Luân Hãm Cưỡng Chế

Chương 14: Đèn chim tước (11)




Trời mới tờ mờ sáng, bên ngoài có tiếng chó sủa hai ba tiếng, Tô Khuynh chạy nhanh ra cửa.

Vừa tỉnh ngủ nên mặt mũi hồng hồng, ửng trên khuôn mặt trắng trẻo, giống như quét lớp son nhàn nhạt.

Sáng sớm, trên mặt hồ nổi lên một tầng sương mù, Tô Khuynh xuất phát sớm hơn gần nửa canh giờ, lúc đến bờ hồ thì trong làn sương hiện lên hai bóng dáng mông lung.

Một người trong đó thấy cô đến, chỉ chỉ vào cô, người kế bên quay đầu lại, trên người khoác làn sương sớm nhìn cô, xem xem cô có chạy hay không.

Thuyền sẽ chạy vào đầu giờ ngọ, khi tiếng còi hơi vang lên, nhà họ Diệp trấn nhỏ sẽ chia năm xẻ bảy, như sương bay lên trời.

Tô Khuynh đứng trước mặt Diệp Cầm, thấy trong lòng Diệp Cầm là một cái túi giấy đầy ắp, cô vội lấy ra mười mấy cái hà bao, xoay người nhét cho Giả Tam: "Nếu ngủ không được thì quải một cái."

Một mùi hương thơm ngát trộn lẫn từ hương hoa thảo dược, Giả Tam thấy mấy cái túi hương kia đều đầu thừa đuôi thẹo, chắc là thức suốt đêm để làm. Đây là vải của trấn nhỏ, hương thảo trấn nhỏ, cô gái của trấn nhỏ. wattpad_tichha_

Tô Khuynh thấy mắt hắn đỏ ngầu nên không nói chuyện với hắn. Vừa xoay người thì bất thình lình bị nhét cho cái túi lớn, theo bản năng cô nâng lên, nặng trịch. Là một cái túi giấy mang theo mùi thơm ngọt ngào xông lên chóp mũi.

Một chiếc bóng bao phủ lên người cô, Diệp Cầm đứng thẳng tắp, ngón tay với khớp xương thon dài cầm chiếc túi.

"Không được cho người khác, cũng không được cho chó ăn."

Nói xong, anh mở túi ra, bên trong lộ ra từng mớ hạt dẻ thơm phức tròn đầy, mỗi một viên được người ta dùng dao đục một khoản hở, được ngào qua mật ong ánh lên màu vàng cam.

Tô Khuynh ôm túi giấy trong lòng, anh nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay cô đã biến mất, trả lại một màu trắng nõn, có thể nhìn thấy mạch máu xanh xanh. Là đôi bàn tay thường xuyên phải ngâm nước, nhưng còn giữ được sự nhẵn nhụi trắng trẻo. Tô Khuynh nói "Cảm ơn", hai bên tai ửng hồng, mãi không tan.

Người khác làm cô tổn thương, nhưng chỉ trong một đêm thì biến mất không một dấu vết, nhưng nếu là sự yêu thương thì sẽ ở mãi trên người cô không tiêu tan.

Anh nghĩ, nếu hôn lên môi cô, từ trên xuống dưới, một tấc lại thêm một tấc, đem hoàn bộ khảm vào lòng, thì sẽ như thế nào đây?

***

Tô Khuynh nghe lời dặn dò của Diệp Cầm. Làn gió lúc sáng sớm mang theo hơi ẩm quét qua cổ và bả vai, trong lòng là một nỗi ngọt ngào mang theo hơi ấm, nhưng không làm ấm được gương mặt cô, khiến ánh mắt cô hơi ẩm ướt.

Anh vẫn đứng rất vững, trên trán dần xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng. Lúc nhìn cô, ánh mắt cũng như mặt hồ có một tầng sương, hỗn độn như mộng, lại vừa yêu vừa hận:

"Chỉ cho phép cô ăn một mình, một lần cũng đừng có ăn quá nhiều."

"Nghe chưa, Tô Khuynh?"

***



Thuyền đi rồi. Nhà cũ họ Diệp ở trấn nhỏ này trở nên trống rỗng.

Thác nước trôi xuống giải tán đám sương mù, Tô Khuynh không bao giờ đến bờ hồ nữa.

