Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lữ Hành Giả Khải Huyền

Chương 18: Nhiệm Vụ Tồn Kho




Chương 18: Nhiệm Vụ Tồn Kho

Mặt trời chói chang chiếu xuống trong một võ quán nhỏ, trên sân đã đứng đầy những thiếu niên thiếu nữ tuổi chỉ mười mấy.

Kẻ lớn nhất trong cũng chắc chỉ mới 17, 18 là cùng.

Đằng sau bọn chúng là vài tên nam tử trung niên tay đang cầm thước sắt đi qua đi lại.

Cứ chốc chốc tiếng hừ lạnh cùng tiếng "bép" một cái của cây thước chạm vào da thịt lại vang lên.

Những tiếng khóc, nén khóc nghẹn ngào cũng vang lên.

Ở đây toàn là những đứa trẻ chưa Dẫn Linh thành công được sinh ra trong Diệu Âm Thành, gia đình kinh tế thuộc hạng khá giả.

Cha mẹ chúng gửi chúng tới đây chỉ mong hài tử sớm ngày tu luyện được.

Nhưng tu luyện như thế nào? Đâu phải ai cũng có thể.

Thời điểm tốt nhất tu luyện là khi nào? Không có câu trả lời rõ ràng.

Có người thì lúc còn trong bụng mẹ cũng đã là Ngoại Cương cảnh, Tâm Kính cảnh.

Cũng có người hoang phế nửa đời, đến lúc trung niên tự dưng một đêm lĩnh ngộ bước vào tu hành.

Nhưng lại có người từ khi sinh ra đã yếu ớt, sinh hoạt bình thường còn không tự gánh vác được chứ đừng nói cái khác.

Cứ như duyên đến vậy, nếu là ngươi vô duyên với tu hành thì đừng tìm kiếm chi cho vô vọng.

Tất nhiên không phải ai cũng đều hiểu được như thế, giống như cha mẹ của bọn nhỏ này vậy.

Thế giới này phàm nhân thì nhiều đấy, nhưng cũng chỉ là giai cấp cuối cùng.

Tu luyện giả vĩnh viễn sẽ là những kẻ thống trị tuyệt đối.

Biết đâu một ngày trời không đẹp, một tên tu luyện tà thuật tìm đến huyết tế cả một thôn làng mà không ai có thể chống trả.

Nghe mới bi ai làm sao! Nhưng những điều như thế thực sự là có.

Vậy nên ai cũng mong con mình trở thành tu luyện giả hùng mạnh.

Minh Nhất đứng ở một góc sân nhìn bọn nhóc, hắn khẽ lắc đầu, điều này rất không đáng.

Nếu thực sự muốn con mình hạnh phúc thì hãy để chúng làm điều chúng muốn chứ không nên ép buộc theo ý mình.

Đâu phải cứ bắt chúng tự hành xác thì chúng sẽ tu luyện được? Làm gì có chuyện dễ dàng thế.

"Mà liên quan quái gì đến ta? Ta tới đánh lộn cơ mà?"

Minh Nhất thấy mình lại "hoang tưởng". Dạo này hắn cứ hay tưởng tượng mấy cái chuyện đâu đâu.

Hắn bước thật nhanh lên võ đài hô lớn một câu:

"Ta tới thách đấu chủ của võ quán này!"

Một người nam nhân chắp hai tay sau lưng đi từ trong võ quán ra nhìn Minh Nhất hỏi:

"Ngươi tới gây sự?"

"Không có! Ngươi là chủ của nơi này?"

"Đúng thế! Có vụ gì à?"

Minh Nhất nhìn kỹ người trước mặt.

Nội Cương đại thành, chẳng cho tí áp lực nào. Bản năng nói cho hắn biết có thể thắng người này.

Một túi linh thạch hạ phẩm hơn trăm viên được bỏ xuống, Minh Nhất nói:



"Đánh với ta một trận, thắng hay thua chỗ này đều về ngươi."

Vị chủ võ quán kinh ngạc. Còn có chuyện tốt bậc này? Hắn sợ Minh Nhất đổi ý nên trực tiếp nhảy lên võ đài.

Hơn nửa giờ sau Minh Nhất đã đang ở ngoài đường, hai tay cầm hai xiên thịt nướng.

Đã ba ngày trôi qua mà vẫn chưa thấy có thông tin gì về nhiệm vụ khảo hạch nên hắn quyết định thử đi làm việc khác.

Ít nhất nên biết đại khái thực lực mình tới đâu. Vậy mới có một màn ở võ quán vừa rồi.

Người kia dù là Nội Cương đại thành nhưng Minh Nhất chỉ mất có hơn mười phút liền thắng.

Điều này cũng xác minh ý nghĩ trong lòng Minh Nhất.

Hiện tại hắn có thể đánh được dăm ba tên Nội Cương tiểu thành đến đại thành.

