Luân Hãm Cưỡng Chế

Chương 2: Trở lại (2)




Tô Khuynh khi còn nhỏ rất được phụ mẫu yêu thương. Lúc đầu ở quý phủ học nữ công, đến năm mười ba tuổi giả nam trang, là người duy nhất trong nhà được đưa đi học cùng nhóm thiếu niên nhà quyền quý.

Trước khi đi, phụ thân nàng dặn đi dặn lại: "Con cũng là giả dạng cải trang, gặp chuyện thì phải khiêm tốn chút, có thể không mở miệng thì cố gắng không mở miệng."

Lúc đó người nhận uỷ thác trông nom nàng là Thẩm Kỳ. So với bọn họ, tiểu gia hỏa này lớn hơn mấy tuổi, vậy nên không học cùng một chỗ. Đến học đường, Thẩm Kỳ giới thiệu cho nàng từng bằng hữu ở trong trường, người nào được giới thiệu cũng gật đầu mỉm cười. Nhưng khi đầu ngón tay hắn ta chỉ đến người kia thì ngừng dừng lại, tựa hồ chưa nghĩ ra nên nói thế nào, liền buông tay quên đi, như có như không vỗ vai nàng: "Khuynh muội, có việc thì tìm bọn họ, ta phải đi rồi."

Hắn ta đi rồi, Tô Khuynh lặng lẽ quay đầu, ánh mắt xuyên qua trùng trùng bóng người, nhìn thấy thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi không được giới thiệu kia.

Khi đó hắn cứ như không xương cốt mà tựa ở góc bàn, mặt trắng đến tái nhợt, lông mi cùng tóc mai lay động, mũi cao thẳng, đồng tử màu nâu hiện ra dưới ánh mặt trời, rất có tướng tá người dị tộc.

Có chút giống mèo quý hay được nuôi trong phủ các nàng.

Gương mặt anh tuấn sắc bén tới lạ lùng, thế nhưng lại làm cho nàng bỗng chốc nghĩ tới chữ "bạc" mà người lớn hay nói quá, hồng nhan bạc phận.

Hắn không cười, cũng không để ý nàng, chỉ căm thù chăm chú nhìn theo bóng lưng của Thẩm Kỳ. Thấy hắn đi xa rồi, liền không thú vị thu hồi ánh mắt, ngồi ở trước bàn mở sách ra, thuận tiện một cước đá ngã lăn chiếc ghế của người bạn cùng trường đang ngồi xem náo nhiệt.

Người nọ mắng to: "Thẩm..."

Hắn ngẩng đầu liếc một cái, ánh mắt sắc bén như đao, ánh mắt như mãnh thú khiêu khích người khác, khiến nửa câu sau của người kia cứ thế nuốt ngược vào.

Đó là lần đầu tiên nàng đối mặt cùng Thẩm Dật.

Tô Khuynh một mực ngoan ngoãn, phụ thân dặn nàng không mở miệng, nàng liền thật sự khiêm tốn. Cứ như một trái cà tím bị sương phủ lên đến ủ rũ, yên lặng đến, yên lặng đi, cơ hồ cũng không chủ động cùng ai bắt chuyện. Ngay cả khi phu tử hỏi, nàng cũng phải vài bước đi mau đến trên bục giảng khom người đáp lại, sợ giọng nói nhỏ nhẹ của bản thân vang lên trong học đường, chọc người giễu cợt.

Nhưng nàng càng quyết tâm làm một cái bóng, càng chọc người ta chú ý. Có một ngày sau giờ học, thiếu niên cao lớn mang theo vài tên hầu cận vây quanh nàng, cười hì hì lấy cây quạt chọc chọc mũ trên đầu nàng: "Tô Khuynh, ngươi rốt cuộc là nữ nhi đúng không vậy?"

Thiếu niên này gia thế hùng hậu, là con trai cầu tự của tể tướng đương triều - Ngưu Bôn. Hắn ta được nuông chiều từ bé, vô pháp vô thiên, thường xuyên khi dễ bạn cùng trường, nên thường được gọi là "Ngưu ma vương".

Tô Khuynh chọc phải Ngưu ma vương, tự biết rằng không ổn, chỉ đành dùng hai tay đỡ lấy mũ lung lay sắp rớt, không rên một tiếng muốn đi ra ngoài cửa.