Bọn họ thường ngồi phơi nắng trên tảng đá kia, có mấy con bọ nhỏ thường đậu lên đó, vì chân nhỏ nên không dễ bám vào, đành phải giương cánh bay đi.

Mỗi buổi tối, Tô Khuynh đều lấy Viên Hoàn trên cổ ra lau, Viên Hoàn vẫn dừng ở vệt loang ở viền phía trên, một màu xanh u ám, từng vệt lấp lánh như mặt nước. Nhớ tới chiếc bút máy xanh ngọc lạnh lẽo của Diệp Cầm lúc lướt qua mái tóc, cô cầm cành cây quẹt lên mặt đất học anh viết chữ, viết được một hồi thì đi lại bóng râm lấy túi giấy ra bóc hạt dẻ ăn, cô không nỡ ăn quá nhiều, một ngày chỉ ăn năm hạt.

Thì ra hạt dẻ ngọt như vậy.

Diệp Cầm đi Bình Kinh sáu năm, Thẩm Dật đi biên quan cũng sáu năm.

Lúc đó cô chờ không kịp, còn lần này. Gió lớn thổi đến, cô cắm hai nhánh cây xuống đất, cũng nhất định sẽ chờ.

Nhà họ Diệp ví như *hoàng lương nhất mộng, người dân ở trấn nhỏ bàn chuyện say sưa mấy ngày nay. Tô Dục cũng vui sướng khi người gặp họa, cuối cùng hòa giải với cô, cuộc sống của chị hắn rốt cục cũng khôi phục bình thường.

*黄粱一梦: bắt nguồn từ truyện "Chẩm trung ký" của Trầm Ký Tế đời Đường.

Chuyện kể rằng, có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, nhân chuyến đi chơi, anh vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủ quán trọ bắc nấu một nồi kê vàng, thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mộng thấy mình lấy vợ và sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý, và cuộc sống sung sướng, thoải mái ấy kéo dài cho đến lúc già chết. Nhưng khi tỉnh dậy, kê vàng vẫn còn chưa chín. Sự gợi ý của câu chuyện này là: Đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo, đều như mộng, như huyễn.

Lúc Tô Khuynh đi gánh nước, Thúy Lan đang dựa lên cửa cắn hạt dưa, ý vị thâm trường nhìn cô: "Vậy là Diệp thiếu gia đã đi rồi?"

Tô Khuynh ngước mắt lên, khuôn mặt trái xoan to bằng lòng bàn tay được bao phủ bởi một đôi mắt đen láy nhiễm sương mù khiến người ta sởn tóc gáy: "Mẹ tôi nói mấy ngày trước dì Lan bị hoa mắt nên nhìn bậy, dì nói có đúng không?

Thúy Lan sửng sốt nửa ngày, mới phản ứng được Tô Khuynh đang ngầm mắng bà ta, tức giận đến mức định cầm hạt dưa ném vào cô, tuy nhiên, Tô Khuynh đã nhanh chóng ôm thùng đi xa.

Bà ta nhìn bóng lưng kia, bước đi vững chãi, vai phẳng chân thon, eo thon săn chắc ẩn trong bộ quần áo. Tô Khuynh vẫn là Tô Khuynh như cũ, vẫn đi gánh nước giặt quần áo, thiếu gia đó đến và lại đi, cô nàng chắc hẳn kiếm hời không ít.

Bà ta hoài nghi Tô Khuynh vẫn không thay đổi quá nhiều, bên trong vẫn là một cô gái đần độn không hiểu sự đời, chắc hẳn là do Tô thái thái giở trò quỷ dạy cô nàng nói xấu.

Tô Khuynh bước đi, trong lòng nghĩ, từ khi nào cô dễ nóng giận với người ta vậy. Thì ra mình lại để ý đến mấy chuyện liên quan đến Diệp Cầm đến vậy.

Gánh nước được nửa đoạn đường, đột nhiên cơn mưa mùa hè trút xuống, từng hạt mưa to như hạt đậu rơi lên mặt cô lăn xuống, người người nhà nhà vội vã chạy về nhà, nước mưa trên đường đá bắn tung tóe.

