…thích? y thích mình sao?
Thành Dương Mục Thu ngơ ngác một lúc, mới nhớ đến việc hành lễ với Đông Liễu —— lễ vãn bối một cách tiêu chuẩn: “Tiền bối, thì ra ngài là sư phụ của Ngân Nhung, ta thật sự —— ”
Tiếc rằng còn chưa nói hết, Đông Liễu đã bước ra một bước,
sửng sốt nửa ngày, mới nhớ tới đối Đông Liễu hành lễ —— được rồi cái tiêu chuẩn vãn bối lễ: “Tiền bối, nguyên lai ngài là Ngân Nhung sư phụ, ta thật sự —— ”
Đáng tiếc còn chưa nói hết, Đông Liễu liền bước ra một bước, mũi không phải mũi mặt không phải mặt: “Bớt lôi kéo làm quen với ta đi, ai là tiền bối của ngươi?”
Ngân Nhung vội vã lôi sư phụ của mình đi, thầm nghĩ: Đúng đúng đúng tất nhiên là người không phải tiền bối của hắn, nhận cái lạy đó của hắn, sẽ tổn thọ đó!
Ngân Nhung chỉ lo Đông Liễu chọc giận Thành Dương Mục Thu, vừa lôi kéo ông vừa nhỏ giọng nói: “Người nhẹ nhàng với hắn chút đi dạ, đừng hở tí là mắng nữa.”
Đông Liễu: “Giờ sao, nói một câu cũng không được à? Ông đây nuôi con trăm năm, tay phân tay nước tiểu nuôi lớn, hồi đó con mới là một con hồ ly nhỏ xíu còn chưa cai sữa, thoi thoi thóp thóp, nuôi con từ lúc bé tí đến lớn thế này. Mà giờ thì hay rồi, đồ đệ lớn rồi không giữ được nữa! Cùi chỏ chỉa ra bên ngoài, chắc chắn là con chê ta già rồi, không dùng được nữa!”
“Cơ thể của sư phụ còn khỏe mạnh hơn con nữa mà!” Ngân Nhung không biết phải nói gì, “Nhỏ giọng một chút đi, coi như con van xin ngài.”
Thành Dương Mục Thu có nói với Ngân Nhung là đến trấn Tỳ Bà để làm việc, song mập mập mờ mờ vẫn chưa nói rõ, có lẽ là cần phải ẩn giấu thân phận. Vừa rồi hắn còn tự xưng vãn bối với Đông Liễu, Ngân Nhung lại càng thêm chắc chắn, nên không dám tùy tiện nói ra thân phận thật của Thành Dương Mục Thu.
Giọng của Đông Liễu vẫn không hề nhỏ lại mà trái lại càng cao hơn nữa: “Con lớn rồi, cánh cứng rồi chứ gì! Sư phụ nói không muốn nghe nữa, lúc đó đã nói cho con biết, “Độ Đan” là sở trường của tộc mị yêu chúng ta, hung hiểm vô cùng!”
Thành Dương Mục Thu có một loại cảm giác: Con liễu thụ tinh già này lớn giọng thế, như là đang cố tình nói mấy chuyện đó cho mình nghe vậy.
Đang suy nghĩ, bỗng thấy Đông Liễu quay đầu lại liếc mình một cái, Thành Dương Mục Thu vô thức nghiêm túc hơn hẳn, lưng cũng thẳng lên, rồi mới thấy Đông Liễu lại tức giận quay đầu, tiếp tục cao giọng nói: “Sư phụ nói cho con biết đây, cơ hội độ yêu đan cho người khác, cả đời chỉ có một lần! Nếu như không lấy lại được, tổn hại tu vi chỉ là chuyện nhỏ, có khi còn mất mạng nữa! Nguy hiểm thế nào! Mấy con mị yêu khác toàn dùng để tăng cao tu vi, con thì hay rồi, lấy đi cứu người, lại còn cứu một tên phế nhân mất hết tu vi nữa! Con khôn quá ha!”
