Lừa Gạt

Chương 10




Lý Nhạc Nhất ngẩn người, đôi mắt chớp chớp hai cái, cậu biết hôn là gì, mặc dù chị chưa từng dạy nhưng cậu đã từng nhìn thấy rồi. Trong chiếc TV hộp vuông nhà người khác, bọn họ tặng nhau hoa hồng đỏ xong sẽ chạm môi vào nhau, đó là hôn môi.

Lý Nhạc Nhất chưa từng nhận hoa hồng đỏ, cậu chỉ được nhận túi đồ giống như hoa hồng đỏ của Kỳ Hàn, mặc dù sau đó phải trả lại, nhưng Lý Nhạc Nhất cảm giác mình vẫn có thể cho Kỳ Hàn một nụ hôn môi, dù sao cậu cũng từng được nhận nó trong một đêm ngắn ngủi.

Lý Nhạc Nhất không có động tĩnh, Kỳ Hàn buông lỏng tay, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, hắn hơi cong lưng muốn xoa đầu Lý Nhạc Nhất, không ngờ Lý Nhạc Nhất lại đột nhiên tiến lên chạm nhẹ vào khóe môi hắn, sau đó lùi ra, chân thành tha thiết nói với hắn: "Cảm ơn anh đã mua đồ ăn vặt cho em."

Kỳ Hàn còn chưa kịp hoàn hồn, tay hắn lơ lửng giữa không trung, Lý Nhạc Nhất lùi ra sau đúng lúc khiến tay hắn chạm vào gáy cậu. cảm xúc mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay khiến Kỳ Hàn vô thức cuộn tròn ngón tay, hắn hỏi: "Bây giờ mới cảm ơn, có phải muộn rồi không?"

Lý Nhạc Nhất mím môi, lại nghe thấy Kỳ Hàn nói: "Anh cho em mượn máy chơi game cả ngày, có phải em cũng cần cảm ơn anh không?"

"Cái này cũng phải hôn à?" – Lý Nhạc Nhất nhìn Kỳ Hàn không hiểu gì, về hôn môi cậu chỉ biết đến trường hợp kia, cũng đương nhiên chỉ cho rằng hôn môi chỉ dành cho trường hợp đó.

Kỳ Hàn nhìn theo đôi môi lúc đóng lúc mở của Lý Nhạc Nhất, nhớ lại cảm xúc ngắn ngủi khi nãy, xúc cảm khi nãy lướt qua ở khóe môi hắn giống như coca mát lạnh mới lấy ra khỏi tủ lạnh giữa ngày hè, khiến người ta có thể cảm nhận được sự ngọt lành mát lạnh của nó.

"Phải hôn."

Lý Nhạc Nhất nhìn chằm chằm mắt Kỳ Hàn, cậu có thể nhìn được hình ảnh phản chiếu của mình. Khi Lý Nhạc Nhất nói dối sẽ không dám nhìn người khác, mà Kỳ Hàn lại rất nghiêm túc khiến Lý Nhạc Nhất tin tưởng hắn không chút do dự, lại tiến lên lần nữa chạm chạm khóe môi Kỳ Hàn.

Lần này Lý Nhạc Nhất không lui về thành công, bởi vì bị bàn tay đang đặt ở gáy mình của Kỳ Hàn chặn lại, khoảng cách giữa cậu và Kỳ Hàn chỉ đến vài mm, Lý Nhạc Nhất cảm giác mũi của mình đã đụng phải mũi Kỳ Hàn.

"Ai dạy em hôn như thế?"

Khi Kỳ Hàn nói chuyện phả hơi nóng vào môi Lý Nhạc Nhất, Lý Nhạc Nhất thấy ngưa ngứa, muốn né tránh một chút, hoặc là gần hơn một chút nữa. Nhưng bàn tay trên gáy cậu vẫn giữ nguyên lực đạo, Kỳ Hàn chỉ đành nhỏ giọng nói ở khoảng cách rất gần: "Nhìn thấy trên TV."

"Chỉ học được từng đó?"

"Ừ."



Lý Nhạc Nhất chỉ học được từng này, cũng không học được ý nghĩa đằng sau nó, nhưng Kỳ Hàn không ngại. Hắn thu tay về, nhân tiện nhéo nhéo mặt cậu, nhéo đến khi Lý Nhạc Nhất trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt vừa có vẻ hung dữ vừa có vẻ không đủ tự tin.

Kỳ Hàn vui vẻ, học theo lời Lý Nhạc Nhất từng nói với hắn: "Em đừng giận."

"Em không giận." – Lý Nhạc Nhất thực sự không giận, cậu chỉ cảm thấy hôm nay Kỳ Hàn rất kỳ quái, nói chuyện lúc nào cũng chỉ nói một nửa.

