Luân Hãm Cưỡng Chế

Chương 3: Trở lại (3)




Đến lúc vết thương trên người Thẩm Dật được dưỡng tốt, thì phía nam bước vào mùa mưa dầm, mấy ngày liên tục mưa không ngớt.

Uy danh hung thần sát khí của Thẩm Dật lan xa. Mấy người xưa nay tức giận với hắn mà không dám nói, liền trút giận lên chiếc dù của hắn treo bên ngoài phòng học, bẻ gãy xong nhảy lên giẫm vài cái, biến thành một đống rách nát rồi nhanh chân kéo bằng hữu chạy đi.

Thường xuyên bị như vậy khiến Thẩm Dật cảm thấy phiền, ngay cả ô cũng không thèm cầm theo. Thường ngày, thiếu niên mặc áo bào cổ tròn bị ướt nhẹp toàn bộ, người qua lại ai nấy đều bung dù, chỉ có hắn khoác áo tơi trong đám người, như chiếc bóng cô đơn lủi thủi đi về nhà.

Tô Khuynh có một chiếc ô, khi mùa mưa đến, nàng mở chiếc ô giấy in hoa yêu thích của mình, nhẹ nhàng đi theo vài bước, nhón chân che lên đỉnh đầu cho Thẩm Dật.

Thẩm Dật ngẩng đầu nhìn một cái, thứ hắn nhìn thấy không phải là màn mưa giăng trời lấp đất, mà là một thân ảnh mảnh mai bên sườn ô.

Sau một lúc lâu, hắn chui ra khỏi ô: "Ngươi đi trước đi."

Tô Khuynh cắn môi dưới, đem ô nghiêng về phía hắn, môi bị cắn nhanh chóng hiện lên chút màu sắc, đúng là không điểm trang mà đỏ: "... Ta tiện đường thôi."

Từ sau lần đó ở trong lớp học hắn tự nhiên bắt chuyện với nàng, nàng cũng không biết tại sao, ngay cả lời nói đơn giản mà thốt ra cũng lúng túng.

Thẩm Dật không nói chuyện gì thêm, thả chậm bước chân, quay đầu chỗ khác nhìn mấy cây cột dọc đường, không biết đang nghĩ cái gì.

Tô Khuynh bất chấp mưa gió che dù cho hắn đến tận mười ngày hơn, chung quy có một ngày bị Thẩm Kỳ bắt gặp.

Ngày hôm đó kết thúc buổi học, Thẩm Kỳ kéo nàng sang một bên: "Khuynh muội, ngươi không biết hắn thấp kém đến cỡ nào đâu."

Thẩm Dật do ngoại thất sinh ra, tính tình cổ quái, cũng không tôn trọng trưởng bối, về sau cũng khó có thể hưởng được chút lợi gì. Thẩm gia trên dưới đều coi hắn như kẻ địch, Thẩm Dật với phòng chính cũng không màng huynh đệ, đến mức hai bên như nước với lửa vậy.

Nhưng cũng không ai dám làm khó dễ hắn, Thẩm Dật thậm chí còn cố gắng tranh được quyền đi học cho bản thân. Thẩm Kỳ nói: "Bởi vì hắn thật sự là một con chó điên, chó cắn người, không lẽ người cũng cắn lại chó sao?"

Tô Khuynh xoa xoa vạt áo trong tay, cúi đầu nói: "Vậy là các ngươi cũng từng đánh chửi hắn phải không?"

Thẩm Kỳ sửng sốt một chút: "Muội có ý gì?"

"Chẳng lẽ hắn sinh ra đã giống như bây giờ?"

"Khuynh muội." Thẩm Kỳ dừng một chút, cảm nhận được nàng có chút mâu thuẫn, ngữ khí càng nhu hòa, "Nương của muội là tiểu thư khuê các, tỷ muội các muội đều được nuôi nấng ở chốn tri thư đạt lễ, làm sao biết những thứ này. Dạng lẳng lơ yêu nữ Tây Vực ấy sẽ dạy dỗ ra đứa nhỏ thế nào, gạt người hay hại người đều có, muội căn bản không hiểu được."

