Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu

Chương 69




“!” Ngân Nhung nghe thấy kinh hồn bạt vía, dứt khoát đẩy cửa ra dự định giải thích, lại nghe Thành Dương Mục Thu nghiêm mặt nói: “Tiền bối, ta đồng ý làm lô đỉnh cho y cả đời.”

Ngân Nhung: “?”

Tổ tông nói cái gì? Cả đời làm… gì của mình cơ?

Đông Liễu chẳng buồn nhìn đồ đệ của mình của một cái, “Tu vi của ngươi đã mất hết rồi, lấy gì mà —— ”

Lời còn chưa dứt, hai con người sống sờ sờ là Đông Liễu và Thành Dương Mục Thu đột nhiên biến mất ngay trước mặt Ngân Nhung, chẳng còn chút dấu vết nào.

Khi Thành Dương Mục Thu thả Đông Liễu ra thì cả hai đã dừng ở Tuyết Quật Cốc ở ngoài trăm dặm. Chỗ này quanh năm tuyết mênh mang phủ trắng, rét lạnh thấu xương, đối với một thân cây yêu mà nói thì hết sức không tốt. Đông Liễu lạnh run lẩy bẩy: “Thằng ranh con này! Mang lão phu tới nơi này làm gì?”

Thành Dương Mục Thu lễ nghi chu đáo làm lễ vãn bối: “Để chứng minh tu vi của ta không có vấn đề, thừa sức để phục vụ cho Ngân Nhung thải bổ. Y không cần tam thê tứ thiếp gì cả, có một mình ta là đủ rồi.”

Đông Liễu dùng giọng điệu bà mẹ chồng soi mói con dâu cả giận nói: “Tu vi cao thì thế nào? Sao ngươi ghen tuông thế? Lão phu không đồng ý mối hôn sự này!”

Thành Dương Mục Thu: “…”

Với tính nết của Thành Dương lão tổ, nếu có người dám nói chuyện với hắn như vậy, thì chắc chắn không nhìn thấy mặt trời ngày mai. Nhưng nể tình đây là sư phụ của Ngân Nhung, Thành Dương Mục Thu nhịn, cũng chân thành đặt câu hỏi: “Tiền bối, mị yêu tu luyện nhờ vào hút dương khí của nam nhân, mà ta cam tâm tình nguyện cung cấp, còn có năng lực như vậy, vì sao ngài ghét ta đến thế?”



“Hừ.” Sắc mặt Đông Liễu đã trắng bệch, nhưng ông không muốn biểu hiện rụt rè trước tên ẻo lả đang muốn gạ gẫm đồ đệ cưng nhà mình, “Ghét một người có cần lý do sao?”

Thành Dương Mục Thu nho nhã lễ độ nói: “Tiền bối, nếu không cho tại hạ một lý do, tại hạ sẽ chờ mãi ở đây.”

Đông Liễu: “…”

Nói bóng gió, chủ yếu là không chịu một hai ba, nếu không thì cứ ở đây chờ bị đóng băng. Đông Liễu không phải ngồi không, mặc dù thụ yêu tu luyện chậm, đến cả chính ông còn không nhớ được mình đã bao nhiêu tuổi, tự nhận tu vi mình cũng sâu, im lặng niệm khẩu quyết, thôi thúc linh lực.

Sau đó…

Không động đậy??

Theo lý mà nói, thì đáng lẽ ông đã phải chui xuống lớp băng tuyết, vùi vào đất bỏ chạy mới phải.

Lý do không chạy được chỉ có một. Đông Liễu trợn mắt nhìn về phía Thành Dương Mục Thu, lại thấy đối phương vừa vô tội vừa lễ phép nhếch môi cười với mình, tuy đang cười song ý cười không đến đáy mặt, trông có vẻ dối trá lại qua loa.

Đông Liễu tức giận mà không có chỗ xả: “Được, có tí bản lĩnh đó, lúc còn chưa nuôi Ngân Nhung, lão phu đi khắp giới tu chân, từng so đấu với không ít cao thủ, tự nhận có chút đạo hạn, nhưng lại không nhìn thấu được tu vi của ngươi, đúng là bây giờ ngươi đã hơn xa trước đây. Có điều muốn bắt cóc đồ đệ của ta thì đừng hòng!”

