Chương 17: Ngày mới
- Nè, Raku-san?
- Raku là được rồi, có chuyện gì vậy?
Không khó để Lạc nhìn ra cô nàng này đang nghĩ gì trong lòng, nhưng hắn vẫn thức thời hỏi một câu để cô có thể tiếp tục tâm sự.
- Ra...Raku, cậu nghĩ con người và quỷ có thể sống cùng nhau không?
Mitsuri hơi ngập ngừng, có thể vì xưng hô tên thôi thì quá thân mật, hoặc cũng có thể vì câu hỏi này có chút....ngây thơ.
Cũng giống như cáo và gà sống trong cùng một nơi vậy, một bên là kẻ đi săn, một bên là kẻ bị săn, trời sinh ra đã chính là thiên địch thì làm sao có thể sống chung.
Những con người ngoài kia, yếu ớt lắm, ngoại trừ kiếm sĩ cùng với những Âm Dương sư thần bí kia thì cũng chỉ xứng làm thức ăn cho quỷ, cũng sẽ không có con quỷ nào hạ mình đi giao thiệp với con người.
À, trừ mấy tên biến thái thích h·ành h·ạ tinh thần người khác.
Nhưng phàm là chủng tộc trên đời thì đều có dị loại, trong số lượng quỷ đông đảo cuối cùng cũng sẽ sinh ra những cá thể có khả năng kháng lại quỷ tính của bản thân, không nói đâu xa thì Shizuno là một ví dụ.
Sau này nữa còn sẽ có Tamayo, Nezuko,...thậm chí Lạc nghĩ ở những khu vực xa xôi kia cũng sẽ có không ít những con quỷ như vậy.
- Dĩ nhiên có thể, nhưng sẽ rất ít, cũng rất khó khăn.
- Thật sự??
Mitsuri nghe vậy kinh ngạc nhìn hắn, ánh trăng sáng từ cửa sổ lúc này chiếu vào khiến Lạc như đắm chìm trong sự nhu hòa, đặc biệt là nụ cười nhẹ của hắn càng khiến Mitsuri cảm thấy khó thở, trái tim không chịu khống chế ngày càng nhảy loạn lên.
Cùng một câu hỏi, Mitsuri từng hỏi rất nhiều người trong Sát quỷ đoàn, nhưng không ngoại lệ, ai cũng phủ định việc đó.
Lạc là người đầu tiên khẳng định với Mitsuri rằng quỷ và người thật có thể sống cùng nhau.
- Mitsuri biết không, sư phụ của ta cũng là một con quỷ.
- Sao cơ?? Raku này, đùa vậy không vui đâu.
- Không hề đùa, nghiêm túc đấy!!
Hắn nhìn thẳng vào mắt Mitsuri, thấy cô nàng dần có vẻ tin tưởng thì mới nhẹ nhàng bắt đầu kể lại mọi chuyện, về bản thân, về sư phụ Shizuno.
Những chuyện n·hạy c·ảm thế này, đáng lẽ Lạc nên giữ kín trong lòng để tránh những sự nghi ngờ không đáng có của mọi người xung quanh, có điều không hiểu vì sao mà nhìn thấy đôi mắt sáng tinh khiết kia của Mitsuri thì hắn lại không nhịn được, huống hồ chính cô cũng đã kể cho hắn nghe mọi thứ về cô.
Tất nhiên, việc bản thân là một quỷ nhân thì Lạc giấu nhẹm đi, không phải vì không tin tưởng Shizuno mà hắn sợ Iguro nghe được.
Căn nhà này không có lớn, với các giác quan ưu việt còn hơn động vật của Hashira thì lúc Mitsuri rời phòng có lẽ đã bị phát hiện, Iguro lúc này chính đang nằm vắt vẻo trên nóc nhà mà nghe bọn họ nói chuyện kìa.
- Shizuno-sama thật đáng thương.
Mitsuri nghe xong hắn kể thì hai mắt rưng rức nước, vội lấy tay lau đi rồi nắm chặt lấy tay Lạc.
- Raku yên tâm, từ nay chúng ta là bạn, cậu sẽ không còn phải cô đơn nữa.
Lạc không nói gì, chỉ nhẹ vỗ tay Mitsuri cười cười.
- Phải rồi, xong nhiệm vụ này thì Mitsuri định làm gì tiếp theo? Trở về tổng bộ Sát quỷ đoàn rèn luyện tiếp à?
- À, không. Obanai-san nói rằng mình không còn gì để học nữa, nên sẽ được tự do nhận nhiệm vụ như những kiếm sĩ khác.
Đặt một ngón tay lên cằm, Mitsuri cố nhớ lại lời nói của Iguro, biểu cảm dễ thương phát bạo khiến Lạc chỉ muốn nhào đến cắn một cái.
- À đúng rồi, mọi người trong đoàn thường bắt đội với nhau. Hay là chúng cũng tổ đội đi.
Như nghĩ được ý tưởng hay nào đó, Mitsuri nắm chặt tay Lạc không ngừng vung lắc, hai mắt cô long lanh như sắp tỏa ra ánh sáng đến nơi.
- Bắt cặp à, cũng được? Vậy sau đó Mitsuri cứ ở lại đây đi, đỡ phải tốn tiền tìm nơi ở khác, dù sao nhà cũng còn nhiều phòng trống.