"Vậy lên xe đi, anh đưa em về nhà."

Lý Nhạc Nhất à một tiếng, ngồi vào vị trí cậu từng ngồi buổi sáng, ánh mặt trời chiếu vào hai người tạo thành chiếc bóng vừa nhỏ vừa dài trên mặt đất.

Đến khi về thôn An Dương mặt trời đã chạy sang bên sườn núi, ánh lam trên bầu trời dần phủ xuống, Lý Nhạc Nhất hơi lo lắng, cậu sợ chị đã đi làm về, đang tìm cậu.

"Chậm thôi."

Lý Nhạc Nhất vừa xuống xe đã chạy về nhà, bác Vương nói cứ dừng xe ba bánh trước cổng là được, bác sẽ tự lái vào nhà.

"Lý Nhạc Nhất." – Kỳ Hàn ở phía sau gọi cậu, Lý Nhạc Nhất đành phải quay đầu lại.

"Không cần nói cho chị em biết, tất cả những chuyện chúng ta đã làm hôm nay."

"Em biết rồi." – Trí nhớ của Lý Nhạc Nhất chưa kém đến mức đó, cậu nhớ rõ.

Cũng may chị vẫn chưa về, Lý Nhạc Nhất đến trước gương nhìn thoáng qua, chắc chắn mình không có gì khác thường mới vào bếp vo gạo, rửa sạch các nguyên liệu, rồi tắm rửa giặt quần áo xong chị cậu mới về.

"Đói lả rồi phải không?" – Lý Diễm Thanh hỏi.

Lý Nhạc Nhất vừa thấy mồ hôi và vẻ nôn nóng trên mặt chị còn chưa tan đi, câu nói em có thể kiếm được tiền đã dâng đến họng lại bị cậu nuốt vào bụng, cậu chỉ ngoan ngoãn trả lời: "Em không đói."

"Ừ, em ngồi đi, chị đi nấu cơm luôn."

"Dạ." – Lý Nhạc Nhất không biết nấu cơm, cậu đã thử làm nhiều lần, kết quả là nếu không phải lỡ bỏ nhiều muối thì cũng là bỏ nhiều dầu, đồ ăn nấu xong lần nào cũng khó mà nuốt trôi. Trời cao đã lấy đi rất nhiều kỹ năng của Lý Nhạc Nhất, Lý Nhạc Nhất cũng không để ý đến việc mình bị mất thêm năng lực nấu nướng, chỉ là đôi khi cậu sẽ thấy khổ sở vì không thể giúp đỡ chị nhiều thêm một chút.

Trong khi ăn cơm, Lý Diễm Thanh vừa gắp thức ăn cho Lý Nhạc Nhất vừa nói: "Mấy ngày nay chị ẽ về muộn, ngày mai chị sẽ nấu cả cơm tối cho em, tự em hâm nóng rồi ăn."

Lý Nhạc Nhất gật đầu, lại nghe thấy Lý Diễm Thanh hỏi: "Trưa nay em không ăn cơm à?"

Bởi vì buổi sáng quyết định xong là xuất phát luôn, bữa trưa Lý Nhạc Nhất và Kỳ Hàn cùng ăn dưa hấu, cơm chị cậu nấu vẫn còn nguyên trong tủ lạnh, Lý Nhạc Nhất chầm chậm a một tiếng, ngại ngùng nói: "Em quên mất."

"Cơm không được quên ăn, nhà không được quên về, chị đã dạy em rồi."

"Lần sau em không thế nữa mà chị." – Lý Nhạc Nhất vừa nhai cơm vừa nói, cậu nghĩ ngày mai sẽ mang cả cơm trưa lẫn cơm tối đi luôn.



"Hôm nay đưa Nhạc Nhất đi đâu chơi?" – Xuân Thành vừa bưng nốt món cuối cùng lên bàn, Kỳ Hàn bước chân vào đến cửa.

"Cháu đi chơi một mình bà không vui, đưa Lý Nhạc Nhất đi chơi cùng thì bà có vẻ vui quá nhỉ." – Kỳ Hàn rửa tay rồi cầm hai cái bát đi xới cơm, liếc qua bà nội đang vui tươi hớn hở.

Xuân Thành lườm hắn: "Thằng bé Nhạc Nhất này ngoan chứ sao, ai nhìn mà chẳng thích."

"Thích thế thì, để em ấy làm cháu dâu cho bà, bà chịu không?" – Kỳ Hàn đưa một bát cho bà.

Bà nội thản nhiên ăn cơm, thậm chí còn không thèm nhìn Kỳ Hàn một cái: "Nếu cháu có bản lĩnh đưa Nhạc Nhất về làm vợ đi, bà cũng phải nhìn cháu

bằng con mắt khác."