Ngưu ma vương nháy mắt ra hiệu, nhóm thiếu niên liền chặn đường nàng. Hắn ta đưa tay múa múa trước ngực mình, giễu cợt nói: "Ngươi xem, lùn như vậy, mặt lại trắng như vậy, còn không phải là nữ nhi sao?"

Tô Khuynh dùng lễ đối đãi với bạn học, cố giả bộ trấn định mỉm cười, cười đến khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra: "Tiểu đệ có việc không thể tiếp đãi, thật sự là có lỗi, xin Ngưu công tử thả cho ta đi qua, hôm khác lại nói tiếp."

Nào ngờ đám người kia cười lớn, Ngưu ma vương cười đến gập người, vừa cười vừa nhìn quanh: "Các ngươi nghe một chút, nghe một chút hắn nói chuyện, nếu như thật sự là nam, chỉ sợ là đã thành thái giám rồi!"



Vừa nói, hắn vừa dùng cây quạt hung hăng đẩy một cái, mũ của nàng quan liền rơi xuống, Tô Khuynh ở trong tiếng cười đinh tai nhức óc một phát bắt được búi tóc sắp bị tung ra của bản thân, chỉ cảm thấy bọn họ đáng ghét cực kỳ.

Nàng càng là mờ mịt luống cuống, bọn họ càng thêm hưng phấn, Ngưu ma vương một phát bắt được cánh tay nàng, còn lấy cây quạt chỉ chỉ ngực nàng: "Ta nghe nói con gái Tô gia ai ai cũng là Tây Thi tái thế, hiện tại xem ra cũng không đúng. Tô Khuynh ngươi gầy như vậy, tiểu bánh bao của ngươi giấu ở chỗ nào, làm sao một chút cũng nhìn không ra?"

Tô Khuynh chưa bao giờ trải qua tình huống như vậy, không khỏi cong lưng lùi lại, muốn thoát khỏi sự lôi kéo của hắn, trong thanh âm rốt cuộc có hơi nức nở, "Buông tay, buông tay!"

Bỗng nhiên phía sau học đường vang lên một tiếng đồ đạc bị đập vỡ, sau đó là tiếng rào rào của mảnh gỗ bay tứ tán. Tất cả mọi người ngừng lại nhìn, mới phát hiện trong học đường vẫn còn có người chưa đi.

Thẩm Dật giống như một cái bóng, từ trong chỗ tối chui ra ngoài, băng ghế bị hắn một cước đạp vỡ lăn trên mặt đất. Hắn lườm bọn họ một cái, biểu cảm như là mây đen dày đặc trên trời.

Ngưu ma vương đẩy Tô Khuynh ra, tức giận mắng to: "Đồ con kỹ nữ, mi muốn làm cái gì?"

Bọn họ từ trước có lẽ cũng có mâu thuẫn, tất cả đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Thẩm Dật, mục tiêu tựa hồ tức khắc dời đi.

Tô Khuynh nhân cơ hội liền chạy, nhưng trong lòng nhớ ra Thẩm Dật đang lâm vào nguy hiểm, liền chui xuống dưới một cái bàn gần cửa, lén lút đưa mắt lên xem.

Một mình hắn lẻ loi có chút thua thiệt, nàng liền coi như đang đánh bạc, bắt chước gà trống gáy cao một tiếng, trước trấn áp bọn họ, sau đó tông cửa xông ra ngoài tìm viện binh.

Nàng tính toán rất khá, giờ phút này, nha hoàn đón nàng tan học cùng Thẩm Kỳ hẳn là đều sắp đến.

Thẩm Dật bị mắng là "Con kỹ nữ", nhưng nhìn qua sắc mặt vẫn như thường, tựa hồ vẫn chưa bị chọc giận. Hắn nhìn chằm chằm Ngưu ma vương một lúc lâu, cuối cùng không đầu không đuôi nói một câu: "Ngươi nói chuyện dễ nghe chút đi."

Ngừng một lát, hắn rũ mắt. Bụi trong không khí bị ánh sáng chiếu vào, rơi xuống trên lông mi hắn. Không khí đình trệ vài giây, hắn bất thình lình cầm hộp hương triện trên góc bàn ném mạnh về hướng Ngưu ma vương.

