Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 14




Chiếc hộp kia màu cam vàng.

Dì Hà đi vào đang muốn hỏi Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh điều gì đó, nhưng khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người bọn họ đang phát livestream, vì thế không quấy rầy nữa. Dì chỉ đặt chiếc hộp giấy ở cửa, sau đó đi đến nhà kho tìm một cái khăn lông rồi rót một chai nước nóng mang ra.

Diệp Đồng Trần nghe thấy tiếng mèo kêu rất yếu ớt, yếu ớt đến mức dường như không cẩn thận thì sẽ không nghe thấy được.

“Bên trong là gì vậy?” Cô hỏi dì Hà.

Dì Hà vẻ mặt đau khổ nói: “Mèo con.” Dì ôm thùng giấy đưa lại cho Diệp Đồng Trần xem: “Lúc dì nhặt hộp giấy thì phát hiện bên trong là một con mèo nhỏ…”

Ống kính quay được một góc của thùng giấy, trong bình luận lập tức có người nhận ra là hộp giày cao cấp, còn hỏi bên trong là mèo con sao? Để cho họ nhìn nữa.

“Dì nhặt được một con mèo con sao? Lớn không?” Hiểu Sơn Thanh tò mò nên cầm điện thoại di động đang phát livestream quay thùng giấy cho mọi người xem, sau đó đưa tay mở nắp thùng ra. Mùi máu tươi và tiếng mèo kêu yếu ớt xuất hiện cùng một lúc, bên trong là một con mèo con to bằng bàn tay, nửa người dưới lại giống như bị bỏng mất nửa lớp da, máu chảy đầm đìa.

Hiểu Sơn Thanh bị cảnh này dọa cho sửng sốt, lập tức dời ống kính đi, cậu vô thức xin lỗi khán giả đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy trong livestream: “Tôi xin lỗi…”

[Chết tiệt, tôi sợ đến thót tim!]

[Sao trên người mèo con lại nhiều máu như vậy???]

[Chúng còn bé bỏng quá, hình như còn chưa cai sữa. Sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy chứ?]

[Là ngược đãi mèo sao?]

Diệp Đồng Trần đưa tay vịn thùng giấy nhìn kỹ con mèo kia, là một con mèo cam rất nhỏ, không phải là con mèo nhỏ gầy yếu ở hành lang chung cư tối hôm qua sao?

Hiểu Sơn Thanh vội vàng nhìn lại thấy mèo con trong chiếc hộp giấy đang run rẩy khó khăn muốn đứng lên, để lại từng dấu chân máu nho nhỏ. Cậu còn cảm nhận được cảm giác đau đớn, giống như da trên người mình bị bỏng.

“Dì cũng không rõ. Nó được đặt trong chiếc hộp giấy này bên cạnh thùng rác, bên trong còn có nhiều rác rưởi. Thấy nó vẫn chưa tắt thở, dì thật sự không đành lòng.” Dì Hà bất đắc dĩ thở dài: “Dù sao cũng là một sinh mạng, không biết còn có thể cứu sống nó không.” Dì cẩn thận dùng khăn lông bọc con mèo nhỏ đang run lẩy bẩy lại.

Mèo con còn đang chảy máu, kêu rất yếu ớt.

“Dì nhặt nó ở đâu?” Diệp Đồng Trần hỏi dì Hà.

Dì Hà nói: “Ở chỗ Phi Phi.” Gần đây rảnh rỗi dì sẽ đến chỗ Lý Phi Phi giúp cô ấy chăm sóc con, để cho Lý Phi Phi có thể dành thời gian đi tìm việc làm, vừa vặn nhân viên quản lý khu dân cư kia cũng giới thiệu một công việc làm thêm cho dì, là quét dọn vệ sinh trong hành lang chung cư, dọn dẹp rác.

“Không được không được, nhất định phải đưa đến bệnh viện thú y, tôi lái xe đến bệnh viện thú y gần nhất.” Hiểu Sơn Thanh lập tức lấy chìa khóa xe, lại nói với Diệp Đồng Trần: “Cô livestream đi, tôi và dì Hà mang mèo con đến bệnh viện.”