Chỉ có cô là đi ngược lại, có người che ô đen từ đối diện đi tới nên cô nhường đường, tuy nhiên người đó lại đi thẳng đến trước mặt cô, dừng lại: "Ai nha, tiểu Tô, bây giờ mới tìm được cô."

Chiếc ô đen che kín đầu cô lại, Tô Khuynh ngẩng đầu lên thấy một ông râu trắng đeo kính, hóa ra là Dương Lão Đầu, chiếc kính râm bị mưa tạt vào văng mấy bọt nước.

Ở dưới mái hiên tiệm trang sức Dương Ký, Dương Lão Đầu rũ sạch nước mưa trên cái ô đen.

Tô Khuynh đặt đòn gánh đứng sang một bên: "Ngài tìm tôi có việc gì không?"

Dương Lão Đầu gỡ kính râm xuốn lau nước, cố ý hừ một tiếng, cười: "Đã đáp ứng làm bạn của tôi rồi, tôi không tìm cô thì cô cũng không đến tìm tôi nữa."

Tô Khuynh ngẩng người, ngẩng đầu nhìn ông, trong ánh mắt vẫn là nghi ngờ.

Dương Lão Đầu nhu hòa nói: "Trong cửa hàng cần người hỗ trợ, nhận biết mặt chữ là được, không cần biết tính toán học thuật gì đâu."

Hai người đứng đối diện nhau im lặng một lát. Dương Lão Đầu còn nói: "Tiền công không nhiều lắm, nhưng đủ cho cô ăn cơm."

Bây giờ tài chính của nhà họ Diệp đều chảy về Bình Kinh, việc làm ăn của tiệm trang sức trấn nhỏ này còn có thể duy trì được hay không là một vấn đề. Tô Khuynh biết, đây cũng không phải may mắn, mọi thứ được đưa đến đúng lúc cho cô, phần lớn là do có người âm thầm góp lửa.

Dương Lão Đầu thấy hồi lâu cô cũng không phản ứng nên không ép, ông biết Tô Khuynh là người thông minh, cho nên rũ mắt xuống, chậm rãi rút cái tẩu ra: "Vậy thì suy nghĩ thêm một chút?"

Nhưng Tô Khuynh đột nhiên ngẩng đầu: "Ngài đi lên trước đi, chờ tôi một lát." Ngay cả đòn gánh với thùng nước cũng không lấy, vội vàng lao ra đội mưa chạy về, nhìn từ xa, bóng dáng nho nhỏ đã hòa vào màn mưa.

Dương Lão Đầu có chút bất ngờ, buông cái tẩu xuống, híp mắt nhìn, mưa xuối lên mái hiên chảy xuống thành từng dòng, như cánh hoa rào rào rơi xuống.

Không bao lâu, Tô Khuynh chạy đến, trong lòng ôm hai túi nặng trịch. "Rào rào" để lên quầy, cô còn cầm một trang giấy ẩm ướt, nhanh chóng trải giấy ra, ghé vào trên quầy viết thật nhanh. Thời tiết rất lạnh, tay cầm bút của cô run run, không một chút máu.

Dương Lão Đầu không lên tiếng, cầm cái tẩu vén nhẹ cái bao kia lên, bên trong đầy tiền.

Tô Khuynh viết xong, ngón cái đặt lên môi cắn một cái, một mảnh đỏ au ấn trên giấy, cô cầm giấy xoay về phía ông: "Ngài xem đi."

Dương Lão Đầu bị một bộ động tác rõ ràng dứt khoát này làm kinh ngạc, cúi đầu nhìn xuống, kinh ngạc cười nói: "Tiểu nha đầu này, dã tâm không nhỏ"



Tô Khuynh tự viết bản khế ước, thực ra là khế ước hùn vốn. Ông chỉ ngón tay về phía túi tiền của cô, giọng điệu lơ đãng trầm xuống: "Với chút tiền như vậy mà định cùng bọn tôi làm ăn buôn bán hay sao? Biết cái cửa hàng này giá trị bao nhiêu tiền không?" wattpad_tichha_

Trong mắt Tô Khuynh lẳng lặng, không khiếp sợ chút nào: "Cộng thêm khoản của Ngũ thiếu gia cho ngài, vậy đã đủ chưa?"

