Chương 21: Phản Sát
Minh Nhất lúc đầu chỉ hơi có cảm giác, nhưng lúc nhìn thấy những dải linh khí thì hắn đã chắc chắn là có cả đống người mai phục trước mặt.
Xe ngựa được thắng lại gấp, hai con ngựa hí lên thở phì phì.
"Các ngươi lại b·ị c·ướp rồi. Đùa chứ! Như này cũng quá tuyệt vời đi."
Độc Cô Việt không biết là đùa cợt hay mỉa mai nói nhỏ một câu.
Hắn nhảy khỏi xe rồi lắc lắc cổ bẻ tay nghe "răng rắc" vài tiếng. Phía trước vẫn không có động tĩnh, im lìm.
"Cũng không nhiều lắm, hơn mười tên, từ Dẫn Linh đến Nội Cương đều có."
Minh Nhất quay sang nói với Độc Cô Việt.
Độc Cô Việt ra dấu im lặng cho ba người còn lại, ngồi xổm xuống rồi lại đứng dậy, tay đặt về thắt lưng cười tếu táo nói:
"Ui cha ta mắc xả nước. Các ngươi không có được nhìn trộm đâu."
Nói rồi cứ thế đi lùi đến chỗ bọn người kia đang ẩn núp, Minh Nhất cũng đi sát theo.
Khi khoảng cách còn chưa đầy năm bước chân Độc Cô Việt bỗng quay người, hắn ném viên đá vừa giấu trong tay nghe "v·út" một tiếng.
Một tiếng hét thảm vang lên.
"Bại lộ! Tấn công."
Mấy tên đang núp thấy đồng đội bị Độc Cô Việt "đánh lén" liền đơn giản hô mấy tiếng ùa ra, tay lăm lăm toàn đao kiếm to bản.
Vài ánh đao lóe lên một màu sáng bạc lướt qua, một thân thể bị chặt đứt đôi rơi xuống.
Minh Nhất hơi lùi lại, Độc Cô Việt đã lao lên trước, nếu hắn cũng lao lên thì xe ngựa ở sau sẽ nguy hiểm.
Hắn mở to mắt quét hết một lượt để chắc rằng không còn có ai ẩn núp xung quanh rồi cúi người, hai tay cầm đao đứng đó.
Ý tứ rất rõ ràng: đánh tên kia trước, đánh không lại chạy qua đây sẽ bị ta chém.
Sáu, bảy tên vây lấy Độc Cô Việt kín đến không một kẽ hở, hai tên Nội Cương cảnh chớp thời cơ chạy vụt tới bên Minh Nhất.
Thấy kẻ cản đường chỉ là Dẫn Linh cảnh đỉnh phong khiến chúng cười thầm, một tên cười lớn:
"Ha ha! Dẫn Linh cảnh cũng dám chặn đường bọn ta! Muốn c·hết!"
Hắn nhảy lên ngưng tụ linh khí vào tay vung một đao bổ tới Minh Nhất, trong đầu đã nghĩ đến cảnh thân thể kẻ trước mắt bị xẻ đôi.
"Keng!" Một đòn Cự Khuyết Thiên Quân được tung ra chấn đến tay kẻ đối diện hơn run run.
Minh Nhất bước lên một bước giơ chân đạp thẳng đối phương khiến kẻ nọ trượt xuống.
Sau đó Minh Nhất đổi sang một tay cầm đao xoay ngược người chém thành hình vòng cung ngăn không cho kẻ còn lại tiến lên.
Hắn lùi lại vừa vặn giẫm lên đầu tên trượt ngã, nhún xuống lấy đà phi tới khiến kẻ đang nằm mồm phun máu, sương sọ cũng nứt mấy vết.
Hưu!
Đòn hất đao từ dưới lên cắt phăng cánh tay trái của tên đang chạy.
Minh Nhất thuận đà tiến tới đá thẳng vào phần sau gối làm đầu gối tên kia căng ra rồi "oạch" một tiếng nằm xuống đất.
Minh Nhất giật đao xuống cầm ngược tay đâm thẳng vào tim từ sau lưng kẻ kia khiến hắn giãy dụa trong thống khổ.
Khẽ ngoáy một đao đến tận xương vào hai bắp đùi rồi mặc kệ tên sắp c·hết này, Minh Nhất quay lại đá tên còn lại nằm ngửa lên rồi gác đao vào cổ đối phương hỏi:
"Ai sai xử các ngươi tới?"
Dường như cảm thụ được sự lạnh lẽo đến từ trên yết hầu, tên kia quên cả đau đớn mà nói liền một mạch:
"Chúng ta là Long Nha Trại, ngươi không thể g·iết ta được."
"Lại còn Long Nha Trại, đây là toàn bộ lực lượng của các ngươi?"
"Không có! Đại đương gia của chúng ta chính là Nội Cương đỉnh phong! Nếu mà các ngươi không thức thời..."
Xoẹt!
Minh Nhất một đao phong hầu đối phương. Hỏi ra tin tức cần biết liền g·iết, giữ lại nghe ngươi uy h·iếp cho lùng bùng lỗ tai à?
