Lúc Biết Xuyên Không Thì Đã Muộn!

Chương 35: Tai bay vạ gió (3)




Trần Uy gật đầu, cả tôi và Sạ gần như nhảy cẫng lên vì vui sướng. Chao ôi những củ sâm núi chất lượng cao đang đợi tôi. Nếu giữa rừng núi hoang vu tôi nhanh tay thó được một (vài) củ làm của riêng thì có ai biết không nhỉ? Nghĩ đến đây tôi tự mãn, miệng vô thức ngoác ra đến tận mang tai.

"Đam! Anh cười sợ vậy?" - Sạ giật giật tay tôi.

Tôi vội vàng thu lại nụ cười khả ố kia, nghiêm nghị hỏi Sạ:

"Hoàng cung thiếu gì nhân sâm, sao người nhất định phải đi đào?"

Sạ nhìn tôi, khẽ chớp đôi mắt trong veo:

"Vì đó là củ nhân sâm ta tự tay đào dâng lên phụ hoàng, sao có thể so với ba cái đồ tầm phào kia được?"

Tôi gật gù, quả là đứa con có hiểu. Nhân cơ hội hai binh lính và tỳ nữ đang đi khá xa tôi giả vờ thờ ơ hỏi Sạ:

"À thì... Hôm qua về chúa thượng có hỏi gì vết thương của điện hạ không ạ?"

Sạ im lặng. Tim thôi như quên đập, sợ chết khiếp. Tội thất trách làm bị thương con trai bảo bối của Lê Long Đĩnh thì dễ bị ném làm mồi cho giao long..

"Không. Ta chỉ nói với phụ hoàng do ta sơ ý."

Tôi len lén thở phào, trong lòng như trút được gánh nặng ngàn tấn, không giấu được sự cảm kích mà cúi đầu:

"Điện hạ đúng là người đức độ, thương dân như con. Đi! Để Đam dẫn người đi hái mười cây nhân sâm nghìn năm!"

***

Cổ nhân dạy: "Đừng hứa khi vui". Sớm biết nhân sâm trên đỉnh Minh Long này hiếm thế tôi đã không hứa tầm bậy với Sạ. Suốt cả buổi sáng tôi và hoàng tử nhỏ kia đỏ mắt tìm, huy động thêm bốn người cung nga và Thân quân kia nữa cũng chẳng moi ra nổi một cái rễ sâm chứ đừng nói củ nhân sâm nghìn năm.

Quá thất vọng cả tôi và Sạ ngồi bệt xuống đất, tựa vào gốc thu phong mà thẫn thờ nhìn nhau. Bấy giờ đã độ giữa đông, cây trong rừng đã thay lá gần hết. Ngước lên trời chỉ thấy những cành trơ trọi khẳng khiu. Hiếm hoi lắm mới thấy được một cánh chim lạc bầy chao liệng trên nền trời xám đục. Tôi còn đang buồn bã nhìn trời nhìn đất vẩn vơ thì Sạ lay tay tôi:

"Anh Đam, thứ có gai kia là gì?"

Tôi liếc về phía những quả tròn đầy gai chi chít trên mặt đất đằng xa, nheo mắt mấy lần cũng không phân biệt nổi nên đành đứng dậy lại gần xem. Những quả còn trên cây màu xanh sẫm, to bằng ngón tay. Dưới đất những quả rụng đổi sang màu nâu, nứt toác ra, để lộ bên trong những hạt tròn mẩy mập mạp. Tôi cẩn thận nhặt một quả lên, miệng cười không khép được chạy về phía Sạ:

"Điện hạ người xem này, là hạt dẻ!"

"Hạt dẻ?" - Một bên lông mày của Sạ nhướn hẳn lên.

Tôi toe toét:

"Hạt dẻ rang hay bánh hạt dẻ đều ngon lắm đó điện hạ."

Nghe thấy có thể ăn được Sạ đang tiu nghỉu như mèo cắt tai lập tức phấn chấn hẳn lên, đứng phắt dậy rồi lon ton chạy về phía tôi.

