Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 218




"Mấy năm này nàng đã chịu ủy khuất rồi." Lục Thành đau lòng ôm lấy nàng, nắm tay nàng nói: "Sau này nếu như hắn lại đến làm phiền nàng, nàng cứ nói cho ta biết, ta giúp nàng hả giận. Đại Tráng ta đánh không lại, nhưng đối phó với một thư sinh thì không thành vấn đề."

Hắn vừa mở miệng liền nói lời dí dỏm, Ngưng Hương nhịn cười không được, nghiêng đầu ghét bỏ nói: "Lớn như vậy mà ngay cả đứa trẻ năm tuổi cũng đánh không lại, nếu như vậy sao ta có thể trông cậy vào huynh đối phó với một đại nam nhân hai mươi tuổi đây?"

Thấy nàng làm nũng với hắn, Lục Thành liền xoay vai nàng qua dụ dỗ nói: "Vậy trước tiên ta đi đánh Đại Tráng một cái, để xem hắn còn dám khi dễ vợ ta nữa hay không."

"Huynh câm miệng!" Ngưng Hương đỏ mặt trách mắng, bên trong mắt hạnh sóng nước lưu chuyển, xấu hổ trừng hắn.

Lục Thành ngơ ngẩn, thẳng bộ dáng hờn dỗi xinh đẹp của nàng, thấy tiểu cô nương xấu hổ cúi đầu, hắn lại không nén được mồi lửa trong bụng, liền nâng mặt nàng lên rồi hướng về cái miệng anh đào nhỏ nhắn hồng hồng ép xuống. Thô lỗ vội vàng, giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, nếm được hương vị bên ngoài lại muốn xông vào bên trong bắt đầu lưỡi.

Trong miệng đột nhiên nhiều thêm cái lưỡi của hắn, nàng một chút cũng chưa kịp chuẩn bị, Ngưng Hương theo bản năng nhíu mày, không ghét hắn nhưng lại phản cảm phương thức như thế. Trong đầu nàng cố gắng không nhớ lại hình ảnh đời trước Bùi Cảnh Hàn cũng hôn nàng như vậy, nàng vừa sợ vừa bất mãn nhưng Bùi Cảnh Hàn lại lấy mạnh hiếp yếu, nàng muốn tận dụng hết mọi biện pháp tránh né hắn thân cận, nhưng Ngưng Hương không thể phủ nhận, Bùi Cảnh Hàn thật sự vô cùng am hiểu những chuyện như vậy, hắn thấy nàng càng sợ càng uy hiếp nàng khiến nàng phải ngoan ngoãn để hắn hôn, sau đó từng chút từng chút...

Không muốn hồi tưởng lại những thứ bị ép buộc kia, Ngưng Hương dùng sức đẩy Lục Thành ra, "Huynh đừng như vậy..."

"Hương Nhi, cho ta hôn một cái, chỉ một cái thôi." Lục Thành ôm nàng, khàn giọng cầu khẩn, bên trong đôi mắt hoa đào tràn đầy khát vọng, cầu xin thành khẩn như vậy khiến người khác không đành lòng cự tuyệt.

Biết rõ mình chống lại không nổi vẻ ngoài như thuốc độc của hắn, Ngưng Hương vội vàng nhắm mắt lại.

Lục Thành cho rằng nàng chấp nhận, thực sự lại tới gần, muốn tiếp tục động tác vừa rồi.



Hắn ở trong miệng nàng càn quấy, Ngưng Hương thực sự không thoải mái, lần nữa trốn hắn, hết lần này tới lần khác nam nhân đuổi sát không buông. Ngưng Hương không thể làm gì, giãy giụa tránh né che miệng hắn, còn chưa nói lời nào thì thậm chí ngay cả tay của nàng Lục Thành cũng gặm, giống như toàn thân nàng chỗ nào cũng có thể ăn.

Ngưng Hương vừa thẹn vừa cáu, bàn tay nhỏ bé chống đỡ ngay ngực hắn đẩy, "Huynh không thể chậm một chút sao?"

Không phải là không cho hắn hôn, mà là muốn hắn chậm một chút.

Lục Thành nắm lấy tay nàng, mờ mịt hỏi nàng, "Vì sao phải chậm một chút?"

Ban ngày rõ như vậy sao mình lại có thể đồng ý gặp hắn nhỉ?

Ngưng Hương xấu hổ không chịu nổi, cố gắng đứng dậy.

Lục Thành lập tức ôm chặt nàng, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, một hồi lâu mới suy đoán nói: "Hương Nhi, nàng, nàng không thích ta hôn nàng như vậy sao?"

Hắn chưa bao giờ hôn người khác, xác thực không biết nên hôn như thế nào.

Ngưng Hương không muốn nói, nhưng tương lai hai người muốn ở cùng một chỗ, lần này không nhắc nhở hắn sửa lại, lần sau sẽ lại khó chịu như xưa.

Nàng xấu hổ nhìn hắn, sau đó lại núp ở trong ngực hắn, buồn giọng nói: "Không thoải mái..."

Lục Thành vụt đỏ mặt.



Bị nàng ghét bỏ .

Không trách được nàng lúc nào cũng trốn, thì ra hắn hôn nàng nhẹ nhàng như vậy nhưng nàng lại không thoải mái.

"Kia, vậy làm sao bây giờ?" Lục Thành dùng sức nuốt nước miếng, ngay cả giọng nói cũng đã lắp bắp, đây chính là việc khó, so với chăm sóc cây ăn quả còn khó hơn. Chăm sóc cây ăn quả hắn có thể cùng sư phụ học, còn hôn người hắn học với ai đây? Chỉ có thể cùng nàng, nhưng Lục Thành không thể không thừa nhận lại lần nữa đã bị nàng ghét bỏ.

Ngưng Hương mặt so với hắn còn hồng hơn, nhưng nàng có thể nhắc nhở hắn, nhưng không cách nào dạy hắn.

Trong mắt hắn, nàng là cô nương tốt, không nên hiểu cái này.

Ngưng Hương cũng không muốn đem kinh nghiệm đời trước được Bùi Cảnh Hàn truyền thụ dạy cho hắn.

Sâu trong nội tâm, Ngưng Hương hy vọng Lục Thành chính mình học được, cho dù ngốc nhưng đó đều là của hắn, là thứ độc nhất thuộc về khi hai người bọn họ thân mật.

Nàng vẫn đang mắt nhắm nên không nhìn thấy vẻ mặt nam nhân, Ngưng Hương tâm nhảy dựng lên, đợi một lát thấy hắn vẫn không có động tĩnh, nàng thử thăm dò nói: "Chúng ta, chúng ta đi thôi, Thu Nhi sắp trở lại rồi."

"Lại thử một lần."

Lục Thành đột nhiên cúi đầu xuống, nói vào tai nàng, "Chỉ một lần nữa thôi, nàng, nàng không thoải mái, ta ta lập tức ngừng lại."