Điều kiện là bọn họ không có hoặc ít kinh nghiệm chiến đấu.

Ví như vị chủ võ quán kia, kinh nghiệm thực chiến hầu như bằng không.

Nhảy lên võ đài xong hắn nói Minh Nhất cứ tùy ý thi triển sở trường.

Thế là Minh Nhất vác Lạc Nguyệt Ảnh ra cầm sống đao gõ hắn gần mười phút không hoàn thủ được.

Sau đó người kia liền cứ như vậy mà đầu hàng. Đánh không có được!

Nếu đối phương là kẻ có kinh nghiệm lại dám lấy mạng ra cược thì Minh Nhất nghĩ mình thua.

Không bất ngờ, cách biệt cảnh giới còn ở đó. Đối phương mà sử dụng hợp lý ngưng tụ linh khí thì chiến thắng là điều dễ dàng.

Đúng lúc này một bàn tay nhẹ vỗ lên vai Minh Nhất, giọng nói cợt nhả xuất hiện bên cạnh:

"Ây dô vị huynh đệ này, đi chơi không?"

Minh Nhất quay sang định nói đối phương nhầm người, nhưng mà...

"Sao lại là ngươi?"

"Tại sao lại không thể là ta?"

Độc Cô Việt gãi đầu hỏi lại Minh Nhất.

Ta xuất hiện ở đây liền lạ lắm hả? Đường này cũng không có cấm ta đi nha.

Ấn tượng của Minh Nhất về Độc Cô Việt dừng lại ở hai chữ "Kỳ Quặc" hắn thuận miệng hỏi lại:

"Không có gì! Ngươi nói đi chơi nghĩa là sao?"

Độc Cô Việt gối hai tay ra sau đầu, vừa đi theo Minh Nhất vừa nói.

"Thì là đi chơi chứ sao... À không nhầm quên! Ý là đi làm mấy cái nhiệm vụ tồn kho của công hội! Đi không?"

"Nhiệm vụ tồn kho?"

"Là mấy cái dễ quá chẳng ai muốn nhận! Hôm nay ta chán nên muốn làm g·iết thời gian."

"Dễ quá không ai nhận? Nhiều không?"

Minh Nhất nổi lên hứng thú, hắn cũng muốn biết mấy nhiệm vụ khác sẽ như thế nào.

"Nhiều lắm! Đi theo ta!"

Độc Cô Việt lôi từ trong ống quần ra một tấm bản đồ Diệu Âm Thành, rồi lại lôi từ ống quần bên kia ra một tờ giấy viết đầy chữ.

Hắn nhìn bản đồ rồi quay lên chỉ chỉ:



"Đây đây bên này... à không bên này chứ.."

Minh Nhất nhíu mày nhìn Độc Cô Việt lấy đồ ra, rồi lại nhìn cái bản đồ bị cầm ngược trong tay đối phương.

Kẻ này làm sao trông không đáng tin lắm? Là đang thị uy hay đùa giỡn ta?

"Ngươi phải cầm theo chiều này."

"À đúng rồi! Đạ tạ! Nào đi thôi!"

Cả hai dắt díu kéo nhau đi trong sự vui vẻ của một người và nghi hoặc từ người còn lại.

----

"Minh Nhất Minh Nhất! Mèo con đáng yêu không?"

"Có!"

"Minh Nhất ngươi nói cái cây kia trông lạ nhỉ?"

"Đúng như thế!"

"Minh Nhất ngươi có..."

"Haizzz..."

"Ủa sao ngươi thở dài?"

"Không có gì, suy nghĩ lung tung."

Đã nửa ngày trôi qua, con đường chiều cũng bớt người đi lại.

Độc Cô Việt hai tay xách hai con mèo nhỏ, thi thoảng còn bế vào lòng vuốt ve.

Minh Nhất cũng y chang, hai tay hai con, nhưng hắn không dám bế lên như thế.

Con mẹ nó mấy con quỷ này vừa chui từ chỗ người ta đưa ngũ cốc đi luân hồi đấy!

Làm sao tên kia có thể tự nhiên thoải mái vuốt ve thế chắc chỉ có mới trời mới biết.

Đi với Độc Cô Việt gần nguyên ngày Minh Nhất đã phần nào hiểu con người này.

Kẻ này không có tim không có phổi, lúc nào cũng đang nghĩ mấy thứ lạ hoắc.

Miệng hắn thì sẽ bô bô liên tục mấy cái trên trời dưới biển.

Hai chữ "kỳ quặc" giờ phải sửa lại thành "kỳ tài". Ghép lại từ thiên tài và kỳ quặc.

Đúng! Con mẹ nó tên này là đích thị là thiên tài kỳ quặc.

Những suy nghĩ hắn đưa ra không ai có thể hiểu được, bao gồm cả Minh Nhất.

