Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 226





Dưới ánh hoàng hôn mờ ảo, một tiểu nha hoàn dung mạo xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi trên ghế trong phòng cúi đầu thêu khăn tay, nhưng không hiểu sao hai hàng lông mày kẻ đen của nàng nhíu lại tỏ vẻ rầu rĩ.

Đột nhiên một nam nhân mặc hoa phục phá cửa xông vào, tiểu nha hoàn bị dọa sợ tới nỗi mặt không còn chút máu, dù nàng né tránh bốn phía nhưng vẫn bị nam nhân cưỡng chế ôm đến bên giường."Ta nuôi em lâu như vậy, vậy mà em nghĩ rằng ta sẽ để cho người khác có được em sao?"Nam nhân đang trong cơn giận dữ, cho dù nàng có mau nước mắt đi nữa thì cũng không có cách nào khiến hắn dừng động tác thô bạo lại.


Tiểu nha hoàn sợ hãi khóc đến ruột gan đứt từng khúc...Tiếng gõ cửa vang lên một tiếng "ầm", cắt ngang chuyện nam nhân đang muốn chiếm đoạt nàng, cũng vừa đánh thức cơn ác mộng của tiểu nha hoàn.Ngưng Hương từ từ mở mắt.Ngoài cửa sổ bóng đêm như mực.Bên tai là tiếng ngáy nhẹ nhàng của đệ đệ, tiểu tử ban ngày chơi đùa đến mệt mỏi thế nên mới khò khè như vậy.Ngưng Hương hôn đệ đệ một cái, lẳng lặng nằm không biết bao lâu mới lần nữa chìm vào giấc ngủ.Trời đã sáng, Ngưng Hương rời giường rửa mặt, lúc nàng chải đầu thì ánh mắt nàng dừng lại ở hai cây trâm của mình.Đây đều là cây trâm bằng đồng do nàng cùng Tố Nguyệt lúc ra ngoài đi dạo mua được, cây trâm có đuôi dài nhỏ, dùng sức châm người khác một cái nhất định sẽ rất đau.Nhưng đối với Ngưng Hương mà nói, đuôi cây trâm này còn chưa đủ bén nhọn.Thừa dịp đệ đệ vẫn chưa tỉnh, Ngưng Hương cầm lấy cây trâm đi ra bên ngoài, đi đến phòng bếp muốn mài cây trâm, Ngưng Hương ngồi xổm xuống, thong thả nhưng lực ma sát chiếc trâm trên bàn đá thì không nhẹ chút nào.

Nàng mải miết mài cho đến khi bên trong truyền đến tiếng ngáp của đệ đệ, lúc này Ngưng Hương mới dừng tay, nhẹ nhàng phe phẩy đuôi trâm rồi lại cắm vào trên búi tóc."Tỷ tỷ đâu rồi?" A Mộc xoay người, không thấy tỷ tỷ nên hướng ra phía ngoài hô."A Mộc tỉnh rồi hả?" Ngưng Hương nhỏ giọng hỏi, lúc kéo rèm vào nhà thì thần sắc nàng vẫn dịu dàng như thường.A Mộc cũng nói không rõ vì sao, nhưng chỉ cần nhìn thấy được tỷ tỷ thì liền không nhịn được cười, hắn nằm ở trong chăn nói: "Tỷ tỷ đệ vừa mới nằm mơ, mơ thấy đệ và A Nam cùng nhau đuổi theo Tướng Quân, Tướng Quân bay rất cao..."Giọng nói nam oa còn mang theo vài phần buồn ngủ, líu ríu như chim sẻ nói cho tỷ tỷ nghe về giấc mộng của mình.Ngưng Hương ngồi bên cạnh giường đất, nhìn đệ đệ cười.Nàng cũng nên thỏa mãn thôi, cho dù kiếp này cuối cùng nàng cũng tránh không được kết cục thê thảm, nhưng ít nhất nàng đã có được những thứ mà đời trước chưa từng có được.

Nàng có thể liên tục ở bên cạnh đệ đệ gần một tháng, nàng quen được một nam nhân bá đạo vô lại nhưng lại đối xử với nàng vô cùng tốt, nàng nhận được lễ vật người yêu tặng nàng, nàng còn nghe được một bé trai đáng yêu xinh đẹp gọi nàng là nương...Qủa thực rất thỏa mãn, nhưng nàng vẫn tham lam, tham lam muốn thật nhiều những ngày an nhàn như vậy nữa.Ăn xong điểm tâm, Ngưng Hương dẫn đệ đệ đi thả ngỗng.