Lời còn chưa dứt, Tô Khuynh nghe thấy một tiếng "soạt" nhỏ, nàng kinh hãi, vội vàng đuổi theo ra ngoài cửa. Chỉ thấy Thẩm Dật trong tay còn đang cầm ô của nàng, biểu tình trầm tĩnh. Hắn nhìn thấy nàng, liền đặt ô xuống đất, xoay người đi thật nhanh.

"Này, Khuynh muội!"



Tô Khuynh không để ý đến Thẩm Kỳ ở phía sau ngăn cản, cầm ô lên đuổi theo, chỉ vội vàng hành lễ: "Thẩm huynh, ta đi trước!"

Bên ngoài mưa như trút nước, Tô Khuynh hối hận bản thân mặc váy quá dài, đến chạy cũng bất tiện. Nàng đuổi kịp liền nghiêng ô che cho hắn, tay áo bên trái sũng nước mưa, quần áo ẩm ướt dính sát lên người, trong giày cũng toàn nước, giống như mới lội ở trong đầm lầy đi ra.

Thẩm Dật đi thật nhanh, tóc ướt nhẹp dán chặt lên trán, ngũ quan càng thêm sắc bén, hắn liếc mắt cảnh cáo: "Ngươi cách xa ta ra."

Tô Khuynh làm ngơ, đuổi theo hắn được một đoạn khá xa. Thẩm Dật tựa hồ không chịu nổi nữa, quay đầu nhìn nàng, trong nụ cười có chút hung ác: "Chó điên không cần che dù."

"Vậy là ngươi muốn bị đánh..." Nàng rất bướng bỉnh, nhè nhẹ vén tóc dính trên trán, ngẩng đầu nhìn hắn, lộ ra một đôi mắt đen nhánh ẩm ướt.

Thẩm Dật chợt dừng lại, liếc nhìn nàng: "Ngươi nói cái gì?"

Hắn hình như càng tức giận hơn, sắp bị nàng chọc tức đến bật cười.

"Ta nói..." Nàng ngừng một chút, hàng mi dày nâng lên, cố lấy mười phần dũng khí đã đâm lao thì phải theo lao, "Ta nói ta cũng không ngốc."

Nếu không lắng tai nghe kỹ thì chỉ toàn là tiếng mưa.

Tiếng mưa rơi lộp độp, mặt Thẩm Dật vẫn trầm xuống: "Ngươi tới đây."

Sau một lúc thấy nàng vẫn bất động, hắn đoạt lấy ô, kéo nàng đến bên cạnh mình.

Nắm lấy người kia, thiếu nữ thân hình mảnh khảnh như vậy, dầm trận mưa này xong xiêm y cũng ẩm ướt, sợ là sẽ nhiễm bệnh không dậy nổi.

Hắn nghiêng ô hướng về phía nàng, cố ý để mũ của nàng lệch đi, như thế phần tóc đen nhánh kia mới lộ ra nhiều hơn chút.

Tô Khuynh chợt tưởng tượng đến cảnh lấy chổi quét sân, cảm thấy bản thân giống như lá rụng trên đất, bị Thẩm Dật quét tới quét lui. Bản thân nhảy một cái đến bên người hắn, nàng trong đầu nghĩ như vậy, miệng thì nở nụ cười.

Tô Khuynh cười rộ lên thật đẹp, phảng phất như làm hoa mai trên ô bung nở vì nàng, hương thơm cũng vương vấn trong không khí.

Chiếc ô kia nhìn vậy mà to hơn tưởng tượng, có thể che được cả hai người bọn họ, hắn che dù, thấp giọng nói: "Đêm tết nguyên tiêu có thả hoa đăng, ngươi ở hậu viện học đường chờ ta."

Tô Khuynh chỉ chăm chú bước đi, không trả lời.

Đêm hôm đó giăng đèn kết hoa khắp nơi, dĩ nhiên cũng không cần đi học. Trong hậu viện chỉ treo duy nhất một chiếc đèn lồng, chiếu rọi cây cối mờ mờ ảo ảo.

Lần này Tô Khuynh ăn vận nữ trang, áo lót mặc cùng váy dài, bên ngoài khoác thêm chiếc áo choàng lông chồn. Trên đầu cài trâm thạch anh hình quạt, tóc đen xõa tung, mặt bôi một lớp phấn mỏng, đôi môi tô điểm hồng nhuận, nhìn như quế cung tiên tử hạ phàm. Nàng nhìn lễ hội đèn lồng bên ngoài ồn ào náo động, lòng tràn đầy khẩn trương ở trong sân chờ đợi.