Như vừa nãy đi bắt mấy con mèo nhỏ này. Lúc nhìn thấy chúng đang ở đằng sau hầm phân, Độc Cô Việt tỉnh bơ:

"Bây giờ ngươi chui vào ta ở ngoài rình bắt hay ngược lại?"

"..."

Nhiệm vụ tồn kho cái quái gì, rõ ràng toàn là giúp thường dân làm mấy cái như tìm đồ thất lạc, dọn rác, đào hố trồng cây, v.v...

Đỉnh điểm là hồi trưa có ông cụ còn nhờ bọn hắn tìm lại người quen hồi trẻ.

Sau một hồi nghiêm túc "suy luận" cả hai nhận ra: ông cụ đang mô tả lão bà của hắn bây giờ đang hì hục dưới bếp, nhưng là hồi còn trẻ!

Vậy nên mới hiểu vì sao những thợ săn được tôn trọng: họ có thể không làm, nhưng sẽ không từ chối những nhiệm vụ thế này. Bên trong những thợ săn vẫn có gì đó rất "con người".



Trên đường đi ngoài nói nhảm ra thì Độc Cô Việt cũng thốt ra được vài tin có ích với Minh Nhất.

Đó là Công hội Thợ săn Nhất Thống được thành lập từ hơn 800 năm trước.

Luận thực lực thì sẽ được xếp đến cấp Vĩnh Hằng.

Chính xác hơn là chỉ có Tổng bộ có thực lực đấy, những phân bộ là được hưởng tiếng.

Tổng bộ của Công hội được đặt tại Tây Châu, nơi này được Công Hội Trưởng trấn giữ.

Tại đó cường giả nhiều nhất, tập trung nhiều cảnh giới tầng thứ hai và thứ ba, số lượng không rõ.

Tiếp sau đó là những phân bộ có tên riêng, tính đến nay mới có bảy cái. Bao gồm:

Ảnh Nguyệt, Thiên Y, Anh Dũng, Thiếu Dương, Tinh Húc, Thâm Lam và Hoài Vũ.

Bảy phân bộ này được chia ra ở bốn Châu, đứng đầu là những Lâu Chủ cảnh giới đạt tới đỉnh của tầng thứ hai.

Dưới cùng là những nơi như ở Diệu Âm Thành này, chỉ được gọi là Phân bộ thuộc Công hội Thợ Săn Nhất Thống.

Những phân bộ như thế rải rác khắp Đại lục Phi Thế, nhiều đến đếm không xuể.

Lâu Chủ cũng khác biệt, từ Ngoại Cương cho tới Thiên Nhân đều đủ cả.

Ngày thường dù là phân bộ hay tổng bộ đều rất tự do, ai làm việc người đó.

Thợ săn cũng qua lại với nhau rất đoàn kết.

Khi nào xảy ra chuyện không tự gánh vác được thì sẽ có những lãnh đạo tạm thời từ nơi khác được cử đến giải quyết.

Chuyện này tốt hay xấu Minh Nhất không tiện bàn luận, biết gì đâu nói?

"Mà cái huy hiệu thợ săn là thế nào? Phân chia giai cấp?"

Minh Nhất hỏi Độc Cô Việt.

"Gần đúng như vậy."

"Gần đúng?"

"Trên lý thuyết các thợ săn đều ngang nhau, không ai có quyền hạn cao hơn ai."

Độc Cô Việt lắc cái cổ kêu răng rắc, hắn bổ sung thêm:

"Màu trên Huy hiệu biểu trưng cho cảnh giới tu luyện của thợ săn đồng thời cũng là màu của nhiệm vụ. Hiểu vậy cho dễ. À cái Liệp Huyết ngươi hoàn thành thuộc nhiệm vụ màu lục."

Độc Cô Việt xòe ra cái huy hiệu cũng màu lục của hắn cho Minh Nhất xem.

"Đã hiểu!"

Tự dưng Minh Nhất thấy người này cũng không tệ. Nói chuyện đôi lúc cũng ra dáng người.

Về màu sắc chắc cái màu nâu gỗ của hắn thấp nhất rồi.

Đợi hoàn thành khảo hạch là biết các màu khác. Này không cần đi làm phiền Độc Cô Việt.

Cả hai dừng chân trước cửa ngôi nhà của một phụ nhân khoảng chừng tứ tuần.

Trả cho mấy con mèo và dặn đừng để chúng nó chạy lung tung nữa, tiếng cảm ơn rối rít lúc rời đi.

----

Quay trở về phân bộ cũng nhập nhẹm tối. Độc Cô Việt bảo đợi lát vào báo cáo rồi muốn mời cơm.

Minh Nhất lấy lý do từ chối xong chuồn mất. Hắn sợ thật. Sợ tên kia dẫn hắn đi cái nơi quỷ dị nào đó.

Suy nghĩ của "kỳ tài" người thường như hắn không nên tìm hiểu thì tốt hơn.

"Cuối cùng cũng thoát!" Minh Nhất thở ra một hơi.