Dương Lão Đầu dựa vào ghế dựa, hút thuốc không nói, trong tay cầm tờ khế ước xem.

Trước khi đi, Diệp Cầm đã đến đây bàn bạc, mua một nửa cửa hàng của ông, đổi lấy một chốn dung thân cho cái vị trước mắt. Ông vốn định thuê tiểu nha đầu này về làm, vài năm cũng được, thì nội tình trong đó nếu không nói thì ai biết? Ông dám khẳng định Diệp Cầm không có nói qua việc này với cô nhỏ kia. Ngũ thiếu gia, có chỗ kiêu ngạo lộ liễu, có chỗ thực sự dè dặt và tế nhị, hắn làm nhưng sợ người khác biết mình làm.

Hừ, chờ hắn già đi thì mới biết, chuyện thật lòng vẫn nên cân đo đong đếm, bằng không đều trôi theo dòng nước.

Ông lại cúi đầu xem cái khế ước, có không ít lỗi sai, nhưng đầy đủ các ý chính, trật tự rõ ràng. Cô bé này đang nói cho ông biết, cô không phải dạng tùy tiện lừa bịp. Nét chữ trên trang giấy có thể ví như *Vệ phu nhân, cũng phải luyện đến bảy tám năm mới thành.

*Vệ phu nhân: bà là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn, chữ của Vệ phu nhân rất đẹp, hậu thế xưng là "Trâm hoa tiểu khải" (chữ Khải nhỏ đẹp như trâm hoa). Ý tứ chính là từng chữ, từng chữ tựa như từng đoá từng đoá ngậm nụ, chưa nở thành hoa.

Hóa ra vị Tô tiểu thư này đang bộc lộ tài năng.

Tô Khuynh có nề nếp nói: "Nếu ngài đồng ý, sau này chúng ta là người sẽ cùng hội cùng thuyền. Làm ăn không tốt, tiên sinh không cần đưa tiền lời cho tôi; nếu làm ăn thuận lợi thì chúng ta chia ra, việc này tiên sinh nhất định phải rõ ràng."

Sương khói lượn lờ trên mặt đất, Dương Lão Đầu im lặng một lát rồi cười thành tiếng.

Mưa rơi mãi không dứt, đất cát vàng văng khắp nơi, chó vàng vụt qua lan can, trốn vào chuồng gà vịt đụt mưa.

Cửa nhà Tô thái thái bị người ta gõ lên, tiết tấu vang lên thanh thúy giống chim gõ kiến. Tô thái thái mở cửa: "Cô tìm ai đấy?"

Người đứng ngoài cửa là một cô gái tóc ngắn với đôi mắt đen láy. Tô thái thái liếc mắt, đánh giá bộ sườn xám cô đang mặc làm lộ ra cánh tay trắng như tuyết, trong lòng niệm A di đà phật: "Cô là bạn học của Tô Dục à?"

Ánh mắt cô bé lòe lòe, chần chờ một chút: "Cháu... Cháu tìm Tô Khuynh."

Trong phòng, hai người ngồi đối diện nhau, khói trong tác trà bốc lên nghi ngút.

Tam tiểu thư không quen với ánh mắt lặng lẽ đánh giá của Tô thái thái, ánh mắt kia hàm chứa nhiều khinh bỉ và dò xét, giống như cô không mặc quần áo vậy.

Đế giày của Tô thái thái cũng ngừng lại, chuyên tâm dò xét người trước mặt: "Con bé không có ở đây, sáng sớm đi gánh nước chưa về đâu, tôi là mẹ của nó, nếu cô có gì muốn nói thì cứ nói với tôi."

Tam tiểu thư không hiểu vì sao Diệp Cầm bắt cô phải gặp đúng Tô Khuynh mới được nói, nhưng lời anh dặn, cô không dám làm trái.

Tô thái thái nhìn chằm chằm cô, sợ cái sự tân thời không biết liêm sỉ này sẽ làm hư Tô Khuynh: "Tiểu cô nương, rốt cuộc cô tìm nó có việc gì vậy."

Tam tiểu thư xoa xoa cánh tay, cảm thấy chỉ ngồi đối diện nhau cũng không chịu nổi. Cô ngượng ngùng cười cười, luống cuống nói: "Ừm, lần trước thấy Tô Khuynh khiêu vũ rất đẹp nên cháu muốn tìm cô ấy học hỏi."