Lạc không có lý do và cũng chẳng có ý muốn từ chối, sợ rằng trong toàn thiên hạ này cũng không có người đàn ông nào sẽ từ chối một cô gái dễ thương như vậy đâu, cho dù không thể tiến xa hơn nhưng chỉ nhìn thôi cũng đã vui tai vui mắt rồi.
Hai người ngồi trò chuyện thêm một chút thì Mitsuri cũng rời đi trở về phòng mình, cô dù sao cũng phận con gái ở lâu trong phòng nam nhân cũng không tốt.
Nhật Bản những năm thời kỳ Taishō này tuy đã bắt đầu du nhập kinh tế cũng văn hóa phương tây vào nhưng hiển nhiên lễ giáo phong kiến vẫn còn rất nặng, danh tiết vẫn là một thứ gì đó còn quý trọng hơn tính mạng của người phụ nữ quốc gia này.
Khác hoàn toàn so với hai trăm năm sau, khi mà cái ngành công nghiệp " tạo người tự nhiên " nào đó phát triển rầm rộ nổi danh thế giới.
****
Sáng sớm hôm sau.
- Ngài không định chào từ biệt Mitsuri sao?
Lạc đứng dựa lưng vào thân cây, hướng về thân ảnh vừa đi ngang qua hỏi, không ai khác chính là Xà trụ - Iguro Obanai.
Bước chân của Iguro nghe vậy thì dừng lại, xoay người dùng đôi mắt hai màu nhìn xoáy vào Lạc, bên trong cất chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp mà hắn không tài nào hiểu nổi.
- Không cần, chăm sóc tốt cho Mitsuri.
- Nhất định.
Nhận được câu trả lời của Lạc, Iguro không nói thêm gì mà xốc lên túi vải trên lưng rời đi, chỉ chốc lát đã khuất sau góc đường.
Hắn nhìn đối phương mất dạng rồi thì mới trở vào nhà, được một lúc sau thì những người khác bắt đầu tỉnh lại, như thường lệ vẫn là Kae cùng Nanae dậy trước nấu bữa sáng, sau đó là bé Aiko, cuối cùng mới là Mitsuri.
Cũng không phải Mitsuri lười biếng hay gì, chủ yếu là vì đêm qua chiến đấu kịch liệt, lại thêm về còn trò chuyện cùng hắn đến gần 2h sáng nên chắc chắn không thể tránh khỏi mệt nhọc, dậy muộn một chút cũng là điều dễ hiểu.
Năm người quây quần bên nhau ăn bữa sáng, Kae cùng Nanae tuy phận người hầu nhưng Lạc cũng không kỳ thị gì mà để họ cùng dùng bữa chung, điều này với xã hội bán phong kiến Nhật Bản hiện tại là khó chấp nhận nhưng ai bảo hắn xuyên từ cái quốc gia hình chữ S thế kỷ 21 tới, căn bản không bị mấy quy tắc đó ràng buộc chút nào.
Aiko thì còn bé, lại xem Lạc như tấm gương học tập theo, nên dĩ nhiên cũng không có vấn đề, Mitsuri thì quá lương thiện căn bản không để ý đến.
Có lẽ với cô ấy, mọi người bình đẳng với nhau mới là việc hết sức bình thường.
- Mitsuri này, đêm nay ở Shibuya có tổ chức lễ hội mùa hè Tanabata đó, Mitsuri có muốn đi chơi không?
- Thật hả, đi, tất nhiên là đi rồi.
Nghe tới lễ hội, đi chơi thì cả Mitsuri lẫn Aiko đều hai mắt sáng rỡ lên, một lớn một nhỏ biểu cảm hệt nhau khiến Lạc cũng thấy buồn cười.
- Vậy tốt, chiều chiều bốn người cùng nhau đi mua sắm đi, hình như chưa có ai có Yukata để mặc lễ hết phải không?
- Vâng, chủ nhân.
Kae cùng Kanae đồng thời khom người một cái nhận lệnh, dù Lạc đã bảo bao nhiêu lần thì họ cũng không chịu bỏ mấy cái lễ này, còn khăng khăng kêu hắn là chủ nhân, cuối cùng đành từ bỏ mặc họ muốn làm gì cũng được.
- Ủa, Raku không đi cùng sao?
Nghe Mitsuri hỏi Lạc lắc đầu, trong ánh mắt có chút tưởng niệm lại trả lời
- Sư phụ trước đây có tặng ta một bộ Yukata, cho nên cũng không cần mua thêm nữa, mọi người phụ nữ với nhau đi là được rồi.
Ngoài ra còn có một lý do khác mà Lạc không nói, đó là hôm nay hắn muốn đi đến một nơi để thử lĩnh ngộ " ý cảnh " của các kiếm thức.
Trong thời gian Iguro ở lại đây thì Lạc cũng không phải không làm gì, hắn đã hướng về vị Hashira này thỉnh giáo về cấp bậc áo nghĩa trong kiếm thuật.
Tuy hai người luyện kiếm thức lẫn hơi thở đều khác nhau nhưng những kiến giải của Iguro vẫn đem đến cho Lạc những dẫn dắt rất lớn, đặc biệt trong phương pháp lĩnh ngộ, không phải cứ điên cuồng rèn luyện kiếm thức là được.
Quan trọng chính là một chữ " Ngộ " mà muốn làm được thì cần phải tiếp xúc với căn nguyên tu luyện của bản thân.
Thiên không kiếm thức : Lôi - Phong - Vân - Vũ - Sấm.