Tiểu Luân, dậy tắm rửa đi. Chị mới mua một bộ quần áo mới cho em rồi đó.
Lam Phi mở cửa phòng ngủ, lật chăn ra lay lay Tiểu Luân dậy. Thằng nhóc mắt nhắm mắt mở ngước nhìn Lam Phi rồi bật dậy.
- Chị dậy sớm thật. Mọi hôm đúng 7 giờ em mới dậy, còn 20 phút nữa.
- Nào dậy đi tắm đi rồi chị đưa em đến trường.
Tiểu Luân nhanh chóng nhảy xuống giường, cầm lấy quần áo rồi vào phòng tắm. Lam Phi đi vào phòng bếp chuẩn bị một bữa sáng thơm ngon đầy đủ dinh dưỡng. Hôm qua, cô đồng ý với Tiểu Luân là cho thằng nhóc này ở lại, nhưng việc học thì không thể chậm chễ. Cũng may, Tiểu Luân bỏ nhà ra đi vẫn còn có chí tiến thủ mang theo cặp sách.
Tiểu Luân tắm rửa sạch sẽ đi ra ngoài. Bộ dáng sạch sẽ của thằng nhóc khiến Lam Phi bị sặc nước. Cô không ngờ thằng nhóc này lại dễ thương như vậy.
Ôi cái má… Chỉ muốn cắn một phát thôi…
- Ăn đi, lát chị đưa em đến trường. Em nhớ đường đúng không?
- Lại đến trường sao?
- Thôi, việc học là quan trọng nhất. Tiểu Luân dù bỏ nhà đi thì cũng phải học hành cho tử tế chứ.
Cũng may thằng nhóc lắm chiêu này không có phản bác gì cả. Tiểu Luân ăn rất từ tốn, lại rất cẩn thận sắp bát để vào bồn. Có vẻ, hôm qua là thằng nhóc xúc động nhất thời nên mới bỏ nhà đi.
Ăn xong bữa sáng, Lam Phi nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Luân rồi lai thằng bé đến trường của nó. Sáng sớm hôm nay, cô đã nhờ trợ lí tìm kiếm liên hệ với mẹ của Tiểu Luân, chắc cô ấy sẽ sớm đến đón thằng bé. Dù cô có yêu thích thằng nhóc này đi chăng nữa thì cô cũng không thể ích kỉ giữ nó lại. Cô đã từng mất mẹ từ rất sớm, chính vì thế cô có thể hiểu được cảm giác một đứa bé phải sống xa mẹ nó.
Tiểu Luân vẫn còn nhỏ, chỉ là suy nghĩ nhất thời mới dẫn đến hành động bồng bột của nó hiện tại mà thôi.
Trường học của Tiểu Luân là trường tiểu học trọng điểm thành phố. Thằng nhỏ vào được trường này, chứng tỏ tư duy và năng lực của nó phải rất tốt.
Trước khi xuống xe, Tiểu Luân vẫn còn níu kéo tay của Lam Phi. Cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi xoa đầu thằng bé.
Nhìn thấy nó cùng cùng các bạn đi vào trường, Lam Phi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đang cùng các bạn đi vào, đột nhiên ánh mắt Tiểu Luân tối sầm lại, quay đầu. Một tiếng phanh xe vang lên, sau đó là hàng loạt tiếng va chạm rung chuyển. Những tiếng la hét thất thanh khiến mọi người đều đổ xô chạy lại.
Tiểu Luân cũng theo đoàn người chạy về phía vụ tai nạn vừa rồi. Thằng nhóc bị doạ cho đứng hình khi tận mắt chứng kiến một thảm cảnh tai nạn kinh hoàng. Một chiếc xe tải đâm ngang vào một chiếc ô tô màu trắng nát bét. Còn những chiếc xe khác cũng bị ảnh hưởng, có cái đâm đuôi xe tải, có cái đâm vào vỉa hề bên đường.