"Điện hạ cẩn thận. Hạt dẻ có gai nhọn, đừng để bị thương."

Sạ thả tay áo gấm xuống bọc lấy tay mình, nhanh thoăn thoắt nhặt hạt dẻ bỏ vào giỏ, vừa nhặt vừa ngân nga một giai điệu gì đó không rõ tên. Tôi phì cười, đúng là trẻ con. Thôi thì không có nhân sâm nghìn năm dùng tạm hạt dẻ một năm dâng lên chúa thượng cũng được vậy.

Đợi đến khi hạt dẻ được chất đầy lên hai gùi mang theo tôi dẫn đầu toán người hồ hởi quay về lán. Chẳng hiểu đi đứng thế nào càng đi đường sá càng lẫn lộn đầu đuôi, lạc lên tận đỉnh núi. Đỉnh Minh Long khắp nơi nhìn đâu cũng thấy hồng mai. Hồng mai rừng thường nở quanh năm, bấy giờ khắp Minh Long phủ tràn sắc đỏ, rực rỡ hơn cả thái dương mùa hạ. Nắng đông rất nhẹ, trời trong vắt, mây đã tan hết tự bao giờ. Từ đây nhìn ra trước mặt là ngút ngàn núi xanh mây trắng, sau lưng là trùng trùng hồng mai đua nở. Cả mấy người chúng tôi ngẩn ngơ ngắm cảnh quên cả việc mình đang lạc đường.

Sạ có vẻ đã mệt nên đi đến bên một tảng đá phẳng, ngồi xuống rồi thoải mái ngả lưng tựa vào một gốc hồng mai già, mắt lim dim thư thái tận hưởng, nói đoạn bảo tôi:

"Đi lạc mà tới nơi cảnh đẹp như vậy cũng đáng đấy chứ."

Mặt tôi vênh lên tới tận trời, vô cùng tự đắc. Đúng thật là mèo mù vớ cá rán. Nhân lúc này tôi liền thể hiện một chút kiến thức của bản thân:

"Điện hạ, Đam biết một bài thơ rất hợp cảnh bây giờ."

Sạ lim dim:

"Anh đọc đi."

"Tẩu lộ tài tri tẩu lộ nan

Trùng san chi ngoại hựu trùng san

Trùng san đăng đáo cao phong hậu

Vạn lý dư đồ cố miện gian."

(Dịch thơ:

"Đi đường mới biết gian lao

Núi cao rồi lại núi cao trập trùng

Núi cao lên đến tận cùng

Thu vào tầm mắt muôn trùng nước non.")

Tôi vừa dứt lời đám cung nga thị vệ đứng phía xa vỗ tay lộp độp tán thưởng. Trời, khỏi phải khen, thừa quá đi. Bài "Tẩu lộ" này của Bác Hồ tôi mê tít từ những ngày còn đi học. Lúc vừa đọc thơ tôi vừa nhanh nhẹn lấy dao ra đẵn một cành hồng mai già. Chà chà, hồng mai này mà sắc uống thì đặc biệt thanh đạm.

"Ngươi đang làm gì đấy?"

Giọng nói sắc lạnh quen thuộc vang lên làm tôi ngay lập tức dừng mọi động tác, tóc gáy phía sau dựng hẳn lên. Thôi chết, lại có chuyện gì nữa vậy trời?

Long Đĩnh mặc một thân đồ đen bước đến, tóc búi cao, vai mang một thanh đao cao gần bằng tôi thả "phịch" xuống làm mặt đất rung chuyển. Trái tim nhỏ bé của tôi bất giác run theo, cả người lẩy bẩy như cầy sấy. Tôi nhắm tịt mắt không dám thở, càng không dám hó hé nửa câu. Long Đĩnh lạnh giọng buông một câu khiến tất thảy lo sợ của tôi vỡ ra còn hơn xả lũ hồ thuỷ điện:

"Ngươi khá lắm, còn dám chặt cả cây hồng mai trẫm trồng!"