“…” Trong lòng Thành Dương Mục Thu hơi động, một luồng cảm giác vừa chua xót vừa ngọt ngào, chậm rãi lan tràn ra khắp toàn thân. Y vì cứu mình nên mới lấy yêu đan độ cho mình, hơn nữa còn biết rõ là đó là cơ hội cả đời chỉ có một lần.
Năm đó vì để đột phá hai cảnh của kỳ Hóa Thần, hắn cần phải tìm một nơi cực hàn bế quan, nên Thành Dương Mục Thu quyết định chọn Tuyết Quật Cốc cách Thái Vi Cảnh gần nhất. Song không ngờ lại bị Vô Lượng Tông mai phục, chuyện này đã qua hơn hai năm rồi, nhưng vẫn không tìm được nội gián âm thầm liên lạc với Vô Lượng Tông.
Đồng thời ký ức của Thành Dương Mục Thu cũng dừng lại ở lúc bị mai phục, sau này vẫn phải nhờ đồ đệ Cảnh Sầm kể lại, hình như có một con tiểu hồ ly tinh đang che chở cho hắn.
Thì ra, Ngân Nhung đã từng thích mình như vậy.
Thì ra, Ngân Nhung biết rõ nguy hiểm còn muốn cãi lời sư phụ, che chở cho mình.
Thì ra, Ngân Nhung đã từng vì mình, đến ngay cả mạng cũng không màng quan tâm.
Còn hắn thì làm gì? Nghe nói có con hồ ly tinh cứu mình, chẳng những không thấy cảm kích, trái lại còn cảm thấy phiền phức, phải trả lại mối nhân quả đó, mang y lên núi, nuôi dưỡng như súc sinh, hở tí là đánh chửi. Sau khi tiểu hồ ly hóa thành thiếu niên, có tiếp xúc da thịt với mình rồi, vì để che giấu sự hoảng loạn trong mình, một lần nữa cố tình lạnh nhạt xa lánh y.
Là do mình quá ngu ngốc.
Rõ ràng bởi vì không thể nhịn được dư vị về đêm xuân cùng y, rõ ràng thích y làm nũng với mình, rõ ràng vừa nhìn thấy y đã không kiềm được nghĩ ngợi lung tung, không kiềm được đến nỗi nhẫn Thanh Tâm cũng nóng cháy lên theo. Nhưng mỗi khi ý nguyện được toại, đã thế còn ra vẻ trốn tránh không kịp, đổi lại là ai đi nữa cũng thấy lạnh lòng thôi nhỉ?
Chẳng trách con thỏ mập kia mắng mình là “Trần Thế Mỹ”.
Một thiếu niên hồ tộc ngây thơ, lòng ôm ấp nỗi lo âu với người thương, ngàn dặm xa cách tìm đến tận Thái Vi Cảnh, có lẽ đó là lần đầu tiên trong cuộc đời hồ ly xa nhà. Không biết trên đường đi đã ngậm bao nhiêu cay đắng, kết quả đến khi gặp được cố nhân, thì người đó lại chỉ coi y là linh sủng, súc sinh, đến cả nhìn thẳng cũng chẳng buồn.
Thành Dương Mục Thu vừa thấy hối hận, vừa tự trách, lại cũng tự giận mình, trong lòng ngũ vị tạp trần, ngây ngây ngơ ngơ đi theo hai thầy trò tiến vào một gian nhà lá.
Ngôi nhà đó tan hoang, ngay lúc hắn chán nản nhất, thì cũng được tá túc trên Vạn Kiếm Phong. Trước giờ hắn chưa từng thấy căn nhà lá nào tàn tạ đến mức, nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc rất thân thiết.
Trong nhà lộn xộn bừa bãi, trên cái tráp gỗ phủ một lớp bụi dày đặc, Ngân Nhung say sưa hít sau một hơi, “Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình! Ta đã về rồi!”
Nhưng ngay lập tức nhớ, vị tổ tông này thích nhất là sạch sẽ, thà rằng tiêu hao linh lực cũng phải nuôi nhiều con rối như vậy để quét dọn từng ngóc ngách đến sáng ngời bóng loáng trong một Hành Cao Cư rộng lớn như thế. E là sẽ không thể chịu được một nơi bừa bộn như thế này, đến cả liếc nhìn thôi cũng thấy tức giận rồi.
