Lúc Biết Xuyên Không Thì Đã Muộn!

Chương 25: Hổ phụ sinh hổ tử




"Giáo thụ, có chuyện gì mà gấp vậy ạ?" Tôi vừa dụi mắt cho tỉnh ngủ vừa chắp tay lạy khi thấy Trần Uy đang rảo bước tới.

Đáp lại tôi Trần Uy chỉ khẽ gật đầu rồi nhanh nhanh tiến về hướng điện Long Bộc. Không rõ trong cung ai ốm đau mà nửa đêm nửa hôm một đám Thân quân kéo đến phủ Đô Chỉ Huy Sứ đập cửa rầm rầm. Tôi mới chỉ kịp xỏ vào cái áo khoác liền lập tức bị xốc nách mang đến đây, nhìn qua cung cách làm việc thì còn gấp gáp hơn cả đi tróc nã quân phản loạn.

Canh ba, từ phía điện Long Bộc người người vẫn qua lại không ngừng. Tôi và Trần Uy đi lướt qua một đám Thái y mặt mặt ủ rũ như bánh đa nhúng nước. Khỏi cần nói cũng dễ dàng đoán được mấy người đó từ điện Long Bộc đi ra. Điệu bộ này không phải bệnh tình nguy kịch lắm đấy chứ? Tôi hít một hơi sâu lấy lại tinh thần, bước nhanh theo Thân quân dẫn đường.

Hoàng cung về đêm yên lặng tịch mịch, chỉ nghe thấy tiếng ve tiếng dế u uất trên những tán cây um tùm. Vậy nhưng điện Long Bộc thắp đèn thắp nến sáng trưng còn hơn ban ngày. Chúng tôi tiến lại gần thì thấy trước hiên có bóng hình đàn ông cao lớn đứng chờ dưới tán ngọc lan. Chỉ cần nhìn lướt qua tôi lập tức nhận ra là Long Đĩnh nên trong lòng cũng cảm thấy gánh nặng bớt đi vài phần. Ít nhất người bị bệnh không phải y. Nghĩ đến đây tôi đảo mắt nhìn quanh một lượt. Điện Long Bộc này nằm sát ngay cạnh điện Trường Xuân của Long Đĩnh, bày trí xa hoa. Chà chà, không biết phi tần nào được sủng hạnh như vậy? Hơn nữa càng đáng khâm phục hơn là còn khiến cho vị chúa thượng kia nửa đêm mặc sương gió đứng chờ ngoài cửa.

"Xin bái yết chúa thượng." - Trần Uy kính cẩn thi lễ.

Thấy Trần Uy cúi lạy tôi cũng nhanh nhảu lạy theo. Long Đĩnh xua tay, gấp gáp:

"Nhanh lên! Nhanh vào chẩn mạch cho Sạ!"

Nghe lệnh chúa thượng Trần Uy một mạch đi thẳng, tôi tất tả chạy theo. Bệnh tình nặng đến mức nào mà khiến tất thảy các Thái y khác lắc đầu bó tay, nửa đêm nửa hôm còn gọi cả hai thầy trò tôi đến đây?

Hai cung nga vén bức rèm châu, Trần Uy và tôi bước vào tẩm điện. Vốn dĩ còn tưởng là vị cung nhân nào hoá ra là một đứa trẻ trạc năm, sáu tuổi đang nằm li bì trên tay vú nuôi. Trần Uy vừa lại gần chạm vào người thì đứa trẻ lập tức khóc ré lên. Vú nuôi sốt ruột:

"Bẩm điện hạ, xin người hãy để Giáo thụ chẩn mạch."

Đứa trẻ không nghe, giãy đành đạch. Từ phía bên ngoài vọng lại tiếng quát của Long Đĩnh:

"Sao Sạ vẫn khóc mãi không ngừng thế?"

Long Đĩnh gầm lên ngoài cửa thì ngay lập tức cung nga trong này thi nhau vừa quỳ vừa dập đầu. Trước mắt tôi tối sầm, tựa như vừa thấy một đàn quạ đen thi nhau bay qua trước mặt. À, hoá ra không phải bệnh nặng đến mức Thái y không chữa được mà vấn đề nằm ở cha con nhà họ Lê này.

Cho bài toán với hai điều kiện:

Thứ nhất: Đụng vào người thì điện hạ khóc;

Thứ hai: điện hạ khóc thì Long Đĩnh nổi trận lôi đình;

Biết rằng điện hạ mà không được bắt mạch chữa trị thì sẽ gặp nguy hiểm.

Tìm phương pháp giải quyết tình huống này?

