Tôi còn đang lo lắng không biết phải ứng phó sao với yêu cầu "hái sao trên trời" của Sạ thì từ ngoài cửa Long Đĩnh bước vào. A ha đây rồi! Tôi vui mừng còn hơn kẻ sắp chết đuối vớ được cọc. Tôi sẽ mách Long Đĩnh là con trai cưng của y đòi đi chơi giữa lúc đang ốm, phen này chỉ có thể ở nhà. Hê hê hê...
"Chúa thượng." - Tôi kính cẩn bái chào Long Đĩnh.
Long Đĩnh không nói chuyện với tôi, phẩy tay ra ý miễn lễ rồi đi thẳng đến phía của Sạ. Sạ gác bút, nét mặt thay đổi một trăm tám mươi độ, vô cùng bình tĩnh lấy một tệp giấy đầy chữ là chữ đặt lên trên tờ đang vẽ bậy, quay sang ưu nhã mỉm cười gọi hai tiếng "Phụ hoàng".
Tôi sởn da gà.
Đứa trẻ này sao có thể trở mặt nhanh như vậy?
"Sạ thế nào rồi?"
Tôi vốn định không trả lời mà đợi Trần Uy nhưng thấy Giáo thụ vẫn chưa quay lại liền kính cẩn tâu:
"Bẩm chúa thượng, điện hạ đã cắt cơn sốt từ hôm qua nhưng vẫn không chịu dùng thuốc ạ."
Long Đĩnh cau mày, ngồi xuống ghế bế Sạ đặt lên đùi mình.
"Sao con không uống thuốc?"
"Bẩm phụ hoàng, Sạ bệnh đã khỏi. Thân là con trai phụ hoàng mà suốt ngày đau ốm há chẳng để kẻ khác coi thường hay sao?"
Đứa trẻ này ăn nói khéo léo như vậy hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài búng ra sữa. Tôi lấy tay chấm mồ hôi đang đổ ròng ròng, lén nhìn sang thì thấy Long Đĩnh gật đầu hài lòng với con trai, dặn dò thêm:
"Được. Nhưng từ hôm nay con phải uống đủ thuốc, nghe chưa?"
Sạ mím môi gật đầu, nói đoạn vòng tay qua ôm Long Đĩnh rồi chớp mắt nhè nhẹ. Tôi kinh hãi nhìn hai người một lớn một bé trước mặt mình. Long Đĩnh bạo ngược mà tôi biết có thể dịu dàng đến vậy sao? Dường như còn chưa đủ thoả mãn, Sạ sỉ ôi thêm:
"Phụ hoàng, phụ hoàng nói xem nếu con uống thuốc thì hai ngày nữa có kịp đi đỉnh Minh Long hái thuốc không? Con muốn đào một củ nhân sâm nghìn năm dâng lên phụ hoàng."
Long Đĩnh nhìn tôi. Không! Không phải tôi xúi thằng bé!
Tôi ra sức xua tay rồi dùng đủ mọi ngôn ngữ hình thể để chứng minh. Là Lê Cao Sạ ép tôi, tôi mong thằng bé cách xa mình còn không kịp nữa là rủ đi đàn đúm nơi rừng sâu núi xa. Long Đĩnh bóp trán, có vẻ một bên là Sạ làm nũng, một bên tôi chối tội trông như con loăng quăng khiến y hết sức phiền hà. Long Đĩnh phẩy tay ý cho phép tôi được nói. Tôi chắp tay:
"Bẩm chúa thượng, thân thể điện hạ đang còn yếu huống hồ đường đi Minh Long vất vả, gian nan trùng trùng."
"Bằng tuổi con phụ hoàng đã múa đao luyện kiếm. Chút thương hàn này sao có thể dùng làm lí do?"
Long Đĩnh vuốt tóc Sạ, nhẹ nhàng:
"Được, theo ý của con."
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Đứa trẻ gian xảo như vậy tôi đấu không lại. Rõ ràng tất thảy những chuyện kia đều đã được tính toán chu toàn. Đầu tiên thằng bé biết được tin Thái thường tự sẽ lên đỉnh Minh Long hái thuốc, sau đấy không uống thuốc để làm điều kiện xin Long Đĩnh được đi chơi. Tôi như con tốt bị Sạ điều khiển chạy lung tung nãy đến giờ. Nếu tính kỹ ra thì không biết chừng mắc thương hàn cũn là khổ nhục kế. Nhìn Sạ giãy đành đạch trên tay vú nuôi lần đầu gặp tôi với đứa trẻ bây giờ quả là không có lấy nửa phân liên quan.
Đúng là trứng rồng lại nở ra rồng, hạt thông lại nở cây thông rườm rà.
***
Đã sang giờ Ngọ mà ngoài trời vẫn rét căm căm. Tôi vừa đi vừa run như cầy sấy, Trần Uy thấy tôi hắt xì liên tục quay sang hỏi:
"Sao trò không mặc áo khoác? Đã sang đông rồi đừng để bị cảm mạo."
Tôi cười khì:
"Con lỡ làm mất nhưng chưa kịp xin Đô chỉ huy sứ ạ."
"Vậy trò qua nhà gặp cô Nhạc Hà, nhắn với cô ta cho trò một tấm áo mới."