Đông Liễu thấy có cơ hội là trợn mắt lườm nguýt Thành Dương Mục Thu, vạch trần đồ đệ của mình: “Ông đây đã mắng con bao nhiêu lần rồi hả, mà không thấy con dọn cái ổ heo này lần nào, giờ hắn đến rồi, con mới vội vội vàng vàng đi lau dọn…”
Ngân Nhung chỉ lo sư phụ cùa mình lại mắng Thành Dương Mục Thu nữa —— nhỡ đâu chọc giận tổ tông, hắn lại chặt sư phụ của y thành liễu vụn mất, thế thì không hay rồi —— vội gượng ép bẻ sang chuyện khác: “Đúng rồi sư phụ! Đồ nhi đi lâu như vậy, không phải là không thu hoạch được gì, sư phụ ngài đi theo con, con có cái này muốn hiếu kính ngài!”
Y lôi kéo Đông Liễu ra cửa, lấy một cái túi vải nhung trong lục lạc chứa đồ ra, dâng cho Đông Liễu như hiến báu vật. Ban đầu Đông Liễu Đạo quân không có hứng thú lắm, nhưng khi nhận túi rồi, lắc lắc, vẻ mặt dần dần hiện lên nét vui mừng, “Nhiều linh thạch hạ phẩm vậy sao? Đồ đệ ngoan, con phát tài hả?”
Vốn dĩ để cho tiện dùng, thì Ngân Nhung đã mua rất nhiều túi tiền, lấy “tiền chia tay” của Thành Dương Mục Thu và số tiền Sơ Long cao trên trời vân vân, cộng lại chia ra, mỗi túi một trăm viên linh thạch thượng phẩm.
Ngân Nhung kiềm chế vẻ đắc ý: “Mở ra xem thử không phải là biết ngay sao?”
“Giả thần giả quỷ, còn biết hiếu kính sư phụ con nữa.” Đông Liễu cười mắng một tiếng, sau đó hoàn toàn không giữ được bình tĩnh, một nam nhân vạm vỡ râu quai nón cục mịch, thế mà vì quá mức hưng phấn, má bật ra giọng nữ của “Bích Ngọc cô nương”: “Con của ta! Nhung Nhung Nhi ngoan của ta, con giàu to vậy sao! Rạng danh tổ tông, à không, con áo gấm về làng rồi! Ây da ây da, cho ta hết sao? Thế sao được, vậy con còn gì không? Không thì con giữ lại một ít đi?”
Biểu hiện này không kém hình ảnh áo gấm vinh quy trong dự đoán của Ngân Nhung bao nhiêu, trong lòng y hết sức thỏa mãn, phô trường giàu có: “Cứ lấy đi đánh bạc đi! Đừng dè xẻng gì hết! Thua hết cứ tìm con lấy thêm!”
Ngay sau đó ăn một cái đánh đau, “Phi phi phi! Nít ranh ăn nói linh tinh! Thua gì mà thua, chắc chắn phải thắng! Không được, đây là tiền mồ hôi nước mắt của đồ đệ của ta, phải giữ lại một phần, mà khoan đã, Nhung Nhung Nhi, sao con kiếm được nhiều như vậy?”
Ngân Nhung há miệng, cảm giác như việc mình phát tài thật ra dựa vào Thành Dương Mục Thu là chính, nhưng còn giới thiệu hắn như thế nào, thì vẫn phải đi trưng cầu ý kiến của người ta trước đã, thế là cười ha ha cho qua: “Chuyện đó nói ra dài dòng lắm, sư phụ, trái lại có chuyện này kỳ lạ cần hỏi ngài.”
Đông Liễu lắc túi tiền, hết sức hào hứng: “Cứ nói đi đừng ngại!”
