Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 217




Nàng cũng thật là hồ đồ, biết rõ hắn thích nhất chính là động tay động chân với nàng, vậy mà nàng còn gặp mặt hắn, sớm biết như vậy nàng nên nhẫn tâm mặc kệ hắn, hắn muốn đứng ở cửa bao lâu liền đứng, ở chỗ này đợi bao lâu thì đợi!

Tiểu cô nương thật sự tức giận, thế nhưng oán giận chỉ đang giống như chỉ trích nũng nịu, một xíu uy lực cũng không có.

Cuối cùng cũng đã ôm được người, nàng cả người đều nằm ở trong lòng hắn, nhỏ nhắn xinh xắn , Lục Thành hô hấp dồn dập, cổ họng càng không ngừng lăn, như con sói đói lâu ngày ngủi từ đỉnh đầu nàng ngửi đến lỗ tai. Nhưng hắn không giống như sói đói tham lam khẩu vị tàn nhẫn, vẫn không dám thích làm gì thì làm, chỉ là thân thể dính sát nàng, cúi đầu nói vào lỗ tai đang đỏ rực của nàng, "Hương Nhi, ta không bắt nạt nàng, ta sợ váy nàng bị bẩn cho nên mới ôm nàng như vậy."

Hơi thở nóng bỏng liên tục không ngừng rơi vào tai nàng, Ngưng Hương không kiềm chế được mà run rẩy, cái cổ đang dựa trên bờ vai hắn nhanh chóng co lại, muốn né tránh. Về phần những lời nói xằng bậy kia của hắn, nàng đã nghe quá nhiều, ngay cả tranh cãi cũng đã lười nói với hắn.

Nàng im lặng không nói lời nào, Lục Thành ôm nàng giống như ôm bảo bối, muốn đụng lại không dám đụng vào, chỉ có thể ngây ngốc ôm nàng.

Ngưng Hương lại không dám động, âm thầm ngóng trông cây bắp của hắn bắp mau mau xuống.

"Hương Nhi, nàng thật mềm." Không nói lời nào cũng không được, Lục Thành dùng cánh tay đè ép eo nhỏ nàng, khàn giọng khen vào tai nàng, "Nhìn thì không mập, nhưng trên người vẫn có thịt." Lúc nói chuyện tay lại véo nhẹ xuống vai nàng.

Nếu như có thể, toàn thân nàng hắn đều muốn bóp một lần.

Ngưng Hương biết nhưng lại giả chết không để ý tới hắn.

Lục Thành thích ôm nàng, nhưng càng muốn cùng nàng tâm sự nhiều hơn một chút, nói chuyện càng nhiều thì quan hệ hai người mới dễ gần gũi hơn. Bởi vậy hắn không nói những lời đùa giỡn nàng nữa, cúi đầu nhìn cần cổ nàng, "Bị cào chỗ nào? Cho ta xem một chút được không."

Trước khi nói chuyện đã ho khan khụ khụ hai cái, giọng nói bĩnh tĩnh hơn rất nhiều.

Phát hiện bắp trên người hắn đã có dấu hiệu rụt về lại, Ngưng Hương hiểu hắn đang thật tâm muốn nói chuyện, nàng buồn bực đáp: "Vết thương nhỏ thôi, không cần nhìn."

Lục Thành càng muốn nhìn, hắn dùng một chút lực đã đem mặt nàng nâng lên.



Bỗng nhiên lại đối mặt, Ngưng Hương theo bản năng nghiêng đầu sang bên cạnh.

Lục Thành lập tức liền nhìn vết thương của nàng, ba vết cào nhỏ, đã kết vảy.

"Còn đau không?" Hắn thử thăm dò đụng một cái.

Ngón tay thô ráp đụng phải mềm mại da thịt mềm mại của nàng, Ngưng Hương chỉ cảm thấy tâm mình bị hắn đụng vào khiến nàng nhảy dựng , nàng vội lắc đầu, đưa tay che cổ, "Có chút đau, huynh đừng động vào ."

"Sau này trẻ con đánh nhau nàng đừng xen vào, bọn chúng không hiểu đạo lý lại càng ra tay ác hơn." Lục Thành đem nàng chuyển hướng về phía mình, nhìn chằm chằm nàng dặn dò.

Ngưng Hương vội gật đầu qua quýt, mềm giọng cầu xin hắn: "Huynh thả ta xuống đi, chúng ta mới dễ nói chuyện hơn, nếu không lần sau ta sẽ không ra ngoài gặp huynh nữa."

"Không gặp thì ta sẽ đi cầu hôn." Lục Thành nghiêng đầu nhìn cặp mắt hạnh đã mờ hơi nước của nàng, nhẹ giọng uy hiếp, "Không tin nàng cứ thử xem."

Ngưng Hương nói không lại hắn, giận dỗi nhìn sang một bên.

Lục Thành đưa cổ đuổi theo, cố ý đùa nàng nói: "Tốt, thà rằng để ta ôm cũng không hy vọng ta đi cầu hôn, Hương Nhi nàng nói rõ đi, có phải nàng đã có dự định muốn bám cành khác hay không?"

"Huynh lại nói bậy?" Ngưng Hương cuối cùng cũng quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn nói. Hắn bất an, nàng dụ dỗ ngon ngọt hắn, như thế nào còn chưa xong đây ? Ăn trong bát nhìn trong nồi, trong mắt hắn nàng chính là loại nữ nhân lẳng lơ ong bướm như vậy sao?

Tiểu cô nương tức giận đến đã quên mất thẹn thùng, Lục Thành vội vàng thu hồi nụ cười đùa giỡn, nghiêm túc hỏi: "Chuyện biểu ca nàng cầu xin, nàng sẽ giúp sao?"

Đề cập đến Chương Hồng Lâm, Ngưng Hương liếc hắn một cái, để tránh hắn về sau tiếp tục nghĩ ngợi lung tung, nàng làm một hơi giải thích, "Không giúp. Thứ nhất, năm đó nương ta bệnh nặng, bọn họ đều thấy chết mà không cứu, như vậy hiện tại trong mắt ta, ngoại trừ cữu cữu, bốn người mẹ con Thôi thị cùng ta không chút quan hệ, nhiều nhất chỉ là ở trước mặt cậu lấy lệ khách sáo, ta gặp chuyện sẽ không cầu xin bọn họ, bọn họ cũng đừng hy vọng ta giúp đỡ. Còn nữa, lúc ta rời khỏi Hầu phủ đã nghĩ tới chuyện đời này cũng sẽ không quay lại chỗ đó, ta làm sao có thể vì một người không hề liên quan mà phải đi cầu người khác?"

Đối với mẹ con Thôi thị chính là chán ghét đến cả trong lời nói.