Hắn lập tức chạy về gần bên xe ngựa quát một tiếng:
"Đừng ra ngoài!" Lạc Nguyệt Ảnh về bên hông sẵn sàng được rút ra lần nữa.
"Hây daaaaaa!"
Độc Cô Việt hét lớn một tiếng, hai tay nắm cổ hai tên đập đầu chúng vào nhau, hai cái đầu tóe máu.
Hắn túm lấy cổ chân một tên rồi dùng như một cây gậy vụt ngang hai tên còn đang chạy.
Bọn chúng muốn rút nhưng đã không kịp, chỉ thấy Độc Cô Việt nhảy lên dùng khuỷu tay quét vào gáy hai tên kia khiến chúng gục xuống rồi bồi cho mỗi tên một cái vặn cổ.
Chưa đến mười phút cuộc chiến đã kết thúc.
Những giọt máu bắn lên y phục cùng mùi tanh tưởi chúng tỏa ra khiến Minh Nhất và Độc Cô Việt nhìn lên rất khủng bố.
Thấy Độc Cô Việt chạy về Minh Nhất liền hỏi han:
"Có b·ị t·hương không?"
"Không có! Mùi hơi phiền tí thôi!"
Minh Nhất gật đầu nói thêm:
"Bọn chúng có thủ lĩnh, Nội Cương đỉnh phong, Long Nha trại gì đó."
"Không ngại, cẩn thận tí là được!"
"Ừm."
Minh Nhất chắc chắn kể cả là cái Long Nha trại gì kia cũng chẳng phải kẻ đứng sau, lúc nãy có hỏi chắc cũng chẳng biết thêm được gì.
Đây có lẽ là một bộ phận thực lực không ít của chúng rồi.
"Hai vị lại cứu chúng ta!" Giang Lạc Huyên yếu ớt nói. Nha hoàn của nàng thì đã núp một góc, mắt mũi tròn xoe nhìn Độc Cô Việt.
Cái tên này ban nãy còn nói nói cười cười, sao g·iết người lại hung tàn như vậy.
"Nợ nhiều không lo! Ngươi bao ta ăn từ một bữa thành hai bữa là được! À mà không!
Ta cũng muốn biết rốt cuộc ngươi sẽ mời ta mấy bữa chứ hai là có vẻ không đủ rồi."
Độc Cô Việt tùy tiện nói.
Giang Lạc Huyên dở khóc dở cười, cái con người này làm sao lại nói chuyện kỳ cục như vậy.
"Bữa thứ ba tới rồi này!" Minh Nhất nghiêm nghị nói.
Ngay tại lúc hắn dứt lời, phía xa có hơn hai mươi tên nam tử đi ra. Trên thân bọn chúng sát khí dày đặc, ắt hẳn đều là hạng đâm thuê chém mướn bạt mạng.
Đám người này đi đứng loạn xạ không theo đường lối nhưng ở giữa vẫn rẽ ra con đường dành cho một người.
Cầm đầu là một tên nam tử dáng vẻ chừng hơn ba mươi tuổi, cao trên mét tám, lưng to nhưng tay chân hơi nhỏ.
Giữa mặt hắn có vết sẹo chéo dài từ cằm đến khóe mắt làm hắn trông thêm phần dữ tợn.
Từ khí thế trên người đoán ra được là Nội Cương đỉnh phong.
"Chắc đây là đại đương gia rồi." Minh Nhất lẩm bẩm.
"Uy hai tên tiểu tử đằng kia! Đứng im đừng nhúc nhích để bổn đại gia đến c·hặt đ·ầu các ngươi!" Tên mặt sẹo dữ tợn nói.
"Dám g·iết huynh đệ của chúng ta. Đại đương gia, chúng ta cùng lên băm c·hết hai thằng nhãi này!" Mấy tên bên cạnh hô lên.
"Chậc... tưởng như nào, hóa ra là một đám ô hợp!" Độc Cô Việt khinh thường cười cười.
"Đằng trước giao cho ngươi, ta phụ trách dọn dẹp." Minh Nhất khẽ vuốt vuốt lưỡi đao.
"Yên tâm đi!" Độc Cô Việt tự tin mỉm cười.
Minh Nhất cứ lo sợ sẽ có chiêu gì đó kỳ hoa, hóa ra hắn đánh giá cao lũ người này.
Nếu bọn chúng cứ im im phục kích mới sợ, ló mặt ra rồi thì là câu chuyện khác.
Vừa mới tới một đoàn bị diệt sạch chưa lâu đã tới thêm lần nữa. Đây là vội đi đầu thai?
Hắn không tự tin g·iết sạch lũ người này, nhưng có thể chạy. Còn nếu có thêm Độc Cô Việt thì khỏi chạy, bật chế độ khát máu.
Cả hai chưa từng phối hợp qua nhưng lại rất ngầm hiểu ý.
Độc Cô Việt thu hút hỏa lực trước nhất, hắn đằng sau thừa cơ g·iết được ai thì g·iết, không thì chú ý diệt sát "bò lạc".
Minh Nhất đã nhìn ra Độc Cô Việt rất mạnh, mạnh đến hơi có phần thái quá so với Nội Cương cảnh dù hắn mới chỉ là Nội Cương tiểu thành.