Ngân Nhung hạ thấp giọng: “Con đánh rơi một thứ, không quan trọng gì cho lắm, cũng không đáng tiền nữa, chỉ là cuốn sổ nhỏ thường ngày con viết linh tinh thôi, nhưng mà con nhớ rõ là con đã bỏ vào trong lục lạc chứa đồ rồi. Không phải sư phụ đã nói, cái lục lạc này của con có linh tính, là bảo vật thiên giai cực phẩm, ngoại trừ con thì không ai có thể lấy được gì từ trong đó ra sao?”
Đông Liễu: “Có lẽ là con nhớ lầm, tự làm mất.”
Ngân Nhung: “Không đâu, con nhớ là đã… ừm, bỏ sổ vào rồi!”
Đông Liễu khẳng định nói: “Tuyệt đối không được! Cái lục lạc đó của con, làm bằng “ngọc Huyền Tinh” là tinh thạch được hấp thu tinh hoa trời đất trong truyền thuyết, quý giá vô cùng, chỉ một viên be bé như vậy thôi, có tiền cũng không thể mua được. Năm đó sư phụ nhặt con cũng vì nó cả… khụ khụ, nói chung là con yên tâm đi, người có tu vi cao đến mức nào cũng không trộm được cả, trừ khi…”
“Ha ha, trừ khi có một thứ nào khác được khắc ra từ cùng một viên Huyền Tinh, nhận chủ rồi mà chủ của nó lại có tu vi cao hơn con rất nhiều, thì mới lấy được đồ trong lục lạc của con, nhưng mà đâu ra chuyện trùng hợp như vậy? Ngọc Huyền Tinh lớn đến mức đó, thì thứ chỉ có thể gặp không thể cầu.”
Ngân Nhung đăm chiêu, lẽ nào thật sự là mình nhớ lầm sao? Ây dà, không lẽ mình đánh rơi quyển sổ ghi thù trên núi sao? Lỡ đâu bị ai đó nhặt đi, thì ngại lắm.
“Còn chuyện gì nữa không?” Trong lòng Đông Liễu mọc cỏ, đã có phần không chờ nổi nữa, “Không còn gì nữa thì sư phụ đi làm việc đây.”
Ngân Nhung: “Dạ dạ dạ dạ, ngài đi đánh bạc đi, không cần qua tâm đến con nữa đâu.”
Đông Liễu sờ mũi một cái, ngay lập tức hóa thành một cọng liễu mỏng manh, một hơi lặn vào trong đất, biến mất không thấy.
Lúc Ngân Nhung trở vào nhà, lúc đó Thành Dương Mục Thu đang đứng chỗ đầu giường cầm tiểu thuyết xem, nghe thấy tiếng Ngân Nhung vào cửa, bỗng nhiên quăng sách trở lại, như là bị bắt gắp khi làm hỏng chuyện gì đó, trên mặt hơi đỏ lên.
Ngân Nhung nghiêng đầu, nhìn thấy góc sách tiểu thuyết, mới chợt bừng tỉnh, đó là tiểu thuyết sắc tình —— phần lớn đều là do Đông Liễu tìm được, trong Hồng Tụ Lâu có rất nhiều tiểu thuyết và xuân cung đồ thiếu đầu thiếu đuôi, sách chính thức quá đắt đỏ, Đông Liễu đành dùng thứ này để khai sáng cho Ngân Nhung.
Còn tưởng là thứ gì đó không được để lộ, Ngân Nhung không mấy hứng dời mắt đi, nhưng ngay sau đó đã kinh ngạc thốt lên: “Òa! Mấy con, mấy con búp bê này cử động được hết này!”
Y hưng phấn đến mức tai hồ ly trên đỉnh đầu và cái đuôi to sau lưng cùng tuôn ra, mở to đôi mắt sáng như sao nhìn đối Thành Dương Mục Thu nói: “Tiên tôn, ngài điểm linh cho bọn nó sao?”
Thành Dương Mục Thu mới bình tĩnh sau nỗi xấu hổ bị bắt gặp khi đọc loại sách đó, thận trọng mà “ừm” một tiếng.