Thành Dương Mục Thu: “Xin tiền bối chỉ giáo.”

“Bởi vì mị yêu không được động tình!” Đông Liễu bật cười “ha ha”, “Ngân Nhung vì ngươi mà suýt nữa đã chết một lần, nếu như còn quay lại với nhau nữa, nó lại xảy ra chuyện gì nữa thì làm sao đây?”

Trong lòng Thành Dương Mục Thu hơi động, nghiêm nghị nói: “Ngài yên tâm, sau này sẽ không có chuyện đó nữa. Trước đó có một số việc ta không nhớ được, nên… đây không phải là lấy cớ. Có ta ở đây rồi thì chắc chắn sẽ che chở cho Ngân Nhung trọn một đời một kiếp, nhất định sẽ không để y chịu chút oan ức nào.”

“Xí!” Đông Liễu, “Nam nhân mà tin được thì lợn nái cũng biết leo cây! Chẳng biết ngươi dùng yêu thuật gì, mà câu được linh hồn bé nhỏ của đồ đệ nhà ta! Làm cho nó khăng khăng một mực với ngươi, đến cả mạng cũng không cần, lấy yêu đan cho ngươi thì thôi đi, còn xa xôi ngàn dặm đi tìm ngươi. Từ nhỏ đến lớn nó chưa từng bước ra khỏi trấn Tỳ Bà, lần đầu tiên đi xa nhà là để tìm ngươi… ông đây thấy ngươi là phiền rồi!”

Đông Liễu chửi rất không nể mặt mũi, lần này Thành Dương Mục Thu lại không tức giận, chờ lão nhân gia mắng đủ rồi, còn thấp giọng hỏi: “Thật sao? Trước kia, y thích ta thế sao?”



Đông Liễu: “…”

Sao lần này thằng nhóc này cười chân thành thế chứ, vừa nhìn là biết vui vẻ từ tận trong tim.

Đông Liễu càng tức hơn: “Con mẹ nó, ngươi còn có mặt mũi để vui nữa hả?”

Thành Dương Mục Thu vội vàng sửa biểu cảm lại, “Tiền bối dạy phải, chỉ là, nếu đã biết tấm lòng của Ngân Nhung rồi thì ta càng không thể buông tay.”

Đông Liễu: “…”

Trước đó Đông Liễu đúng là có lòng muốn làm cho Thành Dương Mục Thu nợ tình nghĩa của Ngân Nhung, từ đó có ơn tất báo với đồ đệ nhà mình, nói chung là không thể cho Ngân Nhung khi không hoang phí. Chẳng ngờ rằng dùng quá sức, thế mà làm cho kẻ này dính lấy Ngân Nhung. Ngặt nỗi mình không đánh lại được nó, đuổi cũng không được.

Đông Liễu tức đến đau dạ dày.

Thành Dương Mục Thu: “Ta sẽ thương yêu y, sư phụ yên tâm.”

Đông Liễu uể oải yếu ớt nói: “Ngươi kêu ai là sư phụ?”

Thành Dương Mục Thu: “Còn có một chuyện này muốn hỏi sư phụ, sau khi ngài nhặt được Ngân Nhung thì mới ở lại trấn Tỳ Bà, vậy thì ngài nhặt được Ngân Nhung ở đâu? Tình hình… khi đó như thế nào?”

Lúc này, Đông Liễu đã nhận rõ tình thế, biết nếu như không trả lời câu hỏi Thành Dương Mục Thu đàng hoàng thì mình có thể sẽ bị đóng băng thành cục đá. Thế là từ bỏ giãy dụa: “Ở Lộc Ngô Sơn, ba trăm năm trước, chiến trường Tiên Yêu đại chiến.”

Màu mắt Thành Dương Mục Thu chợt tối, song vẫn bất động thanh sắc hỏi: “Xin ngài nói rõ hơn.”

