Buổi sáng Lý Nhạc Nhất tỉnh dậy thì chị cậu đã đi rồi. Cậu cẩn thận đặt đồ ăn chưa nguội vào hộp giữ nhiệt, rồi đi lấy thêm màn thầu. Bình thường mỗi bữa trưa và bữa tối cậu chỉ cần ăn một cái màn thầu là đủ, nhưng cậu cũng muốn mang hai cái cho Kỳ Hàn, nhưng cậu sợ chị nghi ngờ, cuối cùng Lý Nhạc Nhất mang ba cái, buổi trưa và buổi tối ăn cậu có thể ăn chung một cái, rồi cho Kỳ Hàn ăn hai cái.
Mới đi đến cửa hàng Hạ, cậu đã thấy Kỳ Hàn ngồi trên xe ba bánh đợi sẵn, vừa thấy cậu hắn liền vỗ vỗ cái mũ bảo hiểm treo trên tay lái. Lý Nhạc Nhất không muốn đội cái mũ đó, cậu cảm thấy cái mũ này không che được tí nắng nào, lại còn nặng nữa, khó chịu.
"Em không muốn đội cái mũ này, nó không che được nắng." – Lý Nhạc Nhất ăn ngay nói thật với Kỳ Hàn.
"Không che được chỗ nào?" – Kỳ Hàn cười nhìn cậu.
"Chẳng che được chỗ nào cả, hôm qua mặt trời vẫn chiếu vào mặt em."
"Nhưng đỉnh đầu em không bị nắng chiếu vào còn gì?"
"Đỉnh đầu cũng phải che nắng à?"
"Đương nhiên rồi." – Bây giờ Kỳ Hàn lừa người rất thuận buồm xuôi gió, hắn kéo Lý Nhạc Nhất qua, đội mũ cho cậu, xong xuôi còn sờ sờ đầu cậu qua cái mũ, chậc một tiếng.
Cảm xúc không thoải mái bằng xoa đầu cậu.
"Ăn sáng chưa?" – Kỳ Hàn vừa lái xe vừa hỏi Lý Nhạc Nhất.
"Rồi." – Lý Nhạc Nhất nhỏ giọng đáp, cậu muốn nói cho hắn biết mình mang theo cả cơm tối, còn mang cho hắn một phần nữa. Nhưng vì chiếc mũ trên đầu khiến Lý Nhạc Nhất không quá vui, cậu không muốn nói. Rối rắm mãi cậu mới nói: "Em có mang cơm, hôm nay chúng mình không cần ăn dưa hấu."
Kỳ Hàn chú ý đến cách cậu dùng từ, hắn cong môi hỏi: "Có cả phần của anh à?"
"Ừ."
Nghe ra vẻ không tình nguyện trong giọng điệu của cậu, Kỳ Hàn không nhịn cười nữa, hắn đổi chủ đề dỗ cậu: "Anh sửa được máy chơi game rồi."
"Thật không?" – Lý Nhạc Nhất quay phắt đầu lại.
"Thật."
"Thế thì em mất công đền cho anh rồi còn gì."
Không ngờ cậu lại nghĩ đến vấn đề này, Kỳ Hàn hơi liếc nhìn cậu, nói: "Hay là anh trả lại cho em."
"Trả thế nào?"
"Anh hôn trả em một cái."
Kỳ Hàn nói rất thản nhiên khiến Lý Nhạc Nhất cảm giác đề nghị này cũng không tồi, cảm xúc khi chạm môi Kỳ Hàn ngày hôm qua rất mới lạ, mềm mềm, hơi mát mát, Lý Nhạc Nhất không khỏi chép chép miệng, nói: "Vậy lát nữa anh nhớ trả em đấy."
Xe đột nhiên phanh gấp, Lý Nhạc Nhất nghiêng về phía trước theo quán tính, Kỳ Hàn nhanh tay đỡ lấy cậu, khụ một tiếng, nói: "Được."
Đến nơi, Lý Nhạc Nhất lại ngồi chỗ cũ hôm qua, Kỳ Hàn cũng không vội bày hàng, hắn lấy điện thoại ra cho Lý Nhạc Nhất chơi trước. Ngày hôm qua máy sập nguồn, hắn đã sạc đầy pin, bây giờ mới khởi động máy, tin nhắn của bạn cùng phòng ùa vào như thác nước.
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Tao tiêu hóa xong rồi, cũng chấp nhận rồi, tao kể cho người khác được không?
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa:? Con trai lấy chồng như bát nước đổ đi, mới có mấy ngày mà mày đã không cần ba nữa rồi?
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Cho tao nhìn xem con dâu tương lai của tao trông thế nào.
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Tao tò mò thật đấy, nếu ba mày biết thì mày có được về Nam Thành nữa không?
Kỳ Hàn đọc hết một lượt, dừng lại ở tin nhắn cuối cùng, đúng là hắn không nghĩ đến việc này, chủ yếu là vì thái độ của bà nội hắn quá tự nhiên nên hắn quên mất sự tồn tại của ba mẹ mình.
Kỳ Hàn nhắn lại hai dấu hỏi chấm rồi đưa điện thoại cho Lý Nhạc Nhất chơi, còn hắn đi xếp dưa hấu.
Chờ Kỳ Hàn xếp xong quay về, phát hiện Lý Nhạc Nhất đang tỏ vẻ khó hiểu giơ điện thoại lên, chiếc điện thoại đang truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ.
Sắc mặt Kỳ Hàn thay đổi, hắn bước nhanh đến che camera trước của điện thoại, ngay lập tức trong điện thoại truyền đến tiếng nói của bạn cùng phòng của hắn.