“Được.” Diệp Đồng Trần buông lỏng tay ra, nhìn Hiểu Sơn Thanh và dì Hà vội vàng rời khỏi văn phòng luật, cô đang định tắt máy thì thấy có động tĩnh bên phía người đang nhờ tư vấn kết hôn với mẹ kế trong phòng livestream.

****

Phía đối diện mở video, dưới ống kính xuất hiện một người phụ nữ, tóc đen được buộc lên, hốc mắt rất đỏ nhưng tràn đầy tức giận, cô ấy có một khuôn mặt rất cứng rắn, giống như cây thông trong núi.

“Phòng livestream có rất nhiều người, sẽ có người nhận ra em…” Phía sau cô ấy có người đàn ông nhỏ giọng nhắc nhở, muốn che ống kính lại. Đây chính là người đàn ông trước đó đã hỏi ý kiến có thể cưới mẹ kế hay không.

Người phụ nữ này lại kéo tay đang che ống kính ra, rất thẳng thắn hỏi phòng livestream: “Cô chính là luật sư Diệp sao? Tôi muốn hỏi ý kiến cô, hành hạ động vật đến chết không tính là phạm pháp sao? Mèo của tôi bị người ta trộm đi hành hạ đến chết, tôi không thể khiến người này ngồi tù sao?”

Cô không đợi Diệp Đồng Trần trả lời, mà trực tiếp chuyển hướng camera – dưới ống kính xuất hiện ba xác mèo con bị lột sạch da, được đặt trong một túi nhựa trong suốt kín.

“Tại sao lại làm như vậy? Những kẻ hành hạ động vật dã man như thế không thể bị bỏ tù sao?” Cô ấy giận dữ hỏi.

Các bình luận trong phòng livestream gần như che lấp cả màn hình.

Đồng thời, một cảnh báo hiện lên trong phòng livestream, nói rằng không được phép xuất hiện những hình ảnh đẫm máu, bạo lực hay gây khó chịu.

Người đàn ông bên kia lập tức di chuyển camera điện thoại đi.

“Cô bị mất mấy con mèo?” Diệp Đồng Trần chỉ cảm thấy mấy con mèo nhỏ này giống như con mèo mà dì Hà đã nhặt được: “Mất lúc nào? Đã báo cảnh sát chưa?”

“Mất bốn con mèo con chưa cai sữa và một con mèo mẹ đang mang thai.” Người phụ nữ đối diện nhanh chóng trả lời, giọng điệu không chỉ có sự tức giận mà còn cả nỗi kinh hoàng: “Chúng bị mất hôm kia. Ngay khi phát hiện mất, tôi đã báo cảnh sát, nhưng không tìm thấy. Vừa rồi, khi tôi mở bưu kiện ra thì thấy chúng… Còn có một con mèo mẹ và một con mèo con nữa.”

Người đàn ông kia nói thêm: “Có vẻ như chiếc hộp này không phải là bưu kiện thông thường. Trên hộp không có địa chỉ gửi và người gửi, nó được đặt cùng với các bưu kiện khác, chỉ có một mã QR dán trên đó.” Cậu ta chiếu ống kính vào cái hộp và mã QR.

Chỉ là hộp chuyển phát nhanh bình thường, phía trên dán một mã QR.

Điện thoại di động của Diệp Đồng Trần đang livestream nên không thể quét mã QR kia, người xem trong phòng livestream và người phụ nữ kết nối kia đều đã quét mã.

“Đinh” một tiếng, bên trong mã QR xuất hiện một đoạn video, người phụ nữ kia mở video ra.

Diệp Đồng Trần thông qua ống kính kết nối nhìn thấy đoạn video kia – Một người mặc áo vệ sinh màu đen, mang mặt nạ phòng độc và găng tay phòng độc, lấy từ trong thùng giấy ra một con mèo nhỏ bỏ vào trong lọ nhựa trong suốt, sau đó…

Người phụ nữ run rẩy gần như thốt ra: “Là bọn họ, là trang web kia…”

Cảnh cáo livestream đồng thời xuất hiện, bên kia lập tức bị chặn lại biến mất khỏi phòng livestream.

Trong phòng livestream của Diệp Đồng Trần lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có bình luận đang sôi trào.

[Đừng quét mã QR kia! Đừng quét! Là video hành hạ mèo! Rất kinh khủng và rất ghê tởm!]

