Khoảng canh ba, bên ngoài vẫn còn ồn ào không yên, thấp thoáng truyền đến âm thanh tiếng phụ nữ khóc, Giả Tam chạy từ dưới tầng lên: "Sắp đánh nhau rồi ạ."
Diệp Cầm ngồi xuống giường, bỗng nhiên ngửi thấy mùi vị nắng mai trên chăn, nhịn không được ngửi một chút: "Ừm."
Trong lòng Giả Tam vô cùng sốt ruột, nhưng hắn không dám hỏi tới chỗ trọng điểm kia, chỉ ngồi bên cạnh nói: "Tô tiểu thư cũng chỉ là một cô gái nông thôn, nào có gan mà nói lung tung được, nếu mà bị Nhị thiếu gia tra ra thì..."
Diệp Cầm xốc gối đầu lên, nhưng không phát hiện có gì ở dưới, giọng cũng lạnh tanh: "Tra ra thì thế nào."
Giả Tam hít sâu một hơi: "Thiếu gia thật sự muốn đi cùng với Nhị thiếu gia?"
Diệp Cầm nằm xuống rồi nhắm mắt lại, không để ý hắn.
"Vì sao ngài không cần tiền của hắn vậy, tuy rằng hắn chưa chắc đã thật tình, nhưng... Nhưng ngài cũng không thể không đi học được?"
"Ngài mới ở Bình Kinh được vài năm thôi mà? Lúc trước nơi đó ra sao? Bây giờ đã thay đổi thế nào rồi? Ngài cũng không có một người quen nào..."
Sở trường của Diệp Cầm chính là giả lơ, anh che mắt lại ý là anh đã buồn ngủ. Dù trời đất có sập thì cũng không có quan hệ gì với anh, dẫu vận mệnh có chia làm mấy nhánh rẽ thì đêm nay anh vẫn phải ngủ.
Đèn trong phòng đã tắt, Giả Tam vẫn còn đứng trong bóng tối lẩm bẩm: "Cái nhà lớn như vậy, nói chia nhà thì liền chia nhà, hôm nay còn ngồi chung một bàn, ngày sau thì bôn ba khắp nơi, còn không bằng động vật."
"Tôi nhớ ở Bình Kinh đều là đao là súng, mọi người đều chạy đến chỗ này. Trấn nhỏ non xanh nước biếc, buổi tối cũng có thể ngủ một giấc ngon lành, bây giờ trở về, ai biết lúc nào phải cầm súng đánh giặc đâu?"
Hắnvừa nói, vừa lấy tay gạt nước mắt.
Trên lầu vang lên tiếng bước chân đùng đùng, người hầu đầy tớ đi qua đi lại, có người đi lấy hòm thuốc, hình như có ai té xỉu. Nhiều người vội vàng thu dọn đồ đạc, vì chiều ngày mai Đại thiếu gia sẽ xuất phát, nên phải dọn đồ sớm. Đại thiếu và Nhị thiếu chiếm phần nhiều của cải mà, nên ai cũng muốn đi cùng họ.
Diệp Cầm không cắt ngang lời hắn, anh biết trong lòng Giả Tam đang rất hoảng loạn. Từ lúc hắn mới ba bốn tuổi đã tới cái trấn này, lớn lên ở đây, cho tới bây giờ cũng chưa từng rời khỏi nơi an toàn này.
Giả Tam lại cố chấp hỏi: "Thiếu gia, trấn nhỏ này có chỗ nào không tốt sao?"
"Trấn này sẽ không thấy tin tức gì."
"Ở Bình Kinh cứ đánh tới đánh lui suốt, biết được tin tức là tốt à?"
Diệp Cầm có chút mệt nhọc, mơ hồ đáp: "Nếu muốn trốn tránh, thì cả đời đều phải ở chỗ này."
"Vậy vì sao không đợi ở chỗ này?"
"Tôi không muốn tránh."
Ở bên ngoài, Tam di thái đang khóc rất kịch liệt, bà ta không có con, có chia thì cũng không tới lượt bà ta. Ngay cả phu nhân cũng khóc cùng, bà ta chỉ sinh được hai cô con gái, nhưng đã gả đi hết rồi, chỉ có thể trông vào nhà chồng sống qua ngày mà thôi.
