Lịch Vũ nói đến đây một tay buông lỏng dây cương, một tay siết chặt eo tôi hơn nữa, vừa dữ dội vừa nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.
Gió hạ luồn qua từng kẽ lá, những tán bạch đàn như đang hoan ca một khúc nhạc diệu kỳ. Khắp vùng đồng cỏ mênh mông chỉ có hai người lặng lẽ bên nhau, yên bình tận hưởng những giây phút rạo rực ấm nóng từ trái tim ra đến tận từng hơi thở.
Không!
Phải tỉnh lại! Không cần lo xa đến mức đấy! Tôi tưởng tượng hơi quá rồi.
Lịch Vũ này là ai cơ chứ? "Con thầy, chồng bạn, trai cơ quan", cả ba thứ đấy chớ nên đụng vào. Lịch Vũ còn là sếp tôi, cho dù bỡn cợt hay thành ý tôi cũng không thể để chuyện này xảy ra!
Lịch Vũ mới vừa nói xong còn chưa kịp động chân động tay tôi đã nhảy khỏi ngựa, co giò chạy trối chết.
"Đam! Nàng đi đâu đấy?"
Tôi vừa bịt tai vừa chạy.
"Phủ ở hướng này cơ mà?"
Có lẽ nếu thầy thể dục của tôi có ở đây hẳn thầy tự hào lắm. Tôi chạy bứt tốc trong bóng tối với tốc độ đáng kinh ngạc mà không hề vấp ngã.
Lịch Vũ sẽ giận?
Không hề!
Tôi chỉ nghe tiếng cười vang vọng truyền đến từ phía sau trong khi vẫn lảo đảo chạy khắp đồng.
Mẹ kiếp! Lịch Vũ còn dám trêu chọc tôi.
***
"Trò lại mất ngủ à?" - Trần Uy quay sang hỏi khi đang cùng tôi đứng trước cửa chờ được truyền vào điện Long Bộc.
"Dạ bẩm Giáo thụ, Đam thức khuya luyện chữ ạ."
Trần Uy nghe câu trả lời của tôi liền vuốt râu gật đầu tỏ ý hài lòng. Tôi ngáp ngắn rồi lại ngáp dài, ấn ấn vào hai bọng mắt sưng húp của mình. Dù biết nói dối thầy là mang tội nhưng làm gì còn cách nào khác đâu? Tối qua tôi phải chờ mãi đến giữa đêm, đoán chừng Lịch Vũ ngủ rồi mới dám mò về phủ. Không biết kiếp trước tôi đã làm điều ác gì mà kiếp này toàn gặp những trường hợp éo le như thế?
Tôi và Trần Uy được triệu vào, Cao Sạ đang ngồi trên bàn loay hoay với đống giấy bút. Chà chà, đứa trẻ này mới tí tuổi đầu mà ham học quá. Tôi bước đến gần nhìn vào, còn chưa kịp thốt ra một câu xu nịnh thì trán đã đổ mồ hôi ròng ròng. Quỷ thần ơi, ham học cái gì chứ? Toàn vẽ nhăng vẽ cuội!
Trần Uy bắt mạch cho Cao Sạ, hai lông mày nhíu dần, nhíu dần rồi dính chặt lại với nhau. Tôi đứng xem mà cơ mặt cũng không thể nào giãn ra nổi. Trần Uy hỏi vú nuôi:
"Thuốc ta đem đến đêm qua Khai Phong Vương không dùng à?"
Vú nuôi khúm núm:
"Dạ bẩm Giáo thụ, điện hạ không..."
"Ta không thích uống đấy. Thuốc của ông đắng ngắt."
Nếu không phải đang đứng trước mặt vị Khai Phong Vương kia thì nhất định tôi sẽ đảo tròn mắt rồi trề môi. Cái tính khó ưa này khỏi cần nói cũng biết được di truyền từ ai. Tôi khịt khịt mũi đứng lùi lại phía sau một bước, trong cơn giông bão thì không nên đứng mũi chịu sào. Trần Uy gọi vú nuôi ra bên ngoài nói chuyện riêng, còn tôi và Cao Sạ ở trong phòng. Đen thật, đã cố gắng để Cao Sạ không chú ý đến mình rồi mà thầy chẳng hiểu trò, bỏ lại tôi ở đây.
Sạ đang vẽ vời trên bàn thì buông bút xuống, ngước mắt lên nhìn tôi. Hàng mi dài cong, đôi mắt to tròn ngây thơ vô tội, hai má phúng phính đáng yêu. Dùng hai từ "đáng yêu" cho con trai Long Đĩnh bỗng dưng tôi thấy nghèn nghẹn ở cổ.
Sạ dừng bút, bắt đầu gợi chuyện:
"Ta nghe nói Thái y ty hai ngày nữa sẽ bắt đầu thu hái thuốc trên đỉnh Minh Long?"
Tôi chắp tay trước bụng, tỏ vẻ cung kính nhẹ nhàng:
"Dạ bẩm điện hạ, đúng vậy ạ."
"Anh nói xem tại sao phải thu hoạch mùa này?"
Gặp được câu hỏi trúng tủ tôi vui như mở cờ trong bụng, hí hửng tâu:
"Bẩm điện hạ, các bộ phận cây thuốc có thời kỳ sinh trưởng nhất định nên thời gian thu hái khác nhau để đảm bảo tỷ lệ hoạt chất cao nhất. Bây giờ đã là cuối thu đầu đông, gốc, củ, vỏ, rễ thu hoạch vào này lúc cây khô héo thì hoạt chất tập trung tại rễ ạ."
Sạ cười mỉm, hài lòng nói:
"Tốt lắm. Chúc mừng anh được theo ta đào về một củ nhân sâm nghìn năm dâng lên phụ hoàng."
Câu nói của Sạ như sét đánh giữa trời quang.
Cái gì cơ?
Đứa trẻ ngang ngược này bắt tôi đào đâu một củ nhân sâm nghìn năm bây giờ?