Hai con búp bê này đã cũ nát đến mức không nhìn ra hình dáng, trong đó có một con mất chân, một con khác thì mất hẳn đầu luôn, nhưng ngay lúc này đang linh hoạt cầm khăn lau, rột roẹt rột roẹt quét tước vệ sinh. Tròn trịa rất đáng yêu, còn tương đối có năng lực nữa.
Thành Dương Mục Thu: “Từ nay về sau, những chuyện nặng nhọc như dọn dẹp nhà này không cần ngươi làm nữa.”
Ngân Nhung không cảm thụ được nhu tình mật ý trong đó, rất tự nhiên nịnh nọt: “Đúng đúng đúng, ta tay thô chân ngốc, đúng là con rối của Tiên tôn nhanh nhẹn hơn!”
Thành Dương Mục Thu: “…”
Có lúc như thế này đấy, một khi trong lòng đã có nhận định rồi thì nhìn lại cái gì cũng thấy như là đang nghiệm chứng suy nghĩ vậy. Bây giờ hắn cảm thấy: Ngân Nhung đang nghi rằng mình chê y tay chân vụng về, chắc chắn là vì trước đây mình từng rất ghét y, nên mới hình thành tư duy theo quán tính.
Trong lòng Thành Dương Mục Thu càng tự trách, nóng lòng muốn bù đắp, nhưng nín nhịn cả buỗi, chỉ khô cằn nói ra được một câu: “Lấy Niết Bàn Vũ Tuế ra, trước đó ta có hứa dạy ngươi.”
Đúng là lúc ở thành Lộc Ngô, Thành Dương Mục Thu đã từng hứa với y, có điều là lúc đó y bị hắn chơi đùa không còn chút sức lực nào, mệt đến mức ngoại trừ làm chuyện chết tiệt kia ra thì chỉ có đi ngủ, hoàn toàn không có thời gian nghe hắn dạy.
Nếu như tổ tông đã đồng ý dạy, Ngân Nhung lập túc vội vội vàng vàng lấy Niết Bàn Vũ Tuế ra, lại chần chờ hỏi: ” Ở ngay đây sao?”
Thành Dương Mục Thu: “Ừm.”
Ngân Nhung: “Nhà ta lộn xộn quá, sao chúng ta không đến khách điếm đi?”
Thành Dương Mục Thu: “Không cần.”
Ngân Nhung: “Vậy để ta dọn đồ chút ha?” Hai con búp bê kia đều chỉ to bằng lòng bàn tay, trông điệu bộ lại còn như có thể rách tan bất cứ lúc nào vậy, dù cho linh lực mạnh hơn nữa thì cũng không dễ dàng bưng bê nhiều thứ to như thế được.
Thành Dương Mục Thu lại nói: “Không cần đâu, vậy là được rồi.” Tuy bài trí ở dây lung tung lộn xộn, nhưng chẳng hiểu sao lại mang đếny cho hắn cảm giác quen thuộc và thoải mái, hẳn là từng lưu lại ký ức rất đẹp ở nơi này.
“Qua đây nghe.”
“Ờ, vâng nghe nói.”
“Há, là, Tiên tôn.”
Thành Dương Mục Thu dạy Ngân Nhung một loại quyết, Ngân Nhung rất thông minh, có năng lực nhìn thấy là không quên được, chỉ một lần là học thuộc được khẩu quyết rồi. Nhưng khẩu quyết không phải là phần quan trọng nhất, thủ pháp dùng dao khắc và khả năng vận chuyện linh lực cũng rất quan trọng.
Y không dám khắc trực tiếp lên Niết Bàn Vũ Tuế, bèn đi ra sân tìm đại một tảng đá. Quả nhiên, vì không khống chế được linh lực, ngay lúc mấu chốt đã khắc hỏng tảng đá, cục đá đáng thương tức thì vỡ ra làm đôi.
Ngân Nhung theo bản năng vứt cục đá, “Xin Tiên tôn trách phạt!”