Về phần Diệp lão gia... lời nói của ông ta bây giờ đã không còn đáng cân nhắc nữa.
Người nhà họ Diệp trời sinh đã mang một loại cốt cách lạnh lùng tàn khốc, hùng thú đánh nhau, *lục thân không nhận.
*六亲不认: mất hết tính người (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận)
Chờ Giả Tam bớt nghẹn ngào, Diệp Cầm mới mở miệng: "Cậu có đi cùng không?"
Giả Tam nói: "Đương nhiên rồi." Hắn cảm thấy hơi khó tin, lâu nay Diệp Cầm đã đùa bỡn hắn, nay lại nghiêm túc vậy, "Tiểu nhân chỉ muốn ở chung với mọi người, càng đông càng náo nhiệt."
Diệp Cầm nở nụ cười rất nhẹ: "Chỉ người yếu ớt mới thích ôm nhau sưởi ấm."
"Còn kẻ mạnh thì sao?"
"Kẻ mạnh thì tự dựa vào chính mình."
Giả Tam thầm nghĩ xem lấy cái gì trói chân anh: "Còn Tô tiểu thư thì sao?"
Diệp Cầm không nói.
"Tô tiểu thư đối xử tốt với thiếu gia, còn giúp thiếu gia phơi chăn, ngài đặt Tô tiểu thư ở đâu?"
"..."
Anh ngửi thấy mùi vị nắng sớm trên chăn, không biết đã ngủ thiếp đi lúc nào.
Anh mơ thấy Tô Khuynh, ở vườn hương thảo nằm sau tòa nhà màu xám, đằng sau đám hương thảo cao đến thắt lưng, Tô Khuynh ôm anh, vuốt ve lễ phục trên người.
Anh đè Tô Khuynh lên bức tường ở phía sau tòa nhà, bàn tay đặt lên eo Tô Khuynh, vòng eo tinh tế phảng phất như có thể ôm trọn lấy, năm ngón tay đùa bỡn lên xuống. Từ vòng eo hướng lên trên, lướt qua vòng ren trên bộ váy, dường như có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cô.
Tô Khuynh vẫn không nhúc nhích. Trong đêm tối, đôi mắt đen láy vừa khẩn trương lại yên tĩnh nhìn anh, ôn hương nhuyễn ngọc chậm rãi hô hấp phập phồng.
Cô sẽ không từ chối, ánh mắt kia như biết hết mọi chuyện, cái gì cũng bao dung và chấp nhận.
Anh nhìn không thấu đôi mắt trong veo thăm thẳm này, liền đưa tay che lại. Bên dưới bàn tay lộ ra chóp mũi cao thẳng và đôi môi đỏ au, ẩm ướt lại mịn như nhung, giống như một trái anh đào tròn trịa mộng nước.
Những quả anh đào trong bát băng được ủ bằng thuốc độc, trong cuộc này anh sợ nhất là quả anh đào.
Nhưng giờ phút này không gì là có thể ngăn được dục vọng của anh. Từ từ tiến tới, cúi mặt xuống nhìn ngắm, rồi ăn sạch.
Đã chết một lần, vậy thì chết một lần nữa.
***
Ở một góc nhỏ cách nhà hơn mười thước, Tô Khuynh tìm thấy Tô Dục. Hắn còn đang mặc quần áo tham dự vũ hội, như con chó nhỏ ngồi trên bậc thềm, dựa vào tường ngủ gật.
Tô Khuynh đụng đụng vào hắn, hắn bỗng dưng tỉnh lại, trừng cặp mắt đỏ au, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Hắn cứ thế chạy đi, tưởng rằng Tô Khuynh sẽ buông xuống tất cả để đuổi theo. Nhưng không nghĩ tới đợi một hồi vẫn không thấy người đâu, trong lòng hoảng loạn.