Hộp hương triện hung hăng nện vào trên thái dương Ngưu ma vương, bỗng chốc vỡ thành hai mảnh. Hương chưa cháy hết cùng tro bụi cứ thế vương vãi trên đầu khiến hắn ta phải nhắm chặt hai mắt. Máu tươi nóng hầm hập cũng trào ra, hòa cùng hương và tro một đường chảy xuống cổ. Hắn ta lúc này mới hoảng sợ kêu gào đau đớn.

Hầu cận đứng ở một bên bị dọa sợ đến choáng váng, nghe thấy tiếng la mới hô nhau tiến đến. Nhưng thiếu niên so với bọn họ đều nhanh hơn, hắn một tay chống lên bàn dài, nhẹ nhàng bay qua. Nhìn đến bộ dạng đầy bụi và máu của Ngưu ma vương trước mặt còn cảm thấy chưa đủ, lại nắm lên một hộp mực gần nhất trên bàn, chụp mạnh lên trên mặt hắn. Bàn tay tái nhợt với khớp xương rõ ràng gắt gao đè nặng hộp mực ở trên mặt hắn qua lại xoay tròn.

Tô Khuynh vĩnh viễn nhớ được cảnh tượng hộp mực đen nhánh trên đôi tay tái nhợt kia, cùng với khoảnh khắc trước khi bị mọi người kéo ra, chủ nhân đôi tay đó nở một nụ cười âm trầm ác liệt trên khuôn mặt lạnh như băng của hắn.

Đăng tải duy nhất tại wattpad _tichha_

Chuyện này gây huyên náo khắp kinh thành. Mẫu thân của Ngưu ma vương - tể tướng phu nhân ở học đường không ngừng khóc nháo: "Đó mà là bộ dáng của quý gia công tử sao? Quả thực chính là một con chó điên!"

Lúc ấy, "chó điên" đang quỳ ở một bên, xòe cao hai tay, để phu tử đánh vào lòng bàn tay hắn.

Hắn một mực khai rằng hai bên tranh cãi nên đánh nhau, đem chuyện tranh chấp của Tô Khuynh hoàn toàn giấu đi. Tô Khuynh rất xúc động, chủ động quỳ gối bên cạnh hắn.

Thẩm Dật nghiêng đầu liếc nàng một cái rồi lại quay đầu.

Thẩm Kỳ cực kỳ xấu hổ, đến lúc này mới hoàn thành câu giới thiệu mà hắn sớm nên làm: "Kỳ thực đây là... xá đệ... Thẩm Dật."

Thẩm Dật bị đánh vào lòng bàn tay cũng không có phản ứng gì, nghe lời này, lại dùng cái loại ánh mắt khinh khi trào phúng ngày đó Tô Khuynh nhìn thấy, để nhìn chằm chằm Thẩm Kỳ. Sau một lúc lâu, hắn mới cong môi cười cười: "Ừ, đúng thật là ca ca ta"

Ngay cả cười cũng sắc lạnh như băng.

Thẩm Kỳ tựa hồ rất dễ dàng bị sự khiêu khích của hắn chọc giận, nâng bước muốn đi. Chợt nhìn thấy Tô Khuynh cũng quỳ trên mặt đất, thành thật xòe tay, cơn tức trong lòng hắn liền lớn hơn nữa. Hắn dùng ngón tay chọc chọc bả vai Tô Khuynh, thúc giục nói: "Khuynh muội, về đi."

Tô Khuynh mím môi cười, cúi mặt, mềm mại xin lỗi: "Thẩm công tử về trước đi."

Thẩm Kỳ nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, sau đó mặt trầm xuống, phẩy tay áo bỏ đi.

Thẩm Dật vẫn ở một bên quỳ thẳng tắp.

Làm Ngưu ma vương tức giận khiến trên dưới Thẩm gia gà bay chó sủa, đánh vài thước làm sao mà đủ? Tô Khuynh nghe được Thẩm Dật ở nhà đã thật sự bị đánh mấy bản tử, đến đi cũng khập khiễng, tất nhiên là ngồi không được.