Nói thì nói thế song tai hồ ly xù xù trên đỉnh đầu đã cuống cuồng ngoặt ra sau cụp sát trên đầu, hai tay cũng che kín mông, chóp đuôi bông xù trắng như mây cũng bất an phe phẩy/
Thành Dương Mục Thu sững sờ trong chốc lát, chợt nhớ lại đã rất nhiều lần mình trừng phạt tiểu hồ ly tinh vì đọc sai, lần nào cũng đánh cặp mông căng tròn trắng nõn của Ngân Nhung hằn đầy vết đỏ…
Nghĩ đến những chuyện này, đáng lẽ phải áy náy, nhưng nhẫn mặc ngọc trên ngón tay cái đột nhiên nóng lên, cắt ngang hồi tưởng của Thành Dương Mục Thu, hắn hắng giọng, “Ta phạt ngươi làm gì, cứ luyện từ từ là được rồi.”
Ngân Nhung lo sợ ngẩng đầu, cẩn thận hỏi: “Không đánh ta hả?”
Thành Dương Mục Thu nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của y, đôi mắt đẹp như chứa đựng cả vì sao, cùng với bờ môi ướt át mềm mại của y, cuối cùng vẫn không kiềm được xoa xoa tai hồ ly trên đỉnh đầu y, “Ừm.”
Ngân Nhung an tâm, cũng vui vẻ.
Y không biết Thành Dương Mục Thu đến trấn Tỳ Bà để làm gì song không hỏi, dù sao thì cuộc sống hiện tại của mình đang rất phong phú. Bèn bắt đầu từ từ cách điêu khắc, vừa chuẩn bị thừa thế xông lên cầm viên Niết Bàn Vũ Tuế ra điêu khắc, nhưng không còn cách giáo dục roi vọt của tổ tông nữa thì thành ra mau lười, chẳng được mấy ngày đã thấy chán.
Thế là Ngân Nhung tính lên phố khoe khoang một phen.
Đó là chuyện mà y đã tâm tâm niệm niệm rất lâu, nếu như được chạm mặt “kẻ thù” đã từng bắt nạt mình, y nhất định sẽ hào sảng lấy linh thạch của mình ra khoe mẽ, hoặc là dùng sức mạnh để đè đầu đối phương. Mới nghĩ thôi đã thấy vui rồi!
Nhưng chân trước y vừa bước ra, Thành Dương Mục Thu cũng giơ chân đi theo sau.
Tuy không muốn lắm, vì cảm thấy tổ tông sẽ làm ảnh hưởng đến quá trình khoe mẽ của mình, cơ mà Ngân Nhung lại không dám xua đuổi Thành Dương Mục Thu, đành để mặc cho hắn hắn đi theo.
Không ngờ là, không đụng được kẻ thù, trái lại gặp phải một chuyện kỳ lạ.
Hai người đi ra ngoài hơi trễ, trong trấn Tỳ Bà không cấm đi lại ban đêm, nên thường vào lúc này, thì sạp hàng bán gà quay trên phố là nức mũi nhất, lúc nào cũng làm y thèm đến mức gặm cỏ cũng nếm được vị. Có khi tâm trạng ông chủ tốt sẽ quăng cái đầu gà ra trêu Ngân Nhung, nhưng giờ y giàu rồi, thể nào cũng phải mua cả con gà!
Nhưng giờ trên phố làm gì còn người nữa? Trên đường không ai đi dạo, chỉ có một vài tiệm bày rương vuông vức trên mặt rương có dán giấy trắng, dưới rương còn đốt một ngọn đèn, đén chiếu vào tờ giấy trắng, tỏa ra ánh sáng trắng toát.
Ngân Nhung cảm thấy sờ sợ, lui về phía sau Thành Dương Mục Thu, nhỏ giọng hỏi: “Đó là gì vậy?”
Thành Dương Mục Thu dỗ dành nắm tay Ngân Nhung, “Đồ để bắt yêu.”
Bắt yêu? Chẳng trách y vừa nhìn đã thấy sợ rồi, nhưng trấn Tỳ Bà luôn luôn là pha trộn giữa yêu tộc, phàm nhân, tu sĩ, tất cả không ngừng va va chạm chạm, nhưng chưa bao giờ dàn trận bắt yêu một cách trắng trợn thế này, thật kỳ lạ.