"Ê ê ê, không thấy bạn nhỏ nữa rồi, em bỏ tay ra đi."
"Gọi ai là bạn nhỏ? Chu Tử Duy."
Đột nhiên nghe được giọng Kỳ Hàn, Chu Tử Duy đang ở Nam Thành bỗng giật bắn mình. Nam Thành sắp mưa, mây đen ngoài cửa sổ đã chồng chấp đè lên nhau sắp đổ mưa, nhưng Chu Tử Duy cảm thấy thanh âm của Kỳ Hàn còn áp bức hơn đám mây đen kia.
"Dù gì tao cũng phải có cách xưng hô với người ta chứ." – Chu Tử Duy không đủ tự tin, hỏi ngược lại Kỳ Hàn: "Còn nói tao nữa, sao điện thoại của mày lại ở trong tay người ta, vừa mở cam lên làm tao giật cả mình."
Kỳ Hàn đổi gọi video thành gọi thường, lạnh giọng hỏi: "Mày không có viêc gì gọi cho tao làm gì?"
Chu Tử Duy không quan tâm: "Tao bấm nhầm được chưa, tao vừa bấm máy mày đã nhận luôn, tao cũng đâu thể tắt máy được?"
Kỳ Hàn vừa nghe điện thoại vừa lấy một gói kẹo trong túi quần đưa cho Lý Nhạc Nhất. Lý Nhạc Nhất tưởng rằng mình phạm lỗi, hai tay đặt trên đầu gối, cúi thấp đầu không nhìn hắn.
Kỳ Hàn đành phải ngồi xổm xuống, dùng vai kẹp điện thoại, tay hắn bóc gói kẹo cầm một miếng đưa đến bên miệng cậu. Lý Nhạc Nhất cẩn thận ngậm lấy miếng kẹo, ngẩng đầu dùng ánh mắt nói lời xin lỗi với Kỳ Hàn. Cảm xúc ướt át từ đầu ngón tay và ánh nhìn xin lỗi của Lý Nhạc Nhất cùng truyền đến khiến Kỳ Hàn ngơ ngẩn, trái tim hắn loạn nhịp, không so đo với Chu Tử Duy nữa, một tay ôm Lý Nhạc Nhất vào lòng.
Lý Nhạc Nhất bị Kỳ Hàn ôm lấy đột ngột, cậu sửng sốt vài giây, chóp mũi đều là mùi hương tự nhiên dễ ngửi của Kỳ Hàn khiến cậu không nhịn được cọ cọ cằm vào bả vai hắn. Cái ôm của hắn rộng hơn cái ôm của chị, cũng có sức lực nhiều hơn một chút. Lý Nhạc Nhất tham lam chút hơi ấm này, bàn tay vô thức ôm lấy eo Kỳ Hàn.
Nhận thấy động tác của Lý Nhạc Nhất, Kỳ Hàn đặt tay lên sau cổ cậu, nhẹ nhàng nhéo nhéo, vài giây sau hắn mới thẳng người giữ khoảng cách với cậu, thấp giọng hỏi: "Làm em sợ à?"
"Không." – Lý Nhạc Nhất vẫn không nhìn hắn, hàng mi dài tạo thành cái bóng dưới mi mắt.
"Lý Nhạc Nhất, em nói dối rất rõ ràng đấy có biết không?"
Lý Nhạc Nhất không nói gì, tay vẫn đặt trên eo Kỳ Hàn không buông ra, cậu muốn Kỳ Hàn ôm cậu lần nữa, cảm giác được Kỳ Hàn ôm rất thoải mái, Lý Nhạc Nhất thích đến mức không muốn rời đi.
"Muốn ôm nữa không?" – Kỳ Hàn phát hiện tay Lý Nhạc Nhất đang nắm chặt áo mình, không khỏi cười khẽ.
Lý Nhạc Nhất thấp giọng ừ một tiếng, sau đó cậu nhận được một cái ôm ấm áp.
Điện thoại nằm lẻ loi trên mặt đất, Chu Tử Duy ở bên này ồn ào mãi không thấy Kỳ Hàn nói chuyện, không khỏi dỏng tai lên nghe động tĩnh bên kia, câu nói "Muốn ôm nữa hả" truyền đến đúng lúc một quả sấm hạ xuống, ầm một tiếng vang trời, Chu Tử Duy giật thót mình vứt điện thoại đi.
Cậu ta và Kỳ Hàn là bạn cùng phòng hai năm, trước giờ chưa từng thấy Kỳ Hàn nói chuyện bằng giọng điệu đó. Nếu vừa nãy cậu ta còn đang hoài nghi, thì bây giờ cậu ta đã chắc chắn trăm phần trăm rằng mình phải chuẩn bị trước tiền cưới.
Chỉ là nhớ lại bộ dạng của đứa trẻ trong video, mặt mũi sáng sủa, ánh mắt trong suốt, mái tóc bị ánh nắng chiếu vào thành màu nâu hạt dẻ. Trong nháy mắt Chu Tử Duy đang nghĩ 'đứa bạn cùng phòng siêu đẹp trai của mình là đồng tính' chuyển thành 'đứa bé này ngoan như thế mà Kỳ Hàn cũng xuống tay được."
Kỳ Hàn, đúng là không phải người.
- -------------------
Tác giả: Hắn còn không phải người nữa cơ.
Tui định cho Kỳ Hàn lừa Lý Nhạc Nhất bum ba la bum, nhưng mà tui không viết vậy được, tui muốn đi con đường máu chó bùng nổ.