Phu tử đang đánh, bỗng nhiên thấy Tô Khuynh như con gà con đi tới, đưa lên hai tay, mắt không chớp nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ tới mức trắng bệch.

Tô Khuynh là thiên kim của Tô đại nhân, bình thường khôn khéo đến mức ôn nhu, hắn làm sao hạ thủ được? Lại nghĩ đến Ngưu ma vương thật sự là một mầm tai họa, sớm nên nếm chút khổ sở, liền mắng Thẩm Dật hai câu rồi quên đi.

Nhưng phạt quỳ tất nhiên là tránh không được. Hai người quỳ đến khi mặt trời ngả về tây, bóng của song cửa sổ trên đầu cũng xoay tròn di động. Tô Khuynh cảm giác được Thẩm Dật nghiêng đầu nhìn nàng, tựa hồ kinh ngạc nàng vậy mà còn chưa đi.

Một lát sau, hắn lên tiếng, ngữ điệu kỳ quái: "Tiểu bánh bao trước ngực ngươi giấu đi đâu rồi?"

Thẩm Dật thanh âm thật thanh nhuận, lúc nói chuyện mắt cũng hướng về phía trước, bởi vì trong lòng không muốn gây thêm phiền phức, lạnh lùng giữa hai lông mày càng thêm rõ ràng.

Tô Khuynh đột nhiên cảm giác được lời này cùng câu giễu cợt của Ngưu ma vương thật sự không giống nhau.

Nàng nghĩ nghĩ, cũng mắt nhìn phía trước, ổn thỏa trả lời: "Mẹ ta nói ta rất gầy, cho nên căn bản không tính là có bánh bao, không cần vướng víu."

Thẩm Dật trầm mặc một lát, rốt cuộc nhịn không được quay đầu nhìn nàng.

Lúc này đã sắp hoàng hôn, nắng chiều mềm mại đến dị thường, sắc cam ấm áp, tựa như quả hồng đương hầm thành canh vậy.

Nàng lại nghe hắn mở miệng, lần này hình như thật sự có vài phần hứng thú: " Con gái Tô gia, ai cũng đẹp như Tây Thi sao?"

Tô Khuynh xoay mặt sang, nón vải giống nam nhi che trên trán, hoàn toàn che khuất những thứ ôn nhu ái muội. Ngay cả như vậy, cũng không che giấu được đôi lông mày tinh tế, đồng tử xinh đẹp cùng đôi môi tươi tắn. Xem ra ánh tà dương chính là thứ điểm trang tốt nhất.

Nàng suy nghĩ một lát, chần chờ nói: Điều này ta cũng chưa nghe qua bao giờ. Ta cảm thấy nhị muội cùng ngũ muội đều rất đẹp mắt, nhưng chúng ta lại chưa từng thấy Tây Thi."

Thẩm Dật thầm nghĩ, không cần biết nhị muội ngũ muội ra sao, dù gì đại tỷ là nàng cũng đã đủ kinh ngạc rồi.

_____________________________

Chuyện này qua đi, Tô Khuynh chủ động chuyển đến ngồi bàn trên Thẩm Dật, trả lễ đồng môn, cũng cho thấy bản thân để ý tới ân tình của hắn.

Thẩm Dật hai mắt nhìn nàng, lại không thèm quan tâm. Không chỉ không để ý nàng, ở trong học đường, hắn là cái bóng cô đơn độc nhất, chỉ thích biến mất trong góc, kháng cự bất cứ cái gì quấy rầy đến bản thân.

Nhưng, Tô Khuynh nếu đã đối tốt với ngươi thì là thật tâm thực lòng, mưa gió cũng không ngại. Thẩm Dật bị phạt gậy, lên lớp ngồi không được, ngày ngày bị người cười nhạo, nàng cũng đứng theo. Phu tử hỏi nàng sao lại đứng trên lớp, nàng cũng không lo ngại chùn chân, nhu hòa lên tiếng: "Ta ngồi xuống muốn ngủ gà ngủ gật, thấy Thẩm huynh đứng, treo người trên cao, quyết chí tự cường, ta liền cũng học theo, quả thực không mệt nhọc."