Chốc lát, Giả Tam từ bên trong bước ra, kề vai sát cánh cắp hắn đưa về nhà. Trên đường đi nói hết nửa ngày, nhưng tóm lại chỉ có một ý: Sau này nhà họ Diệp sẽ che chở Tô Khuynh.
Hắn lạnh lùng nhìn Tô Khuynh: "Thì ra cái người bạn gãy chân kia là Diệp Ngũ thiếu gia"
Tô Khuynh đứng đó, cúi đầu nhìn hắn, trong bóng tối con ngươi lóe lên.
Cô đang thất thần suy nghĩ: Hỏng bét, vì vũ hội náo loạn một trận, nên quên bén đi chuyện của Lâm tiểu thư.
"Hóa ra cái người mẹ cấm cô gặp chính là anh ta..."
Tô Dục thì thào, hắn nhớ lúc Diệp Cầm nhìn hắn với vẻ mặt bễ nghễ kiêu căng, cho dù anh ta chính là một kẻ tàn phế, nhưng cũng chẳng cần nhìn hắn với nửa con mắt như vậy...
Đều do Tô Khuynh: "Cô còn ở cùng một chỗ với anh ta... Còn trang điểm ăn diện nữa, cô có biết xấu hổ không?"
Ánh mắt Tô Khuynh xẹt qua âu phục trên người hắn, chống lại ánh mắt hắn, "Không phải lúc nào em cũng thích quần áo Tây phương, thích sự phóng khoáng cởi mở, vì sao hôm nay lại cảm thấy xấu hổ?"
Tô Dục thẹn quá thành giận: "Cô lừa gạt người nhà để dây dưa mập mờ với đàn ông, cô còn có mặt mũi gây gổ với tôi!"
"Em có thể kết bạn với Tam tiểu thư, vậy dựa vào cái gì mà chị không thể làm bạn với Diệp thiếu gia?" Ánh mắt của cô tràn ngập hoài nghi, giống như một hòn đá cứng đầu không hiểu thế gian, phản chiếu ánh trăng dịu dàng, "Mỗi ngày em đều ca tụng sự bình đẳng, vậy bình đẳng ở đâu, hả?"
Tô Dục khiếp sợ, bởi vì Tô Khuynh rất nghe lời, sẽ không bao giờ phản bác hắn. Người đứng trước tạo cho hắn một cảm giác xa lạ, nhờ giọng nói mềm mại kia hắn mới xác định đây vẫn là Tô Khuynh, nhưng là Tô Khuynh không phân biệt phải trái.
Gió lạnh thổi qua làm hắn tỉnh ngộ: Hắn có thể vọt ngay vào phòng để gọi mẹ dậy, bảo mẹ lấy gia pháp dạy dỗ cô. Nhưng hắn không làm vậy, mà đợi ở cửa chờ cô giải thích, giống như hắn đang đặt hết hi vọng vào lời giải thích đó. Chẳng lẽ hắn bị điên rồi phải không? wattpad_tichha_
"Cô lợi dụng tôi để ra khỏi nhà, quay đầu một cái là bỏ rơi tôi, cô còn coi tôi là em trai của cô không?"
Tô Khuynh thở dài, tiếp lời nói của hắn: "Tô Dục, em là em trai của chị. Chỉ là em trai."
Cô kéo cửa đi vào.
Lần này Tô Dục nghe hiểu lời này, ý cô là, hắn không được quản thúc cô.
Thấy Tô Khuynh sắp đi vào nhà, hắn như sụp đổ: "Tôi sẽ đi mách với mẹ."
Tô Khuynh mở cửa ra giúp hắn, quay đầu lại lãnh đạm nhìn: "Đi đi."
Thấy hắn đứng yên bất động, cô để cửa cho hắn: "Nếu không đi, vậy mau vào nhà ngủ đi."
***
Tô Khuynh biết, từ nay cô và hắn đã kết thù.
Lúc ở nhà hắn không nhìn thẳng vào cô nữa, cũng không nói chuyện với cô. Tình nguyện để thầy giáo trách phạt chứ không chịu để cô giúp đỡ bài văn.