Kỳ Hàn nguy nghĩ ngàn vạn phản ứng của Xuân Thành, chỉ không nghĩ đến phản ứng thế này, tay hắn đang cầm đũa cũng cứng lại, hắn thử thăm dò một tiếng: "Bà nội?"

"Cái gì?" – Xuân Thành ghét bỏ liếc hắn một cái, nói: "Số người bà từng gặp còn nhiều hơn bữa cơm cháu ăn đấy, bà chỉ không theo kịp mấy thứ phát minh mới lạ của người trẻ các cháu thôi, không có nghĩa là bà chưa từng trải qua cái gì cả."

Kỳ Hàn yên lặng gắp một miếng thịt vào bát bà nội để bày tỏ sự khiếp sợ và tôn kính của hắn.

"Cháu định đưa Lý Nhạc Nhất đến bệnh viện ở Nam Thành khám xem sao."

"Đi đi, nói với bà cũng có ích gì, cháu đi thuyết phục con bé Diễm Thanh rồi nói."

Kỳ Hàn cũng biết Lý Diễm Thanh là điểm mấu chốt, hắn muốn nhờ bà nội giúp hắn nói vài lời hay, vừa mới thò ý định ra đã bị Xuân Thành bóp tắt không chút lưu tình: "Đừng hi vọng vào bà, nếu bà thuyết phục được thì Nhạc Nhất cũng không bị chậm trễ từng ấy năm."

Kỳ Hàn thở dài một hơi, lại nghe thấy bà nội nghiêm khắc nói: "Cảnh cáo cháu, trước khi Lý Nhạc Nhất đến Nam Thành cháu bóp chết mấy thứ tâm tư của cháu đi, thằng bé không hiểu cái gì đâu."

"Cháu có thể dạy em ấy mà." – Cậu chủ Kỳ nói không chút chột dạ.

"Cháu dạy?" – Bà nội liếc hắn: "Cháu dạy được ạ? Có khác gì lừa đảo đâu."

Kỳ Hàn hôm nay vừa lừa Lý Nhạc Nhất được hai cái hôn lập tức đánh trống lảng: "Thức ăn hôm nay không tồi, cháu nghe nói bà khoe với mọi người là cháu bà vừa đẹp trai vừa thông minh?"

Bà nội giả bộ không nghe thấy, cũng gắp một miếng thức ăn, gật đầu: "Đồ ăn hôm nay đúng là không tồi."

Buổi tối Kỳ Hàn đang rửa bát, cửa phòng bếp bỗng thò ra một cái đầu làm Kỳ Hàn sợ đến mức suýt nữa đập vỡ bát.

"Lý Nhạc Nhất"

Lý Nhạc Nhất còn tưởng rằng mình không hù được Kỳ Hàn, cậu đứng thẳng người một cách không quá tình nguyện, cả người hiện trước cửa: "Chào buổi tối."

"Không chào buổi tối, suýt nữa em làm anh sợ đến mức không còn buổi tối nữa rồi."



"Em dọa anh à?" - Lý Nhạc Nhất vui sướng hỏi.

"Em vui quá nhỉ?" – Kỳ Hàn lườm cậu.

"Không phải." – Lý Nhạc Nhất dối lòng nhìn sang chỗ khác, rồi lại vui vẻ nói với Kỳ Hàn: "Mấy ngày nữa chị em sẽ về muộn, chúng ta có thể bán dưa lâu thêm một lát."

"Ồ, là em bán lâu thêm một lát hay là anh bán lâu thêm một lát?" –

Dưa hôm nay đều do Kỳ Hàn bán, Lý Nhạc Nhất chỉ biết đắm chìm trong máy chơi game không thể kiềm chế.

"Ngày mai em không chơi trò chơi nữa, chúng mình cùng bán." – Lý Nhạc Nhất luôn luôn nói lời bảo đảm với hắn.

Kỳ Hàn không nói gì, hắn dùng nước rửa bát thổi một quả bong bóng cho Lý Nhạc Nhất, nói: "Chơi đi."

Lý Nhạc Nhất đỡ lấy nó, chưa đến một giây nó đã vỡ tan, Lý Nhạc Nhất ngẩn người sốt ruột: "Cái này có phải đền không?"

"Không cần, nhưng nếu lần sau em còn dọa anh sợ thì phải đền."

"Đền cái gì?"

"Chưa nghĩ ra, cho em nợ." – Kỳ Hàn rửa tay, vẩy vẩy nước, tùy ý trả lời.

"Được rồi, vậy em về nhà trước đây. Ngày mai gặp lại."

Không chờ Kỳ Hàn đáp lời, Lý Nhạc Nhất đã chạy về nhanh như chớp.

Cậu chủ Kỳ nhìn đống bát đũa mình vừa tráng qua loa vội vàng, đành lấy chúng xuống rửa lại lần nữa.