Giao phía trước cho hắn là quá hợp lý.
"Giết!" Độc Cô Việt liếm môi một cái xộc thẳng lên, trên người thả ra một cỗ khí thế hoang dã.
"Kẻ địch khó chơi! Tất cả cùng tiến lên!" Tên mặt sẹo nói lớn.
Không khí bị đè nén đến cực hạn.
"Tiểu thư... ch-chúng ta làm gì nh-a." Nha hoàn đứng ở một bên xe sợ run ôm lấy cánh tay Giang Lạc Huyên.
"Khẽ lùi lại, đừng thúc ngựa chạy nếu không sẽ làm khó hai người kia!" Giang Lạc Huyên tỉnh táo nói với lão phu xe.
Bản thân nàng cũng bắt đầu chấp nhận việc này không đúng, mục tiêu có thể chính là nàng.
Độc Cô Việt thoắt cái tiến thẳng vào giữa đám, hắn nâng cao một chân chẻ một đòn vào cổ một tên rồi vung ngang một quyền vào đầu một tên khác.
"Bụp" một tiếng đầu tên kia liền vỡ tung ra như dưa hấu. Sau đó mắt hắn sáng trưng nhìn chằm chằm vào tên đại đương gia kia.
Bên trên đánh đấm thảm liệt thì đằng sau cũng không kém. Minh Nhất vận chuyển sức lực toàn thân nghênh đón những kẻ xông tới.
Hắn không ham chiến mà tập trung vào ngăn chặn, nhấp nhả. Nếu có kẻ liều mạng tiến lên thì hắn sẽ bằng tốc độ nhanh nhất chặt c·hết đối phương.
Nếu kẻ địch tiến lên xong lùi về hắn cũng sẽ lùi, không cuốn vào nhịp ra vào của đối phương.
Minh Nhất hai chân dồn lực nhảy lên, tàn nhẫn đạp vào bụng một tên, đao trên tay cũng chặt ngang cổ một tên khác.
Liếc nhìn về phía trên, tay trái của tên đại đương gia kia đã không cánh mà bay, bị Độc Cô Việt thô bạo giật xuống.
Xem chừng bên đó không lâu nữa là giải quyết chiến đấu.
"Rút lui! Rút lui!"
Nhận thấy người bên mình đ·ã c·hết hơn nửa nên tên đại đương gia muốn chạy.
Dù trốn trong bọc lót của tiểu đệ hắn vẫn lo sợ bất an, hối hận xanh cả mặt.
Hai tên hung thần này chui từ đâu ra? Không phải nói mục tiêu chỉ là một Dẫn Linh cảnh sao?
"Muộn rồi!" Độc Cô Việt cất giọng hơi khàn khàn, hắn cũng trúng mấy đòn vào người.
Hắn nở nụ cười khoe hàm răng trắng bóc dính vài giọt máu khiến bên kia đã sợ lại sợ thêm.
"Tên này g·iết đến điên rồi! Trốn!"
Tất cả bọn chúng đều không hẹn mà cùng suy nghĩ.
Vài tên tự cho mình là đầu óc nhanh nhạy mặc kệ đồng bọn chạy thẳng lên hướng Minh Nhất, chính xác thì là về phía xe ngựa có Giang Lạc Huyên.
Bọn chúng muốn bắt người uy h·iếp, thời khắc căng thẳng tới.
Minh Nhất gầm lên một tiếng, đạp mạnh chân phóng lên.
Vài tên đối diện chỉ thấy hơi hoa mắt đã có một cái đầu rơi xuống. Lưỡi đao xẹt qua không khí phát ra tiếng rít gầm khiến bọn chúng đã ngỡ đây là lưỡi hái của tử thần.
Lại thêm hai đao, một cánh tay và một cái đầu bay lên. Minh Nhất khựng lại vì hết lực.
Hai tên đã chạy vụt được ra sát xe ngựa.
Minh Nhất xoay người, không do dự chút nào cầm đao nhẳm thẳng gáy một tên ném ra.
Mũi đao nhẹ nhàng phá xuyên qua da thịt như đi vào một miếng đậu hũ.
Hắn vận toàn bộ lực vào chân chạy thẳng đến tên còn lại.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, chưa đến ba giây hắn đã ngay sát tên kia.
Một bước nhảy lên tặng cho đối phương một gối vào sống lưng nghe cái rắc, tay hắn vòng qua trước ý định bẻ cổ nhưng lại túm vào hai mắt.
Minh Nhất cũng mặc kệ nó là gì cứ vậy víu chặt mấy ngón tay vào rồi bẻ oặt đầu đối phương ra sau.
Đằng xa xa, Độc Cô Việt đã nửa ngồi nửa quỳ thở dốc, trên hai vai hắn b·ị c·hém ba bốn nhát chồng chéo lên nhau đang rỉ máu.
Đó là cái giá của việc không cho tên nào thoát.
Tên đại đương gia mặt sẹo đã nằm ngửa trước mặt Độc Cô Việt. Hai mắt hắn mở trừng trừng, ra đi rất không an tường.