Ánh trăng sáng trong như ngọc, tản ra bốn phía, hương mai như có như không, thỉnh thoảng có chút tiếng động vang lên, tuyết còn đọng trong bụi cỏ hòa tan thành dòng nước chảy róc rách, thấm vào bùn đất.

Tô Khuynh thành thành thật thật đợi đến nửa canh giờ, cho đến khi trời gần tối, âm thanh ồn ào náo động của nữ quyến bên ngoài dần biến mất. Ánh trăng chiếu lên mặt nàng, nhìn thấy bên trong ánh mắt là do dự cùng mất mát.

Hắn sẽ đến chứ? Hay là đã quên rồi?

Nàng đang do dự nên rời đi hay không, đột nhiên một trận gió thổi đến, một bóng người từ trên tán cây hòe trong viện nhảy xuống trước mặt nàng.

Thiếu niên nhìn nàng, ánh trăng sáng soi chiếu mặt hắn, ánh mắt sáng rực cùng lúc trước có chút bất đồng, mang tâm tư độc chiếm.

—— cũng không ai biết, nửa canh giờ kia của nàng, chỉ có một mình hắn thưởng thức.

Thẩm Dật nhìn nàng, một hồi lâu cũng không nói gì, chỉ đưa cho nàng một hộp gỗ chạm khắc hình cá, liền đuổi nàng đi: "Cái này cho ngươi, trở về đi."

Một đường đi về của Tô Khuynh, hắn đều đi theo xa xa phía sau nàng. Mỗi khi nàng quay đầu, hắn liên nghiêng người ẩn nấp, đưa nàng đến tận cửa phủ.

Về đến nhà, nàng mới dám mở cái hộp ra, bên trong là một cái vòng tay tầm hai phân, chính giữa chạm một con loan điểu uốn lượn, miệng điểu miệng ngậm một hạt châu màu vàng đen khắc hoa văn.

Nhạn Nhi đến gần nàng nhìn xem, rất nhanh liền mất hứng thú: "Tốt xấu gì cũng là công tử Thẩm gia, loại trang sức thô ráp như vậy cũng đem ra tặng, chắc không phải hắn tự làm đâu nhỉ?"

Tim Tô Khuynh đập nhanh kịch liệt, nhanh chóng gỡ chiếc vòng trên cổ tay xuống, đeo món quà này lên, lại tức khắc lấy tay áo che đi: "Đi ra ngoài không được nói lung tung."

Một ngày này, nàng cảm thấy cánh tay không phải là của chính mình nữa. Nương thấy được vài lần, trong lòng nghi ngờ cánh tay nàng bị thương, hỏi đến. Nàng có cảm giác thứ trên cổ tay tựa như nặng ngàn cân, phảng phất có người nắm chặt cổ tay, từ đó buộc chặt lấy nàng.

Dùng xong cơm tối, cả nhà ngồi ở trước bàn nói chuyện phiếm, Tô Khuynh thuận tay cầm kéo nhấc tim đèn, tay áo liền tuột xuống.

Ngũ muội tuổi còn nhỏ, thấy vậy liền hô to: "Vòng tay của đại tỷ bị nung chảy rồi!"

Tô Khuynh kinh hãi, vội vàng nhìn, mới phát hiện hạt châu trong miệng loan điểu ở gần ánh nến đã bị hun nóng đến biến dạng, không còn là hình dáng tròn xoe như trước.

Nàng đưa tay sờ, hạt châu kia đã bị nướng đến nóng xốp, giống như mì vằn thắn bị bóp dẹp, thế mà không phải ngọc thạch!

Ngũ muội thiên chân vô tà, trừng đôi mắt đen láy: "Đại tỷ bị lừa rồi, mua phải vòng tay giả!"

*Thiên chân vô tà - 天蒸无斜: ngây thơ, trong sáng.

Tô Khuynh cầm lấy viên xốp kia, trong lòng đang bối rối, đột nhiên đụng đến một miếng gì đó cứng rắn ở bên trong, cẩn thận sờ một lúc, thì ra là một cuộn giấy nhỏ.