Tô Khuynh coi như không thấy, co không hiểu tính khí trẻ con, còn cảm kích hắn không kể việc vũ hội ra, bất luận là vì mục đích gì.
Chỉ có Tô thái thái phát hiện có chuyện bất thường, trong lòng sốt ruột mãi, cứ ám chỉ Tô Dục nên đối xử tốt với chị mình hơn. Mỗi lúc như vậy hắn đều cãi lại, bà ta cũng không dám nói nhiều nữa.
Ngày hôm đó người đưa tin lại đến, mang tiền trợ cấp của nhà họ Tô ở Bình Kinh tới, nhân tiện mang tới một túi hạt dẻ Bình Kinh, nói là mua trên đường đi.
Lúc người này tới, Tô Khuynh đang nấu nước ở bên ngoài, chỉ có hai mẹ con ở nhà.
Người ở trấn này không thích ăn hạt dẻ cho lắm. Tô thái thái thèm hạt dẻ nướng Bình Kinh đã lâu, nên rất vui mừng liền đút lót cho người đưa tin. Bà ta lấy chảo bỏ hạt dẻ vào rang cho nóng lại, gọi Tô Dục ra.
Bà ta đau lòng cho Tô Dục vì sinh ra ở cái trấn nhỏ này, chưa từng ăn qua hạt dẻ to tròn, mềm ngọt ở Bình Kinh cũng chưa được chứng kiến khung cảnh phồn hoa nơi đó.
Bà ta gấp cho Tô Dục một đĩa, thấy hắn tách vỏ vụng về thì nhanh chóng giành lấy, bị nóng nên đổi tay, thổi thổi: "Con à, cẩn thận nóng."
Tô Dục ăn một hạt. Tô thái thái vừa tách vừa ăn hỏi hắn: "Ăn ngon không?"
Tô Dục gật đầu, hai người ngồi đối diện nhau ăn rồi tách, ăn một hồi, Tô thái thái mới nghĩ đến gì đó: "Để lại cho chị con một phần."
Tính tuổi tác thì chắc hẳn Tô Khuynh cũng chưa từng ăn.
Tô Dục nghe thấy để lại cho Tô Khuynh, hắn chộp lấy tất cả kéo về bên cạnh mình: "Mẹ, con thích ăn, để lại hết cho con đi."
Tô thái thái đau lòng con trai, lo nghĩ rồi đồng ý nói: "Vậy được rồi, lần sau nhất định phải cho chị nữa đấy."
Tô Dục một hơi ăn hết đống hạt dẻ, còn một hạt cuối cùng tách không ra, cứng như đá, nên hắn chừa lại đó.
Chờ Tô Khuynh trở về, Tô Dục mở miệng nói ra câu nói đầu tiên trong những ngày qua: "Tách cái hạt này ra giúp tôi."
Tô Khuynh cúi đầu thấy trên bàn là một đống lộn xộn đầy vỏ hạt dẻ. Vì Tô Dục nhờ giúp đỡ nên cô không nghĩ hắn có ý gì khác, cầm lên tách thử, nhưng tách không được.
Cô nghĩ ra một cách, kéo cửa ra, kẹp hạt dẻ vào giữa khung cửa và cánh cửa, không ngờ hạt dẻ trực tiếp nổ tung, cát nóng bắn tung tóe ra ngoài, dính lên mu bàn tay trái của cô, đỏ bừng một mảng lớn.
Tô Dục cũng sợ hết hồn, nhưng lúc Tô Khuynh cầm hạt dẻ đưa cho, hắn cũng không biết nói gì. Khi ngón tay cô đụng trúng tay mình, hắn ngừng một chút. Lần đầu tiên hắn cảm thấy hơi ấm trên tay cô, trên người còn có mùi thơm thoang thoảng.
Tô Khuynh giống như cái bàn cái ghế trong nhà. Nhưng đột nhiên hoa lá mọc lên, từ từ trở nên tốt đẹp, trước đây hắn chưa từng để ý, hiện tại để ý trăm ngàn lần.
Tô Khuynh dùng nước lạnh vọt lên mu bàn tay, thấy nó không đỏ lên nữa, nên kéo tay áo giấu lại, vội vàng ra khỏi cửa.
