Tôi vốn tưởng đỉnh Minh Long chỉ là nơi để Thái thường tự hái thuốc và "nuôi cấy" nhân sâm, ai mà biết được Lê Long Đĩnh còn có tâm tình trồng thêm cả một vườn hồng mai? Nếu mà biết trước thì tôi dại dột gì làm cái trò mèo này chứ? Đúng ra tôi phải len lén lên đây từ tối qua đẵn bằng sạch tất tần tật số cây này mới vừa lòng hả dạ.
Tôi quỳ xuống trước mặt Long Đĩnh, run rẩy:
"Y sinh Thái y ty bái yết chúa thượng."
Long Đĩnh quắc mắt nhìn tôi, tay vẫn giữ chặt bảo đao. Tôi nhìn bắp tay cuồn cuộn kia bỗng dưng cảm thấy rất khó thở. Chỉ cần Long Đĩnh kẹp cổ một cái đã đủ cho tôi vĩnh biệt hồng trần chứ cần gì đến đao với kiếm nữa?
Long Đĩnh gầm gừ:
"Ta hỏi tại sao lại chặt hồng mai?"
Tôi cố tình kéo dài thời gian bằng một tràng ho khan, cuối cùng mới nghĩ ra lý do liền lắp bắp tâu:
"Bẩm chúa thượng, mấy ngày trước tiểu chức nghe Khai Phong Vương nói trong cung sắp có yến tiệc, nay lên núi hái thuốc lại tình cờ thấy cây hồng mai này nên muốn đẵn một cành nhỏ về dâng lên. Tiểu chức ngu muội tưởng là cây hoang nơi sơn dã, chẳng hay được một tay chúa thượng vun trồng."
"Đừng có mà lẻo mép."
Sao cái gì Long Đĩnh cũng biết thế nhỉ? Tôi chửi thầm trong bụng, tỏ vẻ thành thật như vậy rồi mà vẫn bị y bắt bài. Quả thực nước hồng mai thơm ngon thanh mát tôi đâu có dễ mà trao lại cho người khác? Miếng ăn đến miệng còn để mất, quá là oan uổng!
Tôi bất mãn thò vào trong tay áo rộng thùng thình, lấy cành hồng mai đang giấu ra, dùng hai tay kính cẩn dâng lên, khẩn khoản:
"Xin chúa thượng soi xét."
Sạ thấy tình hình căng thẳng từ đầu bên kia chạy lại cầm ngay lấy, đoạn bảo:
"Phụ hoàng xem này, sao người không hỏi lấy cành cây khô này về làm gì?"
Long Đĩnh im lặng nhìn tôi chờ đợi câu trả lời.
Chà chà, cảm giác còn căng thẳng hơn lúc đặt ngôi sao hy vọng thi Đường lên đỉnh Olympia nữa. Tôi nặn ra một nụ cười tự cho là tự nhiên nhất, đoạn tâu với Long Đĩnh:
"Bẩm chúa thượng, với những cây mai già được đẵn bỏ sau đấy đem đi chẻ nhỏ, pha với nước sôi sẽ ra một thức uống có màu hồng nhạt, vị thanh đạm mà lại thơm như trà thượng hạng ạ." - Tôi thao thao bất tuyệt nhìn lên không thấy hai bố con Long Đĩnh có phản ứng gì liền vô cùng tự đắc - "Thiền trà cạn nước hồng mai(1). Quả mơ non với nước mai già, trong chân cảnh nhìn ra chân vị(2)."
Tôi vừa dứt lời Long Đĩnh liền cười nhếch môi:
"Chân cảnh thì đúng, chân vị hẳn là phải, chỉ là ta không thấy ngươi chân thành."
Tôi thầm bĩu môi một vạn lần trong lòng nhưng trước mặt quân vương vẫn phải khúm núm biết điều, ngọt nhạt:
"Chúa thượng dạy chí phải."
Bên này tôi nói bên kia Sạ kéo tôi đứng dậy, kết hợp với nhau vô cùng ăn ý. Long Đĩnh phẩy tay:
"Về hết đi, đây là nơi ta luyện võ. Lần sau không được cho phép thì không được lại gần."
Long Sạ "Vâng" một tiếng rõ to, tôi đi giật lùi về sau. Đám cung nga với binh lính đã chạy mất dạng từ lúc nào. Tôi dắt tay Sạ đi đường vòng, ngang qua vườn hồng mai đang nở để về trại được gần hơn. Lúc này tôi nhớ ra mấy ngày trước khi đòi lên đỉnh Minh Long tìm nhân sâm Sạ có nói cái gì mà gia yến nên bắt chuyện:
"Điện hạ, rốt cục gia yến sắp tổ chức là gì mà linh đình vậy?"
Sạ chớp mắt:
"Anh không biết thật à? Là thánh tiết(3) của phụ hoàng đấy!"
Tôi đến gia yến còn chưa từng dự qua thì sao biết thánh tiết là gì? Tôi nheo mắt, lắc não trái rồi lắc não phải, cố gắng vận dụng toàn bộ trí thông minh của mình nhưng đành chịu.
"Chưa từng nghe qua."
"Là ngày phụ hoàng được sinh ra - ngày Bính Ngọ(4) tháng này."
Tôi "À" lên một tiếng rõ to, hoá ra là sinh nhật của Long Đĩnh.
"Vậy điện hạ, người có biết tại sao chúa thượng lại phải luyện đao không? Đam tưởng người đã biết kiếm pháp rồi?"
Sạ vừa đi vừa chắp tay phía sau như ông cụ non, làm bộ làm tịch giảng giải cho tôi:
"Là quân vương một nước võ nghệ biết càng nhiều chẳng phải càng tốt hay sao?"
Tôi suy nghĩ một hồi, điểm lại thì kỹ năng bắn cung, dùng kiếm của Long Đĩnh không phải hạng thường. Nay còn rèn luyện thêm cả cách dùng đao, không thể không cảm thán con người này vừa cầu toàn lại vừa chăm chỉ. Trong lúc tôi đang mải mê suy nghĩ Sạ đã chạy lon ton phía trước, với tay ngắt một nụ hồng mai vừa chớm nở. Tôi nhìn trước ngó sau phòng khi Long Đĩnh thấy. Sạ nhanh nhảu nhảy lên một mỏm đá, vẫy vẫy gọi tôi lại gần. Tôi tưởng thằng bé đau tay do độc lá han vẫn còn nên cúi đầu xuống thổi thổi liền mấy cái.
Sạ nhẹ nhàng cài đoá hồng mai đỏ tươi lên tóc tôi, giữ chặt hai vai rồi nhìn vào mắt tôi cười toe:
"Chị thật đẹp!"
***
Chú giải:
(1) Nguyễn Du - "Đoạn trường tân thanh".
(2) Dương Khuê - "Chơi động Hương Tích."
(3) Thánh tiết: sinh nhật vua. Lịch Triều Hiến Chương Loại Chí tập 1, Phan Huy Chú, NXB GD, 2006
(4) Đại Việt Sử Ký Toàn Thư chép: "Mùa đông, tháng 10, ngày Bính Ngọ là sinh nhật vua..."
(Ghi chú của tác giả: Lịch âm là Tháng 10, một số nguồn Google để là Tháng 11 tuy nhiên tác giả chưa xác định được họ trích từ nguồn nào để đối chiếu nên sử dụng văn kiện có giá trị nhất hiện tại là Đại Việt Sử Ký Toàn Thư.)