Tôi lắc đầu ngán ngẩm nhìn sang phía Trần Uy. Có lẽ với một người chinh chiến nơi sa trường nhiều như thầy mà bị đày vào nghịch cảnh này cũng chẳng biết phải xử trí ra sao. điện hạ Sạ lim dần trên tay vú nuôi nhưng cứ hễ có người lại gần thì khóc ré lên không ngừng. Tôi vuốt mồ hôi đang đổ ròng ròng trên trán, phải nhanh nghĩ cách bằng không cả đêm nay tôi và Trần Uy đừng hòng được về nhà.

Tôi kéo một cung nga ra cửa, hỏi:

"Bình thường làm thế nào thì có thể lại gần điện hạ?"

Cung nga suy nghĩ một vô cùng nghiêm túc rồi mếu máo đáp:

"Bẩm Thái y, ngày thường Khai Phong Vương rất ngoan, chưa từng quấy khóc như vậy."

"Vậy còn mẹ của điện hạ thì sao? Mau gọi người qua đây. Nhất định người có cách dỗ."

Cung nga lén nhìn tôi rồi mím môi lắc đầu. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hai hàng nước mắt chảy xuống. Trong giây lát tôi hiểu ra mọi chuyện đành thở dài, vậy ra là một đứa bé số khổ. Mà khổ thì khổ cũng không khổ bằng chúng tôi bây giờ được. Tôi suy nghĩ rồi liền đuổi hết đám cung nga ra bên ngoài, tiến đến thì thầm với Trần Uy. Trần Uy tròn mắt nhìn còn chưa kịp từ chối tôi đã nhanh miệng bảo vú nuôi:

"Vú nuôi, bây giờ chỉ còn ba chúng ta. Nếu không chẩn mạch được thì điện hạ lành ít dữ nhiều, bà cũng khó tránh được liên luỵ. Giờ bà hãy đặt điện hạ lên giường rồi giữ hai tay, tôi giữ hai chân không để điện hạ giãy. Giáo thụ nhà tôi sẽ chẩn mạch thật nhanh."

"Hỗn xược! Sao ngươi dám làm như thế với Khai Phong Vương?" - Bà vú còn chưa kịp nghe tôi giải thích xong đã mắng như tát nước.

Nhỏ thế này đã được phong vương rồi cơ à? Dù có là vương hay đại vương hoặc thậm chí là chúa thượng thì đứng trước đau ốm bệnh tật đều như nhau cả. Đồng ý là cách làm của tôi có phần cục súc nhưng nghĩ mà xem giữa lúc nước sôi lửa bỏng này trẻ con khóc một chút có sá gì?

"Vậy không còn cách nào khác rồi." - Tôi vờ thu dọn đồ cất đi. Hẳn là vú nuôi cũng biết cực chẳng đã trong cung mới đánh động đến Trần Uy. Nếu Giáo thụ tôi mà về mất thì chẳng còn ai đến đây nữa rồi.

Thấy tôi không có vẻ nhượng bộ, bà vú suy nghĩ một chút rồi bế điện hạ đặt lên giường. Chỉ chờ có thế tôi tiến lại giữ hai chân, điện hạ khóc ré lên quẫy đạp liên tục. Trần Uy tranh thủ bắt mạch ngay.

Nghe thấy tiếng khóc trong này Long Đĩnh ở bên ngoài lại làm ầm ĩ lên một trận. Thực lòng nghe tiếng trẻ con kêu gào tôi cũng không kìm được lòng nhưng chẳng còn cách nào khá hơn. Long Đĩnh là người lý trí, tàn bạo bao nhiêu thì có lẽ Sạ là điểm không lý trí, không tàn bạo bấy nhiêu của Long Đĩnh.

Trần Uy chẩn bệnh xong Sạ chỉ còn khóc thút thít. Cả tôi và vú nuôi đều mệt lử. Giáo thụ bảo tôi theo ra ngoài bẩm báo với chúa thượng. Long Đĩnh đứng chực sẵn vừa thấy tôi và Trần Uy bước ra liền rảo bước tới:

"Sạ sao rồi?"

"Bẩm chúa thượng, điện hạ sợ lạnh nhiều, sốt vừa, không có mồ hôi, không khát, mạch phù, là chứng phong hàn, không có gì quá đáng ngại. Tiểu chức đã kê một phương thuốc nhưng trước hết vẫn cần xông cho điện hạ."

"Sao lại nhiễm phong hàn được?" - Long Đĩnh gầm gừ. Toàn bộ cung nga điện Long Bộc cúi xuống dập đầu xin tha mạng liên tục. Tôi cúi đầu, chắp tay trước bụng. Lê Long Đĩnh im lặng một lúc như lấy lại bình tĩnh, nói đoạn phẩy tay - "Vậy mau đi lo cho Sạ đi."

Trần Uy kéo tôi ra một góc, dặn dò:

"Điện hạ tuổi còn nhỏ không thể tự xông thuốc, để vú nuôi làm thì ta không an tâm. Chốc nữa con vào tìm cách làm quen với điện hạ rồi bế người được không?"