***
Nhà họ Diệp xảy ra chuyện lớn, thời gian Diệp Cầm có thể ngồi yên bình bên hồ trở nên rất ngắn, anh nhìn thấy cô từ xa chạy về phía này, giống như một con nai trắng nhanh nhẹn, gió thổi như nâng cô lên.
Tô Khuynh thở hổn hển đứng trước mặt anh, anh vỗ vỗ lên tảng đá bên cạnh, dường như trách cứ: "Chạy cái gì mà chạy."
Tô Khuynh ngồi bên cạnh anh, nửa ngày mới lên tiếng, âm thanh lí nhí, tranh cãi: "Vì muộn rồi."
Diệp Cầm liếc cô một cái: "Muộn thì để nó muộn, tôi cũng có phạt cô đâu."
Tô Khuynh cúi đầu, hỏi: "Giả Tam đâu?"
Diệp Cầm dừng một chút: "Ở nhà giúp bà ta thu dọn này nọ."
Tô Khuynh biết "Bà ta" là ai, với tính cách của Diệp Cầm, vốn dĩ có thể quăng bà ta ở nhà.
Có lẽ Diệp Cầm vẫn để tâm đến Lục di thái thái."Anh có nghĩ tới việc cai thuốc giúp mẹ anh không?"
Diệp Cầm nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt như hàm chứa một loại ý cười mê hoặc cùng lãnh đạm: "Vì sao phải cai?"
"Bà ta không phải rất thích hút sao?" Diệp Cầm nhẹ nhàng nói, "Tôi để bà ta hút cho đủ, hút cho tới chết cũng được, chắc hẳn bà ta cũng thích kiểu chết này."
Nói xong anh lại hối hận. Anh cảm thấy bản thân nói quá trắng trợn, dọa sợ Tô Khuynh. Tô Khuynh vẫn như trước kia, vẫn dùng đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn anh.
Có người ví ánh mắt như gương, từ đó soi chiếu ra bản thân; có người ánh mắt là vực sâu, nhìn xong sẽ quên cả bản thân. Nhưng ánh mắt Tô Khuynh vừa là gương vừa là vực sâu, đôi khi anh cảm thấy cái gì cô cũng hiểu, có lúc anh lại nghĩ cô hồn nhiên không rành thế sự.
Anh không nhìn nổi, đột nhiên nói: "Chân tôi đau."
Con ngươi Tô Khuynh chợt lóe, "Hoắc" một tiếng, ngồi xổm trước mặt anh: "Đau chỗ nào?"
Mái tóc dài bồng bềnh của cô bị gió thổi lên che đi ánh mắt, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vén ống quần của anh lên, nghiêng đầu nhìn thì liền sững sờ. wattpad_tichha_
Trên trán truyền đến một tia lạnh xẹt qua làm sợi tóc chậm rãi lay động, trượt ra sau tai, toàn thân cô run lên, ngước mắt lên liền nhìn thấy chiếc bút máy xanh ngọc lóe lên ánh sáng.
Diệp Cầm không động tay, chỉ dùng đầu bút vén tóc cô ra sau tai. Anh cụp mắt xuống, hiếm khi anh tập trung như vậy, giống như đang cẩn thận chạm khắc một khối ngọc thạch.
Bút của anh vừa rời đi, Tô Khuynh vội vàng vuốt tóc làm tuột ống tay áo xuống, Diệp Cầm đột nhiên thoáng thấy một vết đỏ, nắm lấy ống tay áo của cô, kéo đến trước mắt: "Tay cô làm sao vậy?"
Tô Khuynh khẩn trương nhìn anh: "Tách hạt dẻ nên bị bỏng."
Diệp Cầm giật giật ống tay áo của cô, cảm thấy có chút buồn cười, người như cô lại còn tham ăn như vậy: "Hạt dẻ ăn ngon không?"
Tô Khuynh chần chờ một chút: "Chưa ăn qua."