Sau đó cô thấy vẻ tươi cười tiêu tan trên mặt Tô thái thái, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Cô nói cái gì?"

***

Tô Khuynh ở tiệm trang sức một lúc, bây giờ mới gánh nước vội vã về nhà.

Nước mưa làm ướt nhẹp quần áo, cô đưa tay đẩy cửa, vừa mới chuẩn bị buông đòn gánh xuống thì bỗng nhiên có một lực rất mạnh kéo cô vào nhà. Sau đó, đòn gánh bị kéo xuống làm thùng nước đổ ập ra, tưới lên người cô từ đầu tới đuôi. wattpad _tichha_

Đuôi sam bị người kia hung hăng kéo đi, nghiêng ngả túm vào trong phòng.

Nước trên gương mặt trượt xuống cổ rồi rơi xuống, cô chớp mắt hơn nửa ngày mới nhìn thấy ánh sáng. Cái con thú dữ đang thở hồng hộc kia chính là vị mẹ nuôi thấp bé của mình.

Căn phòng tối om, mùi đàn hương ngào ngạt không thể át đi, dưới những dãy bài vị cao thấp là tầng lớp ánh lửa bập bùng.

Tô thái thái nắm lấy bả vai cô đè xuống, nạt một tiếng: "Mày quỳ xuống cho tao!"

"Quỳ hay không quỳ?" Tô thái thái phát hiện tuy cô gầy nhưng xương cốt rất cứng, đứng thẳng tắp như tạc tượng ở đó, "Mày có bản lãnh lắm, Tô Khuynh à?"

Bà ta hồng hộc thở gấp, hít sâu một hơi, đầu ngón tay run run chỉ vào trước mấy ánh lửa lóm đóm trước mặt: "Cho mấy vị tổ tiên nhìn một chút, xem cái con hồ ly tinh quyến rũ đàn ông, ngoài thì ngoan ngoãn nhưng sau lưng ngầm làm cái chuyện đồi bại, tao đã nuôi ra cái dạng vong ơn bội nghĩa gì đây!"

Đôi mắt của Tô thái thái sáng lạ thường, sáng như thiêu đốt, giống như một con báo cái đang run lên vì tức giận.

Tô Khuynh ngẩng đầu nhìn bà ta, sắc mặt trắng bệch: "Mẹ..."

"Mày còn mặt mũi không, đồ đê tiện?" Tô thái thái lại nhào lên đè vai cô xuống, "Quỳ xuống, quỳ xuống cho tao."



Bà ta cảm thấy quá chậm, liền khom người xuống đáy tủ nhặt lên một cây côn, đây là gia pháp mà tổ tiên gia tộc Tô Hồng giữ lại. Đừng nói là dùng, ngày trước bà ta nhấc lên không nổi, nhưng giờ phút này bà ta như có thần lực, lập tức vung lên.

Tô Khuynh lập tức quỳ xuống đi, cây gậy đánh thẳng vào sống lưng, suýt nữa kéo Tô thái thái ngã xuống, bà ta lại định vung gậy lên, đột nhiên nghe thấy tiếng Tô Khuynh đang quỳ xuống trước bài vị, ánh sáng đỏ phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của cô: "Tạ công ơn dưỡng dục mười ba năm của nhà họ Tô."

Lời còn chưa dứt, cô nhanh chóng đưa tay đảo lên bàn thờ, bài vị trên bàn bị nhấc xuống, từng tầng bị lật đổ, tro bụi bốc lên bốn phía, nhiều tấm bị rơi xuống, phát ra âm thanh vang vọng nối tiếp.

"Mày phản rồi, phản rồi!" Môi Tô thái thái run run,hai mắt mở to, đôi mắt đỏ hoe vung cây gậy lên, nó đập vào lưng cô phát ra tiếng răng rắc, Tô Khuynh trở tay cản lại, nắm lấy đầu gậy bằng tay phải. Làm saoTô thái thái có thể thắng được Tô Khuynh, người phải đi gánh nước và giặt quần áo suốt ngày? Mười ngón tay mảnh khảnh của cô nắm chặt như rễ cây, cổ tay chỉ hất nhẹ một cái, bà ta đã ngã ngồi trên mặt đất.