Thằng nhóc vẫn nhớ chiếc xe trắng gặp tai nạn kia. Đó là chiếc xe màu trắng của chị xinh đẹp vừa chở thằng nhóc.
…
Vừa nhận được điện thoại từ thuộc hạ, Du Minh Hạo thật sự rất sốc. Anh ta đứng bên ngoài nhìn vào phòng bệnh, Lục Tử Hàn đang nằm nghe tin tức tài chính.
- Những thông tin này chính xác?
Tên thuộc hạ nghiêm túc lấy chiếc điện thoại ra, đưa cho Du Minh Hạo xem đoạn video.
- Chiếc xe trắng đó đang trên đường đi thì bị một chiếc xe tải mất phanh đâm phải. Thân xe bị nát bét, còn người bên trong sống chết chưa rõ.
- Chẳng phải tôi đã dặn dò các cậu phải bảo vệ cô ấy sao?
- Chúng tôi… Cũng không thể ngờ được… Sự việc xảy ra quá nhanh…
Đưa điện thoại cho tên thuộc hạ, Du Minh Hạo thật sự rất khó xử. Lục Tử Hàn đang trong giai đoạn hồi phục mắt. Nếu để hắn nghe được tin tức này, chắc chắn hắn sẽ kích động mà khiến mắt bị thương. Đã đến nước này rồi, anh ta không thể để Lục Tử Hàn biết được.
Điều mà Du Minh Hạo cảm thấy áy náy nhất chính là anh đã thất hứa với Lục Tử Hàn. Mới lần trước, anh đã thề sẽ cho người đi theo bảo vệ Lam Phi để Lục Tử Hàn an tâm dưỡng thương. Vậy mà…
Cả người thẫn thờ không biết bản thân đã đi vào bên trong phòng bệnh từ bao giờ. Đến khi Lục Tử Hàn lên tiếng, Du Minh Hạo lúc này mới định thần lại.
- Bản kế hoạch không có vấn đề gì, anh cứ thế mà làm. Sau khi tôi tháo băng mắt, tôi sẽ đích thân đến gia tộc kia đàm phán.
Thấy Du Minh Hạo im lặng, Lục Tử Hàn có dự cảm không tốt.
- Du Minh Hạo, anh có nghe tôi nói không?
- À… Có… Cứ thế đi.
Lục Tử Hàn tháo tai nghe xuống, sau đó đặt tập tài liệu có in chữ nổi sang bên cạnh. Từ khi vào phòng phẫu thuật, hắn đã không liên lạc với Lam Phi. Hắn rất nhớ cô, chỉ hận mắt không thể khỏi nhanh để trở về gặp Tiểu Phi của hắn.
- Du Minh Hạo, anh đang có chuyện gì giấu tôi?
Từ khi Du Minh Hạo bước vào phòng, Lục Tử Hàn đã cảm thấy có gì đó không đúng. Mọi hôm, mỗi lần đến đây, Du Minh Hạo còn cười nói vui vẻ, thậm chí bắt hắn xử lí công việc giúp anh ta. Vậy mà, hôm nay có chút kì lạ. Hầu như toàn là hắn nói, Du Minh Hạo thậm chí còn không phản ứng gì.
- Làm gì có, là cậu đa nghi quá thôi. Mà… Cậu yêu Lam Phi lắm sao? Nếu cô ấy không may xảy ra chuyện, cậu sẽ làm gì?
- Lam phi xảy ra chuyện?
Du Minh Hạo biết mình vừa lỡ lời. Đầu anh ta lập tức nhảy số, đánh trống lảng.
- Tôi chỉ nói là ví dụ thôi. Vợ cậu thì xảy ra chuyện gì chứ…
Lục Tử Hàn không thích câu nói đùa này. Hắn không hi vọng Tiểu Phi của hắn sẽ xảy ra chuyện gì. Có nghĩ hắn cũng không dám nghĩ đến.
- Tôi sống vì cô ấy. Nếu cô ấy chết, tôi cũng sẽ chết cùng cô ấy. Đây là câu trả lời của tôi, hài lòng rồi chứ?