Tô Khuynh nói chuyện rất thành thục, là kiểu thông minh biết ứng biến, đồng thời có nề nếp nghiêm cẩn, còn có chút khờ khạo của trẻ con, nghe xong làm cho người ta mềm lòng, phu tử tâm tình cực tốt, vuốt râu tán dương.

Đợi sau giờ học, mọi người đi hết, Tô Khuynh mới lặng lẽ nhặt một trang giấy trên bàn hắn, đem về nhà xem. Đốt đèn cầy chép suốt mấy đêm, cuối cùng giúp hắn chép xong tất cả bài chép phạt.

Nương nửa đêm tỉnh giấc, thấy đèn trong phòng nàng còn sáng, liền khoác quần áo bưng nến đến phòng nàng, kinh ngạc nói: "Con ta, việc học thật sự nhiều như vậy sao?"

Nghe nàng kể qua hai ba câu, bà cũng không cản nàng, chỉ gật gật đầu nói: "Ừm, đại tỷ nhi biết tri ân báo đáp như vậy là tốt." Nói rồi kêu phòng bếp làm cho nàng một chén canh hạt sen, phòng ngừa nàng buổi tối đói bụng.

Tô Khuynh nắm cán bút, nhìn chằm chằm bát canh đến xuất thần.

Ngày thứ hai học xong, Nhạn Nhi tới đón nàng, trong tay cầm theo hộp đồ ăn hết nhìn đông tới nhìn tây, Tô Khuynh vẫy tay, tiểu nha hoàn nhón chân như ăn trộm mà đi đến trước mặt nàng. Tô Khuynh đem hộp đồ ăn nhẹ nhàng đặt trên bàn Thẩm Dật, cũng không muốn làm cho hắn xấu hổ, liền kéo Nhạn Nhi đi mất.

Thẩm Dật cứ cúi đầu đứng đó, đợi người đi hết mới dám ngẩng đầu. Các đốt ngón tay giống như bị đông lại, cứng ngắc mở hộp đồ ăn. Tầng thứ nhất là một chén canh táo đỏ ngân nhĩ, vị ngọt xông thẳng vào mũi hắn. Tầng hai là bánh hoa thơm, tầng dưới chót là bánh mè vừng bơ, bên cạnh còn để một chồng khăn lụa ngay ngắn chỉnh tề, còn đè lên một tờ giấy: "Cứ để đây, buổi chiều Nhạn Nhi đến lấy."

Hắn trầm mặc một lát, chỉ chọn một khối bánh bơ nhỏ để ăn, mặt khác cẩn thận mở khối khăn lụa trắng kia. Hắn không lau miệng, mà là nhắm mắt lại thử ngửi dò xét một chút. Hương thơm nữ nhi trên khăn như có như không, bỗng chốc tiến vào cánh mũi.

Hắn lập tức dừng lại, mũi giống như bị phỏng, một tay đem khăn lụa nhét vào trong ngực, lại qua loa chọt chọt hai cái, đem góc viền lộ ra hoàn toàn nhét vào trong quần áo. Mắt không nên thấy thì tốt hơn.

Ngày thứ hai Tô Khuynh vẫn lặp lại trò cũ. Chỉ là khi Thẩm Dật mở hộp thức ăn, phát hiện bánh hoa thơm ở tầng hai đổi thành bánh rán chiên, bên cạnh còn có mấy dĩa điểm tâm tinh xảo.

Thẩm Dật vốn thông minh, nghĩ lại, chẳng lẽ bởi vì hắn ngày hôm qua không chạm vào bánh hầm mềm, nàng liền đoán ra hắn không thích đồ ngọt?

Hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng, ngược lại muốn xem xem nàng cơ trí đến mức nào.

Bỗng nhiên Thẩm Dật chú ý tới tầng thứ hai còn có một cuộn giấy. Hắn mở ra nhìn một cái, thế mà lại là bài chép phạt của hắn không thiếu một trang, ngay cả chữ viết cũng tương tự.

Thiếu niên ngồi tựa bên cửa sổ, khi cúi đầu xem hộp thức ăn, một vệt ánh sáng rơi trên mũi, trên lông mi cũng là những đốm sáng nhỏ vụn, chiếu cho mi hắn hiện ra một chút bụi nâu.

Hắn mở tầng thứ ba, bên trong lại thả một cái khăn lụa mới.