Đông Liễu: “Năm đó Yêu tộc và tu sĩ như nước với lửa thế nào, ân ân oán oán giữa những kẻ tai to mặt lớn kia chắc không cần phải lắm lời đâu đúng không? Ba trăm năm trước, Thành Dương lão tổ và Yêu vương Tương Mị đối đầu với nhau, chắc ngươi cũng biết chứ? Giới tu chân không ai không biết, nhưng từng tận mắt nhìn thấy mới biết khốc liệt đến mức nào, chậc chậc chậc, máu chảy thành sông.”



Thành Dương Mục Thu nheo mắt lại, giọng điệu vô thức toát ra một chút nguy hiểm: “Ngươi là thuộc hạ cũ của Yêu vương?”

Đông Liễu rùng mình: “Không phải! Ta chẳng qua chỉ là một tiểu yêu đi ngang qua, tương đương với “tán tu” của Nhân tộc các ngươi, không có môn phái cũng không thần phục vị đại vương nào. Lúc đó ta di chuyển theo thời tiết thì chỗ nào có mùa xuân ta ở lại chỗ đó mấy tháng, khi ấy chỗ nghỉ chân vừa khéo cách Lộc Ngô Sơn không xa.”

“Khi lão phu lên núi, thì Yêu vương đã chết, Thành Dương lão tổ cũng rời đi, trên núi đâu đâu cũng bộn bề, xác yêu quái khắp nơi. Ta mới nổi lên lòng tham, muốn thu gom chiến trường, còn có thể nhặt được một ít pháp bảo, da thú, yêu đan… đúng lúc đó mới gặp được Ngân Nhung.”

“Cả đời lão phu vào Nam ra Bắc, thấy nhiều thứ rồi. Nên chỉ liếc nhìn một cái là nhận ra lục lạc trên cổ nó ngay, biết thứ đó làm bằng Huyền Tinh ta còn tưởng là mình phát tài rồi, không ngờ rằng có làm thế nào cũng không lấy lục lạc xuống được.

Thành Dương Mục Thu: “Khi đó, đã có lục lạc Huyền Tinh rồi sao?”

Đông Liễu gật đầu: “Hầy, còn tính giết nó, tháo lục lạc ra rồi đi ngay. Nhưng khi đó nhóc con đó chắc vẫn chưa cai sữa, lông tơ trên người dính máu, nhem nhuốc ướt nhẹp. Chỉ thấy mỗi cặp mắt to tròn, nhìn ta chăm chăm, chít chít kêu ta, ta lập tức nhũn cả tim.”

“Đúng là nghiệt duyên!” Đông Liễu thờ dài xa xăm song ánh mắt lại mềm mại vô cùng, “Cả đời lão phu ăn chơi bài bạc gái trai, chẳng kiêng khem chay mặn, tự do tự tại cả nửa đời, thế mà lại bị một cục lông trói chân ròng rã ba trăm năm! Aizz, lúc nhóc con đó còn là hồ ly đã mượt mà bóng bẩy, cực kỳ đẹp, nhưng mà lúc biến thành trẻ con rồi thì càng đáng yêu trắng trẻo như ngọc như tuyết, nhìn thấy mà thương. Cơ mà lòng dạ nhỏ mọn hẹp hòi cực kỳ! Khi mà thằng nhóc đó viết chữ, còn âm thầm lặng lẽ làm một cuốn “sổ ghi thù”, còn tưởng là ta không hay.”

Vẻ mặt Thành Dương Mục Thu cũng dịu xuống: “Tuy y thù dai nhưng càng nhớ tình.”

“Không sai!” Khó có khi Đông Liễu cũng đồng tình, “Xem đi, có của rồi cũng không quên hiếu kính sư phụ! Không uổng công nuôi, nhóc con đó, là một đứa nặng tình.”

Thành Dương Mục Thu cũng cười theo, rồi hỏi: “Lúc còn nhỏ Ngân Nhung có từng bị Yêu tộc xa lạ nào mưu hại không?”