Đại bá mẫu nhà bên cạnh là một người miễn cưỡng lắm mới có thể để cho hai chiếc xe ngựa đi song song ở hai bên ruộng, liên tục thông về hướng Bắc Hà (ý ở đây là ruộng nhà bà đó nằm ngay con đường đi thôn Bắc Hà nên bã mới miễn cưỡng cho xe ngựa chạy), đường đất phía đông là ruộng, ruộng xanh mơn mởn là bắp hoặc đậu phộng, đầu ruộng mọc đầy bụi cỏ dại.

Hai con ngỗng nhỏ vừa đong đưa ở trong bụi cỏ tản bộ, vừa ăn hết sức là nhàn nhã.A Mộc khom lưng bắt châu chấu, bắt được châu chấu liền xâucỏ đuôi chó, giữ lại trở về cho gà ăn.Ngưng Hương đứng dưới nắng sớm có thể soi sáng cả một khoảng ruộng, vừa cười vừa nhìn đệ đệ bắt châu chấu, nhìn một chút thì đột nhiên nàng nhớ tới Lục Thành.Sau lần gặp mặt trong ruộng bắp, người nọ biết rõ đã chọc giận nàng, ngoại trừ để A Đào giúp đỡ đưa quà bồi tội thì vẫn chưa hẹn gặp mặt nàng.


Nếu như không có thư của Tố Nguyệt, có lẽ Ngưng Hương cũng sẽ không nhớ hắn, nhưng bây giờ nàng đã biết Bùi Cảnh Hàn trung tuần tháng bảy có lẽ sẽ trở lại, Ngưng Hương liền muốn quý trọng thời gian mười ngày còn dư lại, muốn đối xử tốt với hắn.Không cần lo lắng Bùi Cảnh Hàn đột nhiên xuất hiện, lo lắng hắn giận chó đánh mèo Lục Thành, gây bất lợi cho Lục Thành.Không cần lo lắng Bùi Cảnh Hàn bức nàng nghe theo sự sắp xếp của hắn, nàng chỉ lo lắng sẽ không còn cơ hội nghe Lục Thành nói lời vô lại, lại không có cơ hội cảm thụ hắn khờ khạo muốn thân cận nàng.Đã từng xấu hổ ghét bỏ, nhưng khi biết rõ sau này cho dù có muốn cảm thụ cũng không có cơ hội, thì trong lòng nàng rất nhớ.Ánh mắt mơ màng, Ngưng Hương xoay người, lặng lẽ lau những giọt nước mắt rơi xuống.Nàng nhớ Lục Thành.Nhưng nàng phải làm thế nào để nói cho hắn biết đây?Mặc dù rất muốn rất muốn, nhưng Ngưng Hương vẫn không chủ động hẹn hắn.Ngưng Hương ngóng trông A Đào lại đến, trông mong A Đào mang đến lời hẹn gặp nàng của Lục Thành, nhưng mà đợi cho tới trưa, trên đường cũng không có động tĩnh xe lừa.Ngưng Hương thất vọng nhìn về phía hướng thôn Đông Lâm, lại chỉ thấy trên nóc nhà mọi nhà toát ra khói bếp lượn lờ.Đã tới giờ cơm trưa.A Đào chắc chắn sẽ không trở lại.Ngưng Hương khẽ thở dài nhẹ nhàng, chuyển hướng quay về Đông viện, muốn đi giúp Đại bá mẫu chuẩn bị cơm trưa.Trong sân trồng đầy đậu đũa, rậm rạp chằng chịt che đậy tình hình sau cửa, khi đi qua luống rau, Ngưng Hương nhịn không được nhìn về ngưỡng cửa một cái, vừa vặn trông thấy một thân ảnh cao lớn thử thăm dò xuất hiện ở chỗ đó, trong tay mang theo một cái rổ, ngó dáo dác đi vào bên trong nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt người nọ sáng ngời, ngạc nhiên mừng rỡ như có ngàn vạn ngôn ngữ yêu thương, "Ngưng Hương!""Lý Tam ca?" Ngưng Hương ngạc nhiên kêu.Người tới chính là Lý Tiến Bảo, từ miệng mẫu thân Lý ma ma nên hắn biết được Ngưng Hương đã chuộc thân , Lý Tiến Bảo hưng phấn cả đêm không thể say giấc, thật vất vả nhịn đến khi Lý ma ma quay lại Hầu phủ, không còn ai khư khư bên người trói buộc hắn, Lý Tiến Bảo lập tức chạy tới, hắn từng vụng trộm thích bốn năm tiểu cô nương, nhưng được cô nương hắn thích gọi hắn là Lý Tam ca liền khiến tim hắn đập nhanh hơn."Ngưng Hương." Nam nhân đứng ở cửa, vẻ mặt ngây ngô cười, giống như chỉ cần nhìn thấy Ngưng Hương, cho dù là đứng ngoài cửa hắn cũng không e ngại..