Hắn cứ như tiểu cẩu nhẹ nhàng cầm lên ngửi, khóe miệng không khỏi hiện một tia cười, trở tay nhét vào trong ngực. Nếu như có người ở đây, chắc chắn bị nụ cười hung ác lại hồn nhiên này dọa sợ tới mức dại ra tại chỗ.

Lúc này hắn không đi, nhanh nhẹn nấp dưới chân tường ngoài cửa sổ, chờ Nhạn Nhi đến lấy hộp.

Quả nhiên như hắn đoán, tiểu cô nương cùng nha hoàn cùng đến. Tô Khuynh tự tay thu lại hộp thức ăn, Nhạn Nhi chỉ là trợ thủ đứng bên cạnh xem mà thôi.

"Ai da, ngày hôm qua còn ăn bánh mặn, hôm nay tại sao một chút cũng không đụng đến."

Nhạn Nhi kêu lên, Tô Khuynh nhấc nắp hộp, mím môi không hé răng, đáy mắt có chút mông lung.

Bất quá khi nàng mở tầng thứ hai ra xem, Nhạn Nhi liền phát hiện chỗ không đúng: "Tiểu thư, ngày đầu tiên hắn ăn bánh mặn, ngài đã nói hắn hẳn là thích ăn mặn; hôm nay hắn cái gì cũng chưa ăn, lại lấy mất khăn của tiểu thư, hắn còn không phải..."

"Nói bậy!" Tô Khuynh mở miệng đánh gãy, cả khuôn mặt đỏ ửng lên như nắng chiều ngoài cửa sổ.

Nhạn Nhi lần đầu thấy đại tiểu thư đỏ mặt, chậc chậc lấy làm kỳ lạ: "A, tiểu thư, ngài biết em muốn nói gì sao?"

Tô Khuynh ngưng thần cẩn thận suy nghĩ, sắc đỏ trên mặt liền biến mất: "Ta biết rồi, hắn có thể là ám chỉ nhà chúng ta làm điểm tâm không sạch sẽ."

Nhạn Nhi nhíu mũi, cảm thấy hắn thực quá đáng: "Hứ, thì ra là vậy."

Ngày thứ ba, Thẩm Dật rón rén mở ba tầng hộp thức ăn, ở tầng dưới chót vốn là chỗ để khăn lại thả một cái khăn tay trắng tinh, bên cạnh còn có một chén cánh hoa để rửa tay.

Thẩm Dật: "..."

Ngày thứ tư, Tô Khuynh đang đứng trên lớp, bỗng nhiên sau lưng có người lấy cán bút chọc nàng một cái.

Nàng cho rằng bản thân cản tầm nhìn Thẩm Dật, vội vàng bước sang bên cạnh nửa bước.

Người phía sau dừng một chút, lại chọc nàng một lần. Không chờ nàng quay đầu, hắn chống cái bàn, rất dễ dàng nghiêng người về phía trước, lướt qua đầu vai nàng, ghé vào bên tai nói thật nhanh: "Này, đừng đưa đồ ăn nữa." Rồi nhanh chóng đứng thẳng lên trước khi bị phu tử nhìn đến.

Tô Khuynh bỗng dưng trừng lớn mắt, cũng không phải bởi vì hắn cự tuyệt, mà là hai người chưa bao giờ gần nhau đến như vậy. Môi hắn cơ hồ muốn cọ đến lỗ tai nàng, hô hấp như vài sợi lông vũ cực nhẹ, mơn man dừng lại ở vành tai.

Nàng cảm thấy bản thân như một bình rượu mới ngâm, có một đóa bọt khí chậm rãi từ đáy dâng lên tới miệng bình, giờ phút này lại bị người phóng túng, đóa bọt khí kia theo yết hầu chỗ chậm rãi chảy xuống, đi đến ngực, lại vùi vào trong bụng.

Trong học đường chỉ có hai người đang đứng, Thẩm Dật luôn luôn nhịn không được nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng lúc này đang vô cùng bối rối.

Hắn cảm thấy, đại tiểu thư rất trắng, dễ dàng đỏ hết cả tai như vậy, đến hết giờ học cũng không giảm bớt, cứ như hắn cố ý khi dễ nàng vậy.