Tô Khuynh luồn tay qua sờ, phía dưới bài vị đụng phải một món đồ vang lên âm thanh linh ta linh tinh, nắm ở trên tay: "Đồ của tôi thì tôi có quyền được mang đi."

Tô thái thái ngã xuống đất, trơ mắt nhìn cái vòng với mấy con thỏ nhỏ bằng bạch ngọc lủng lẳng trên tay cô, chói sáng như muốn làm hư mắt người khác.

Lúc đó bà ta chỉ đốt quần áo, thấy cái chuỗi ngọc này đáng giá nên không nỡ bỏ, chỉ đem cất lại.

Nhưng con nhỏ này làm sao biết bà ta đặt nó bên dưới bài vị?

"Mày đi đâu, mày trở lại đây cho tao!" Bà ta hét lên một tiếng, giãy dụa đứng lên đuổi theo Tô Khuynh. Tô Khuynh cũng vội, bước chân nhanh nhảu nhưng trên mặt vẫn tái nhợt dọa người. Cô cất chuỗi ngọc vào trong bọc, đi vào phòng bếp, Tô thái thái khập khiễng đuổi tới, giống như sắp té xỉu, thét chói tai mắng: "Tốt, thứ con kỹ nữ, đến cái nồi mà mày cũng định lấy đi!"

Tô Khuynh đi tới cửa, nước trên bím tóc đuôi sam nhỏ xuống đất, nghe một tiếng đó thì bỗng nhiên quay trở về, hắt nước còn thừa lại trong thùng lên mặt Tô thái thái. Cô không quen với hành vi này nên động tác cứng nhắc, đa số đã hắt ra ngoài.

Tô thái thái bị nước lạnh làm cho ướt sũng, trợn hai mắt lên, còn tưởng mình đang nằm mơ.

Bên ngoài đang mưa ầm ầm, cô cõng cái bao nặng nề lên vai, trong bao lộ ra cái tay cầm của chiếc nồi sắt, nó bị vểnh ngược úp lên lưng cô như một chiếc mai rùa khổng lồ. Trong không khí có một tầng sương mù, cô như lên cơn sốt mà bước đi không có mục đích, không nhận ra mình đã đi vào rừng cây từ lúc nào.

Động vật nhỏ đạp lên đám lá thối rửa chạy vút qua, một mùi bùn đất ẩm ướt xông lên. Lá rụng xuống như che đi căn nhà bằng gỗ, có một bóng người nho nhỏ mặc áo hoa đang đứng dựa vào cửa.

Nhị Nha đứng dưới mái hiên, đôi mắt to lóe lên, vừa điềm đạm vừa không tin nhìn cô, giống như đang nhìn cả một thế giới.

Tóc Tô Khuynh bị ướt dán lên trán, ánh mắt yên tĩnh mơ hồ. Khi nhìn thấy đôi mắt kia, phảng phất như thấy một người thân hiếm hoi trên cõi đời này: "Có thể cho tôi đi vào tránh mưa một chút được không?"

Nhị Nha cử động, giữ chặt bàn tay lạnh lẽo của cô: "Mau vào."

Tô Khuynh thấy vẻ mặt thân thiết của cô ấy, không chút xa cách nào, như người trong giấc mộng: "Cô còn nhớ tôi sao?"

"Tôi nhớ cô mà, cô chính là thần tiên."

Bàn tay Tô Khuynh đặt lên nồi rồi dừng lại, có chút thẹn thùng: "Tôi không phải là thần tiên."

Nhị Nha cười nói: "Chính là cô, cô lại muốn ăn lê nữa à."

Trong ngực Tô Khuynh tuôn trào từng đợt nóng hổi, Nhị Nha chỉ vào cổ áo cô nói: "Còn chưa chịu nhận không phải thần tiên sao? Cô nhìn đi, sáng lên rồi."

Cô cúi đầu nhìn thấy trên quần áo của mình phát ra một luồng ánh sáng xanh lam, lập lòe rồi lan dần lên phía trên như đang thở, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc xen lẫn buồn cười. Tà thần ơi, tà thần à, ngay cả thần khí này cũng bất chấp quy tắc, vượt qua luân thường đạo lý.