Gia cảnh của Giáo thụ cũng chả khấm khá gì hơn tôi. Bao năm Trần Uy trị bệnh cứu đời, tất cả lương bổng đều dành mua thuốc men dựng bệnh xá cứu chữa người nghèo. Nhà thầy đơn sơ hơn tất cả quan viên, bữa ăn hằng ngày cũng đạm bạc đến thảm thương. Vậy nên dù cho tôi lưu manh vô lại đến mấy cũng không nỡ nhận của thầy một tấm áo.
"Dạ bẩm Thừa, bẩm cậu Đam."
Tôi và Trần Uy đang vui vẻ đi thì có người mặc áo đen, đi chân trần, tóc cắt ngắn từ đâu xồng xộc bước tới. Tôi giật mình nhảy dựng lên:
"Anh là ai đấy?"
Người kia cười khì, gãi đầu gãi tai.
"Cậu không nhận ra con à?"
"Tôi nhận ra. Nhưng anh mà gọi tôi là cậu này cậu kia thì thôi coi như không quen nhau nhé."
Trần Uy nhìn tôi bật cười thành tiếng. Gia đinh kia cũng nhăn nhăn nhở nhở. Thiêng quá. Tôi vừa nghĩ đến cái áo bị mất thì người này xuất hiện. Chẳng phải là gia đinh của cô gái bị hen hôm nọ hay sao?
"Trò ở lại nói chuyện nhé, ta về trước đây."
Cả tôi và gia đinh cúi gập người chào Trần Uy cho đến khi khuất bóng.
"Anh tìm tôi làm gì đấy? Đến trả áo hả?"
Gia đinh nhìn tôi tròn mắt, lắc đầu quầy quậy:
"Ông nhà con... "
Tôi lườm một cái sắc lẹm, người kia mau miệng sửa lại:
"Ông nhà tôi nghe nói anh Đam là bậc lương y, mời anh đến phủ chẩn mạch cho tiểu thư."
Tôi thì không có nhu cầu làm thân với nhà giàu lắm nhưng cái áo kia nhất định phải lấy lại, huống hồ vị tiểu thư kia cũng xem như "bệnh nhân cũ" của tôi. Đến đây tôi đồng ý, gia đinh chạy trước dẫn đường, tôi tất tả đi bộ phía sau mệt bở hơi tai:
"Này! Anh gì ơi! Đi chậm lại một chút!"
"Anh cứ gọi tôi là Mì." - Mì đi giật lùi lại gần phía tôi, hớn hở.
"Ừ, anh Mì. Mà cả cái Hoa Lư này bao nhiêu người, sao ông nhà anh lại muốn tìm tôi?"
Mì tỏ vẻ thông thạo phân tích cho tôi:
"Hoa Lư không thiếu lương y, duy chỉ có điều học trò của Thừa Trần Uy chỉ có hai người tiếng tăm nhất là Trưởng tràng Lý An Tường và anh Đam."
Tôi "hự" một tiếng như vừa bị tên đâm giữa ngực. Tôi-là-học-trò-tiếng-tăm-nhất-của-Trần-Uy?
"Tiếng tăm cái gì? Tôi mới về kinh chưa được bao lâu!"
"Chuyện anh trị ma chẩn ở trại Phù Lan, cứu chúa thượng làm gì có ai không biết?"
Tôi vừa đi vừa run như cầy sấy. Thôi hỏng rồi, chẳng qua chỉ là may mắn. Bao nhiêu bệnh trên đời tôi chưa từng thấy qua. Cái danh hão này sẽ sớm bị sự thiếu hiểu biết của tôi vùi dập mất.
"Thầy ơi, con xin lỗi!" - Tôi thầm sụt sịt trong lòng, cảm thán không thôi vì sợ nay mai uy tín của Trần Uy sẽ bị tôi phá tan tành khói bụi.
"Ừ, nhưng mà ông nhà anh có vẻ là một người giàu, sao không mời Giáo thụ mà mời tôi?"
Mì phân trần:
"Thừa Trần Uy ngoài chữa cho chúa thượng chỉ chữa cho người nghèo. Dù giàu có mấy hay chức sắc tới đâu Thừa đều thoái thác, trừ khi bệnh tình nặng hoặc có giao tình từ trước.."
Tôi gật gù, đúng là từ lúc tới đây tôi chưa từng thấy Giáo thụ qua lại với quan viên hay gia quyến, càng thích lánh xa nơi quan trường xô bồ hung hiểm. Vậy ra dù tình cờ tôi cũng đã có chút ít tiếng tăm ở Hoa Lư. Nếu chẳng may bị Lịch Vũ đuổi ra khỏi nhà chẳng biết có đủ nuôi thân không nhỉ?
Tôi đi bộ cạnh Mì, thuận miệng hỏi thêm:
"Ừ mà anh Mì này, anh chưa nói với tôi ông nhà anh là ai?"
Mì đang đi đứng sững lại, vỗ trán "bộp" một tiếng rõ to, quay lại nắm tay tôi khẩn khoản:
"Thôi chết rồi, anh Đam bỏ quá cho tôi. Ông nhà tôi là Chưởng thư ký Hoàng Thành Nhã."
Tôi nheo hai mắt lại, lẩm nhẩm. Chưởng thư ký Hoàng Thành Nhã, cái tên này quen quá. Chẳng phải La Đạc sắp về làm rể nhà này hay sao? Vậy ra tiểu thư bị hen kia chính là... vị hôn thê của La Đạc?