Diệp Cầm hất tay áo cô ra, Tô Khuynh không biết tại sao anh đột nhiên thay đổi sắc mặt, trở nên tức giận, nhưng ngay lập tức anh dường như hối hận, nhanh chóng cúi xuống nắm lấy cổ tay cô.
Kể từ khi khiêu vũ, đây là lần đầu tiên anh chạm vào tay cô, ngón tay cái đầy chai sạn của anh ấn xuống làn da mỏng manh đỏ ửng làm Tô Khuynh cau mày.
Diệp Cầm liếc mắt nhìn cô, trên mặt không một ý cười, trong ánh mắt đó Tô Khuynh nhìn ra anh đang lạnh lùng trừng phạt: "Đau không?"
"... Đau."
"Nếu đã biết đau, từ nay về sau, chuyện không nên làm thì đừng làm."
Tô Khuynh cụp mắt xuống, lần đầu tiên có người còn dữ hơn cả thầy giáo, lúc thầy mình cầm thước đánh vào lòng bàn tay cũng không hung hăng vậy.
Diệp Cầm thấy Tô Khuynh rụt người lại, nhìn mềm mại lại vô tội, ngón cái không ấn nổi nữa.
Thật ra anh không dùng quá nhiều lực, nhưng Tô Khuynh cứ để mặc anh xử lý, không rút tay ra. Đột nhiên anh cảm thấy tức giận, nếu như có người khác chạm vào, liệu cô có cự tuyệt hay không?
Anh nhìn đỉnh đầu cô nói: "Tôi muốn đi Bình Kinh."
Tô Khuynh ngừng lại, không ngẩng đầu: "Tôi biết."
Trục xoay số mệnh của anh sẽ bắt đầu từ lúc đến Bình Kinh.
Diệp Cầm nới tay cô ra: "Ngày mai tới sớm một chút."
Tô Khuynh rảo bước trên nền đá trong ngõ nhỏ, dàn hoa loa kèn hồng nhạt rủ xuống trên vách tường, phía sau có người đang nói chuyện: "Chú biết gì không, ngốc Nhị Nha hình như hết bệnh rồi? Nhỏ đó gõ cửa nhà người ta xin hái lê đó!"
Tên còn lại nói: "Người nhà đó nói nhỏ có thể hái ăn, nhỏ mới hái, Nhị Nha cũng lịch sự phết."
Lại có người cười ha ha: "Chủ yếu chỉ là xin lê ăn thôi, ai biết lúc khác có ngốc hay không."
Tô Khuynh nghe xong, lủi vào đám rừng cây lá che lấp, tán cây đỉnh đầu xòe xuống tường, tiếng ve kêu vang ngày một lớn.
Phồn hoa tan mất, nhà họ Diệp như một cái ổ tang hoang, trong nháy mắt từng hàng kiến di chuyển ăn tới ăn lui, chỉ còn một khung xương khổng lồ.
Nhị thiếu chống nạnh đứng trong phòng Diệp Cầm, cảm giác buồn bực, bởi vì Diệp Cầm nhất quyết phải mang cái tủ quần áo cũ kỹ với quần áo bên trong đi.
Hắn đưa tay lắc lắc tủ quần áo, ngửa đầu hướng lên trên xem: "Lão ngũ à, anh thấy cái ngăn tủ này cũng không dùng được bao lâu nữa. Đợi đến Bình Kinh, anh mua cho chú một cái tủ mới không được sao?"
Diệp Cầm ngồi sau lưng hắn, ánh sáng rơi xuống hàng mi: "Mọi thứ trong phòng đều không cần, tôi chỉ muốn mang cái tủ này đi."
"Chú thật là." Nhị thiếu cảm thấy buồn cười, quay đầu thấy một cái giá đầy sách, mấy thứ này thì hắn lại không cần, lấy gùi bỏ ngọc, "Chú tình nguyện bõ công mang theo cái tủ này chứ không thèm mang sách theo. Còn hai quyển sách mà chị dâu khổ tâm tìm cho chú lại không mang à?"
Hắn nhìn từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên: "Không phát hiện ra à?"
Diệp Cầm điềm đạm nói: "Tôi tặng anh."