“Bắt yêu gì vậy?”
Thành Dương Mục Thu: “Kiểu trận pháp thô sơ như thế này, chỉ có thể bắt được tiểu yêu, dân gian gọi là “Dạ Tinh Tử”. Mèo, chó, cáo, chồn vân vân thành tinh, thường dùng phương thức tà môn như hút tinh khí của trẻ con để tu luyện, gọi chung là “Dạ Tinh Tử”. Ngươi nhìn kỹ, đó không phải là rương, mà là một cái lồng sắt, nếu không đoán nhầm, trong đó chắc còn có một cái bát sứ thô, bên trên để một cái dao phay nằm ngang.”
Nói rồi, Thành Dương Mục Thu đã tự nhiên kéo Ngân Nhung đẩy cửa đi vào. Bàn tay của hắn vẫn còn nắm tay Ngân Nhung, mãi đến khi đã đi vào cửa rồi vẫn không buông ra.
Đây là nhà ở của phàm nhân, một nhà bốn người đang che chở cho đứa trẻ mê man, đột nhiên nhìn thấy có người xông vào, giật nảy mình, nam gia chủ tức thì chộp lấy một cái dao phay, sốt sắng nói: “Các ngươi là ai?!”
Thành Dương Mục Thu không quan tâm đến hắn, lại quay qua nhìn sang Ngân Nhung, ý tứ rất rõ ràng: Ta nói không sai chứ?
Ngân Nhung: “…” Tổ tông ơi ngài lôi ta xông vào trong nhà của người khác, không lẽ chỉ vì chuyện này thôi sao??? Ngài năm trăm tuổi thật sao?
Lúc dao phay chém đến, Thành Dương Mục Thu vẫn không nhúc nhích, tay khẽ quơ nhẹ lên một cái, nam nhân kia lập tức như đâm vào một bức tường vô hình, chỉ có dao phay bay lên, được Thành Dương Mục Thu dễ dàng đón được.
Thành Dương Mục Thu cụp mắt, ngón trỏ và ngón áp út khép lại, dọc theo lưỡi dao nhẹ nhàng quệt một cái, cây dao phay cũ kỹ đó lập tức sáng ngời, hắn vứt trả thanh dao phay lại, nói: “Tối nay thử lại, có thể thành công trừ yêu.”
Dứt lời, còn như rất ghét bỏ căn nhà không được sạch sẽ, lại không ngừng không nghỉ kéo Ngân Nhung đi ra ngoài, đi xa, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng la vọng đến: “Đa tạ tiên trưởng!”
Thành Dương Mục Thu không để ý lắm, chỉ nắm chặt tay Ngân Nhung hỏi: “Còn muốn đi dạo đâu nữa không?”
Ngân Nhung cảm thấy chuyện mình và tổ tông nắm tay nhau là vô cùng đi quá giới hạn —— làm chuyện kia đơn thuần chỉ là giao dịch tiền bạc, còn nắm tay dường như ẩn chứa một điều gì đó càng thân mật hơn nữa. Nhưng Ngân Nhung càng sợ mấy cái lồng sắt trắng toát ảm đạm, không những không buông ra mà còn sợ sệt siết chặt tay hơn chút, “Không đi nữa.”
Thành Dương Mục Thu: “Ngươi đang sợ sao?”
Ngân Nhung nuốt ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói: “Có một chút xíu.”
Thành Dương Mục Thu: “Có ta ở đây, không cần sợ.”
…đúng rồi! Người bên cạnh là đại năng số một trong giới tu chân, một vị đại phật mạnh thế này, y còn phải sợ gì?
Ngân Nhung yên tâm: “Ừ, có ngài ở đây, ta sẽ không sợ.”
Cảm nhận được tiểu hồ ly tinh bên cạnh đột nhiên thả lỏng, Thành Dương Mục Thu cũng vui vẻ, song không mừng ra mặt, là một loại vui sướng rất yên tĩnh, bỗng nhiên cực kỳ muốn cùng cục lông nhỏ của mình cứ như vậy từ từ đi hết con đường đêm trong làn gió mềm mại này.