Nàng cầm tờ giấy đưa ra trước ánh nến từ từ mở ra, tay run run suýt nữa đánh rớt.

Ánh nến lay động chiếu rọi tờ giấy, trên mặt chỉ viết hai chữ: "Khuynh Khuynh".

Nét bút này viết đi viết lại, không biết đã viết đến bao nhiêu lần. Hắn ở trước mặt nàng thường chỉ gọi một tiếng "này". Thế mà mỗi lúc đêm khuya mà nàng không biết, hắn lại gọi tên nàng một cách thân mật mà đi quá giới hạn như thế.

Bọc lại, giấu đi không muốn ai biết, nhưng lại hi vọng nàng phát hiện.

______________________________

Đêm đông giá rét lại có vô số bông tuyết nhỏ bay lên, khi có khi không, bị gió cuốn theo mà vùi dập.

Đêm trước ngày Thẩm Dật theo hoàng đế xuất chinh cũng là như vậy, gió bắc thổi vào đông. Sáng sớm, nàng một đường đưa tới cửa thành, im lặng không nói gì, chân trời hiện lên tia nắng bạc, Thẩm Dật đi hai bước, đột nhiên quay đầu nhìn nàng nói: "Ngươi phải tin ta."

Nàng tuy rằng gật đầu, lại không rõ lời này có nghĩa gì, càng chưa kịp nghĩ sâu xa vì sao hắn nói "Tin ta" mà không phải "Chờ ta". Phong ba sóng gió nổi lên, triều đình biến đổi lớn, quyền thế đổi thay, tôn ti điên đảo, làm lòng người hoảng sợ.

Thế đạo xoay vần, tân đế đăng cơ.

Dính dáng đến quyền thế, ngươi chỉ cần đi sai một bước liền bị tân triều quét sạch. Cuộc sống xa hoa trong phút chốc hóa thành bụi mù, vinh hoa phú quý biến thành cặn bã. Những thiên kim khuê các ngày xưa, người thành con hát, người thành kỹ nữ. Mà nàng cũng là dùng sức châu chấu đá xe, lưu lại thêm chốc lát.

Thời khắc Tô gia chìm nổi trong bể nước, là lúc trượng phu bây giờ của nàng ban cho nàng một sự cứu giúp.

Có lẽ Thẩm Kỳ sớm biết có ngày hôm nay, cho nên đã lưu lại đường lui. Hắn tuy bề ngoài nhã nhặn, nhưng khi làm quan cũng có nhiều bản lĩnh.

Hắn muốn có điều gì, đều không phí nhiều sức mà lấy được. Mà về sau, hắn lại phát hiện bản thân còn muốn nhiều hơn thế.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đá rơi vào nước cũng chìm tới đáy, hết thảy đều yên tĩnh lại. Người không chịu ảnh hưởng của triều đại đổi thay ngoài dân đen áo vải, còn có những tướng sĩ xung phong vào trận địa.

Ngày bọn họ khải hoàn trở về, vừa vặn là ngày Tô Thẩm hai nhà kết thông gia. Tân đế vừa lòng với tướng sĩ bảo vệ quốc gia, khai cương thác thổ, tứ hôn Lân Hi quận chúa cho Thẩm Dật, muốn hắn làm con rể hoàng gia.

Tin tức này là Thẩm Kỳ nói cho nàng. Đêm tân hôn, hắn nhét ly rượu vào tay nàng, than thở nói: "Khuynh muội, nàng xem, đây là số mệnh."

Thẩm Dật ở trên điện Kim Loan lấy lý do chân bị tật để cự hôn, quỳ thẳng ngoài điện suốt đêm đông, trên lông mi kết đầy sương tuyết.

Bên trong gian phòng đốt than ấm áp, Tô Khuynh ở trong hỉ trướng đỏ thẫm ngửa đầu cùng Thẩm Kỳ uống ly rượu hợp cẩn, như nuốt một ngọn lửa vào lòng.

Sắc mặt Thẩm Dật lúc nàng đưa trả vòng tay, từ đó về sau luôn lần lượt xuất hiện trong giấc mộng của nàng.

Hắn gắt gao nhìn nàng, sắc mặt tái xanh, môi không còn chút máu, vẻ mặt hết sức vô tình mà căm hận, sau một lúc lâu mới nói được thành lời: "Là chính ngươi tự chọn."