Tôi nhanh nhảu gật đầu rồi đi vào điện Long Bộc. Sạ đã ngủ yên trên giường nhưng vẫn giật mình thon thót khi có ai chạm vào. Tôi ra hiệu cho vú nuôi đi ra ngoài, nhẹ nhàng bế Sạ lên tay. Sạ ư ư mất tiếng, tôi vỗ nhè nhẹ rồi hát ru:

"Cao Sạ là con nhà ai

Cái đầu giống chó cái tai giống mèo

Nhà ai có thịt thì treo,

Không thôi Sạ đến Sạ xơi cả nồi..."

Hình như tôi hát nhầm mấy bài nhạc chế rồi. Internet là con sâu đục khoét tuổi thơ. Tôi quệt ngang mũi, cuộn lưỡi thật chặt vào trong. Mấy lời vớ vẩn này mà để rơi vào tai Lê Long Đĩnh thì tôi bị cắt lưỡi không biết chừng. Tôi đổi qua bài khác, vừa hát ru vừa nhịp nhè nhẹ lên người Sạ. Được chừng một chốc thì Sạ quen hơi, nằm im ngủ ngon lành. Tôi hài lòng nhìn đứa trẻ tuyết phu hoa mạo(1) nằm trong lòng mình. Không biết con của ai mà khéo đẻ thế? Tôi cực kỳ tò mò, phải là một giai nhân tuyệt sắc đến nhường nào mới có thể kết hợp cùng khuôn mặt như tảng băng nghìn năm của Long Đĩnh, cho ra một đứa trẻ kháu khỉnh đáng yêu đến mức này. Nhưng mà nhìn Sạ có vẻ hơi quen quen, không biết đã thấy ở đâu rồi nhỉ?

Bên ngoài có tiếng mở cửa, tôi trông ra thì thấy hai hàng cung nga lũ lượt mang nước xông vào. Xông giải cảm thì dùng lá bưởi, hương nhu, cúc tần, tía tô, ngải cứu, lá sả mỗi thứ một nắm đổ xâm xấp nước, đun sôi. Tôi giúp Sạ cởi bớt quần áo ngoài, chọn một góc kín gió rồi trùm chăn kín mít, mở hé từ từ nồi nước xông. Làm như vậy sẽ tránh được bị phỏng, cơ thể cũng dễ thích nghi hơn. Sạ được tôi ôm trong tay, cả hai mồ hôi chảy ròng ròng ướt đẫm. Độ khoảng một khắc sau thì chúng tôi xông xong, thuốc cũng vừa vặn được sắc mang lên. Lúc này Sạ đã bớt sốt xong vẫn khư khư giữ chặt vạt áo tôi không chịu buông ra. Hết cách tôi đành trèo lên giường, tay bế Sạ lưng dựa vào tường, ngủ thiếp đi.

Điện Long Bộc ở hướng chính đông, có lẽ vậy mà nơi này cũng đón bình minh sớm nhất khắp hoàng cung. Tôi cựa quậy tránh ánh nắng đầu ngày đang chiếu thẳng vào mắt mình, theo thói quen còn tìm cái gối chụp lên đầu nhưng có cảm giác hơi là lạ. Khắp sống lưng tôi trở nên lạnh toát, cảm giác rờn rợn ấy còn chạy từ lưng lên gáy khiến gai ốc thi nhau nổi lên. Rõ ràng có ai đó đang nhìn tôi chằm chằm? Tôi choàng mở mắt, Sạ đã tỉnh từ bao giờ. Thằng bé nằm cạnh nhìn tôi như thể tôi là sinh vật gì kỳ lạ lắm. Tôi nhăn nhăn nhở nhở nở một nụ cười khoe đủ mười cái răng, sượng sùng rút cánh tay mình mà Sạ đang nằm lên về, lễ phép:

"Điện hạ đã tỉnh ạ?"

Sạ nhếch môi, cười:

"Tỉnh rồi. Nhưng ai có cái đầu giống chó cái tai giống mèo?"

Nghe câu hỏi đấy đầu tôi như vừa nổ tung - một tiếng nổ to đến hãi hùng. Sao đứa trẻ chỉ vài tuổi đầu lại có biểu cảm đáng sợ đến thế này? Thấy quen quen chẳng phải là thằng bé giống Long Đĩnh như đúc ư? Tôi rúm ró ngồi trên giường, hồn còn chưa kịp hoàn về xác thì đã nghe tiếng đàn ông trầm trầm cất lên:

"Ai có cái đầu giống chó cái tai giống mèo?"

________

Chú thích:

(1) tuyết phu hoa mạo: 雪膚花貌 da như tuyết, mặt như hoa.