Không bao giờ đi đến điểm cuối, cứ thế nắm tay mãi, từ từ đi.
…nhưng Ngân Nhung lại chẳng thấy con đường đêm này có gì đẹp cả, cả quãng đường đi nắm chặt tay của Thành Dương Mục Thu, khi về đến nhà đã sức cùng lực kiệt, ngã đầu lập tức ngủ.
Ngày hôm sau bị tiếng đập cửa đánh thức, thì ra là Đông Liễu Đạo quân.
Đông Liễu thường chui vào sòng bạc, không thua là không đi ra, chỉ mới có mấy ngày, một trăm viên linh thạch thượng phẩm cũng thua sạch sẽ. Từ đó có thể nhận ra, tốc độ thua tiền và số lượng linh thạch không liên quan, càng nhiều tiền thì càng chơi lớn, đồng thời cũng rất mau thua chỉ còn mỗi cái quần.
Đông Liễu mới thua sạch tiền, quá nửa là muốn tìm người xả tức.
Giường rất chật, gần như đêm nào ngủ Ngân Nhung cũng đều ngơ ngơ ngác ngác lăn vào trong ngực Thành Dương Mục Thu. Lúc này y còn chưa tỉnh ngủ, sau khi đáp lại lời sư phụ xong, thì vẫn giữ tư thế núp trong lồng ngực Thành Dương Mục Thu.
Còn Đông Liễu nghe thấy đồ đệ lên tiếng bèn đẩy cửa đi vào, kết quả lại nhìn thấy nghịch đồ nhà mình đang ôm ấp với tên “Trần Thế Mỹ” kia, y sam xốc xếch, trông hết sức là không đứng đắn.
Sắc mặt Đông Liễu tức khắc sầm xuống, đã tìm ra con đường để xả sự tức tối khi thua bài, chỉ tay vào Thành Dương Mục Thu: “Ngươi! Đi ra!”
Không chờ Ngân Nhung mở miệng ngăn cản, Đông Liễu đã bước ra cửa, Thành Dương Mục Thu vỗ vỗ Ngân Nhung dỗ dành, “Ngươi ngủ đi, ta ra ngoài xem sao.”
Ngân Nhung hoảng rồi: “Tiên tôn, sư phụ ta không biết thân phận của ngài, hiểu nhầm ngài, trong lúc nói chuyện có thể không biết nặng nhẹ… hay là thôi đi?”
Trước đó y đã hỏi riêng ý kiến của Thành Dương Mục Thu, tổ tông có ý là tạm thời không cần thông báo, để khỏi làm sư phụ giật mình.
“Không sao.” Thành Dương Mục Thu nói xong, bèn khoác ngoại bào lên đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Ngân Nhung đi chân đất xuống, áp sát vào ván cửa, chỉ có thể nghe được đôi ba câu nói.
“Không lẽ ngày nào ngươi cũng quấn lấy đồ đệ của ta đó chứ? Lừa gạt yêu đan của nó còn chưa đủ sao?”
“À… thật sao? Hừm, vậy coi như ngươi còn chút lương tâm.”
“Thôi, lão phu cũng không cấm cản được các ngươi, dù sao thì linh hồn nhỏ bé của đứa đồ đệ ngốc đó của ta đã bị người dụ đi mất rồi.”
“Có điều nó là mị yêu, mị thuật của nó là ta một tay dạy dỗ, nếu như muốn có tiến bộ thì phải không ngừng thải bổ. Không thể chỉ ở mãi với một mình ngươi, đến cả tu vi cũng hoang phế. Nên sau này Ngân Nhung Nhi có tam thê tứ thiếp cũng là chuyện không tránh được, có khi đi loanh quanh tình cờ gặp gỡ mỹ nhân, thậm chí giống như ta, vừa hành nghề kiếm tiền vừa tu luyện, bởi vậy nếu như ngươi đã quyết định đi theo nó rồi thì đầu tiên là phải học được cái khoan dung người khác!”