Nghĩ tới cũng thật khéo, sáu năm cùng ở trong Thẩm phủ, vậy mà một lần cũng chưa thấy được hắn. Vừa rồi, bất quá cũng chỉ là cách bức tường nghe thấy thanh âm của.

Bỗng nhiên nàng lại nhìn thấy bộ dạng thiếu niên áo giáp lóng lánh ánh bạc, cùng nàng sóng vai mà đi, lại tận lực chừa ra một khoảng cách, ái muội mà xa lạ, nhiệt liệt mà lại đầy thành kính.

Bông tuyết nhu hòa rơi trên mặt, hắn quay đầu lại nói: "Ta đi rồi, ngươi phải tin ta."

Ngàn dặm đưa quân, đến cùng là từ biệt. Lần từ biệt đó là phí hoài mấy năm trời, phù sinh như mộng.

Mỗi khi tỉnh mộng, Tô Khuynh mới có một chút hận Thẩm Kỳ.

Hận con người hắn có quá nhiều tạp niệm, hàm chứa dục vọng, hèn mọn, hoài nghi cùng chán ghét, muốn vứt bỏ là vứt bỏ. Có lẽ nàng vẫn muốn trở thành những vật tầm thường như củi gạo dầu muối, bằng không, ai lại muốn lấy mấy mươi năm đổi lấy một ngày làm tiên tử trên trời cơ chứ.

Nhưng làm thê tử người ta, đâu thể nào để người khác ở trong lòng, lại oán hận người ta.

Làm người sống một đời, làm sao có thể luôn tâm niệm "quá khứ" cùng "nếu như".

Nàng điều chỉnh lại vòng tay, hạt châu phía trên theo gió xoay vòng. Nàng nắm thật chặt áo choàng, đi trở về phòng, dùng hai tay đóng cửa.

Trong khe cửa lộ ra hình ảnh trăng tròn, chậm rãi càng ngày càng hẹp dần, cho đến khi biến mất.

Trời vừa tờ mờ sáng, chim tước kêu vang, sương sớm mù mịt, nhà cửa đều bao phủ ở trong sương, mờ mờ ảo ảo.

Khóa Nhi từ nhà bên đi ra, vừa chỉnh cổ áo, vừa ngáp một cái, thở ra làn hơi trắng.

Khi nàng ta đi qua cửa lớn còn chủ động chào hỏi tiểu nha hoàn đang quét sân, ai cũng có thể nhìn ra dáng vẻ vui mừng trên mặt nàng ta.

Đêm qua đại thiếu gia rốt cuộc thuận miệng đáp ứng, đến mùa hè sẽ cho nàng ta danh phận, thăng làm thị thiếp. Tâm nguyện mấy năm bỗng chốc hoàn thành, nàng ta còn cảm thấy bản thân sắp thành chủ nhân, tuần tra mỗi nơi một lần mới vừa lòng, càng muốn đi xem chỗ của đại phu nhân.

Nàng ta thong thả đi đến ngoài chính đường, đột nhiên nghe được Tuyết Hoa thét chói tai:

"Người đâu, người đâu, mau tới đây! Đại phu nhân tự sát rồi."

Khóa Nhi kinh hãi, đẩy cửa đi vào, thấy Tuyết Hoa đang quỳ gối trước giường, lấy tay che miệng không ngừng run rẩy.

Trong màn, Tô Khuynh nằm yên, hai tay để trên bụng, trên đầu cài ngay ngắn một đóa hoa giấy, trên cổ tay đeo một cái vòng tay vàng. Nếu không phải mặt nàng trắng như giấy, sẽ tưởng như nàng chỉ yên tĩnh ngủ trong gian nhà ấm áp, như tiên tử không biết u sầu.

Thẩm phủ trên dưới nhất thời rối loạn, trong phòng chỉ chốc lát sau liền chen đầy người, bước chân qua lại, bảy miệng tám lời la hét ầm ĩ không ngừng.

Ai cũng không có chú ý tới, dưới bàn có một hạt châu biến dạng bên chân đèn. Còn lại nửa tờ giấy trong chậu than bị đốt gần hết, mặt trên ba chữ cũng như hóa thành tro tàn, lặng im chìm vào giấc mộng:

"Theo ta đi."