[Đừng quét, thật sự đừng quét. Tôi muốn nôn, thật sự rất khó chịu]

[Trời ơi, chẳng lẽ những con mèo bị hành hạ dã man chính là lũ mèo trong chiếc hộp kia sao? Đây là loại người gì vậy? Đánh cắp mèo của người khác, tra tấn chúng rồi quay video, còn gửi trả xác mèo về cho chủ nhân xem toàn bộ quá trình tàn nhẫn đó ư?]

[Kinh khủng quá, mau báo cảnh sát đi!]

[Vẫn còn một con mèo con và mèo mẹ trong tay kẻ này sao? Không thể tìm ra danh tính của hắn được ư?]

Tay cầm dao mổ giết rồng: [Có vẻ như chúng đã sử dụng axit HF*, một chất ăn mòn mạnh. Loại hóa chất này được kiểm soát chặt chẽ, chắc chắn có thể truy ra nguồn gốc. Ngoài ra, tôi hy vọng hai vị đang kết nối đừng chạm vào xác mèo. Cẩn thận, trên xác mèo có thể còn sót lại chất lỏng, nếu dính vào sẽ ăn mòn da đấy!]

* Axit hydroflohidric HF có tính độc cực kỳ mạnh, chúng có khả năng ăn mòn cao. Do đó, khi tiếp xúc với da sẽ gây bỏng nặng, ăn sâu vào da gây đau rát, thậm chí có thể phá hủy hoàn toàn mô và xương tại vùng tiếp xúc. HF ở dạng khí cũng có thể gây ra những ảnh hưởng nghiêm trọng đến mắt do sự hủy hoại sự nhanh chóng của giác mạc.

[Aaaaa, liệu có thể kết án hình sự đối với hành vi hành hạ động vật không?]

[Kết án á? Các bạn nghĩ nhiều rồi. Nguồn gốc của video này là từ một trang “web đen” nổi tiếng, toàn bộ nội dung trên đó đều là video hành hạ động vật. Tôi đã từng tố cáo nhưng hoàn toàn vô dụng, đừng nói gì đến chuyện kết án.]

[Khoan đã, những chú mèo con xấu số này không phải cùng một đàn với con mèo mà văn phòng luật vừa nhặt được đấy chứ?]

Diệp Đồng Trần nhíu mày suy nghĩ gì đó sau đó tắt livestream, cầm điện thoại di động ra cửa, chính là cậu ta nhỉ? Người đàn ông mặc áo phông đen ở hành lang.

Nhưng liệu cô có thể gọi cảnh sát để cảnh sát tìm kiếm chỉ dựa trên suy đoán của mình không? Rõ ràng là không thể.

Vậy thì làm cách khác đi.

****

Cô chạy tới căn hộ cho Lý Phi Phi ở tạm, nhìn đống rác đối diện.

Khu chung cư cao cấp này xem như không tệ, sáng sớm mỗi ngày cho dù sớm hay muộn gì cũng có nhân viên vệ sinh chuyên đến trước cửa nhà để quét dọn, mang rác đi.

Cô tìm được ở trong thùng rác đối diện một chai nước khoáng, là chai nhựa, cũng không khác vật chứa HF bao nhiêu.

Diệp Đồng Trần vừa mở cửa phòng mình đi vào, vừa dùng hai tay làm dấu, chai nước khoáng trong tay cô bỗng nhiên co rút lại, cô cúi đầu đọc một chữ —— “Phá”

“Bụp” chai nước khoáng vỡ tung.

“Bụp bụp bụp.”

Căn phòng đột nhiên vang lên tiếng chai vỡ vụn khiến nam sinh đang ôn tập tháo tai nghe xuống, cậu ta quay đầu lại nhìn chai nước khoáng đặt trên bàn ăn.

Cái chai không biết vì sao lại bị nứt ra, nước chảy đầy bàn.

Không chỉ một chai nước khoáng bị nứt mà nước chanh, nước dinh dưỡng… dường như tất cả các chai đều bị nứt.

Đồng thời cậu ta nhìn thấy khói trắng bay ra từ phòng tắm kèm theo mùi hương gay mũi.

Chết tiệt, HF bị rò rỉ sao?

Cậu ta cuống quít đứng dậy, không đợi cậu ta đi thu dọn thì chuông cửa đã vang lên.