Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Long Việt - Động Đình Quân

Chương 93: Truyền thuyết về báu vật của biển: Hải Yêu!




Chương 93: Truyền thuyết về báu vật của biển: Hải Yêu!

Việt Hưng nhìn thấy trước mặt cậu chính là một con hải quái vô cùng to lớn, nó đang đứng trước thuyền của đội và dường như không có ý định bỏ qua. Nó như nhận thấy sự uy h·iếp không hề nhẹ từ cậu, nó giơ cao v·ũ k·hí của mình rồi hạ xuống.

RẦM!!

Ngay lúc đó, Kỳ Bảo và Lam Hà lấy ra một vật gì đó trông như màng bọc bảo hộ tới cứu hai người Việt Hưng cùng Thiên Kiếm. Tầm nhìn bị che khuất, cái thứ to lớn đó làm mất ánh sáng mặt trời, nước biển bắn tung toé và bốn người bên trong bong bóng lập tức chìm xuống biển.

Chấn động mạnh khiến Thiên Kiếm không chịu nổi mà ngất đi, Lam Hà cùng Kỳ Bảo hội tụ lại một chỗ, hắn vừa đi vừa nói.

- Công tử, nó là hải yêu, cao cấp hơn hải quái gấp trăm lần, nó tu luyện tới mức đã có linh trí, có thể so được với nhân loại ta. Nãy tôi thấy được hình dạng nó, một trong mười ba Bá Vương, Băng Hải Hùng Yêu. - Kỳ Bảo vừa lặn sâu vừa không khỏi kinh hãi trước lực lượng của nó.

Nghe tới từ băng, Việt Hưng nhìn lên trên mặt biển, xác thuyền không chìm xuống, thậm chí là những binh linh hay thiếu niên trên thuyền cũng vậy. Bọn họ bị một trảo của Hùng Yêu đóng băng không rõ sống c·hết, thậm chí có xu hướng kết băng xuống dưới càng sâu hơn.

- Sao nó lại ở đây? Không phải tuyến đường an toàn nhất hay sao? - Việt Hưng nhíu mày hỏi Kỳ Bảo, lộ trình là cố định được khai thông ra từ mấy trăm năm không vấn đề gì. Chỉ cần lệch một chút thôi là tiến vào khu vực loạn lưu, muôn đời bị vây khốn không cách nào thoát.

Trong sách cũng không có ghi lại giao thương giữa các khu vực như Tây Mạc, Đông Hoang, Trung Thổ, Nam Huyền. Việt Hưng nghĩ nguyên nhân chính là do hải vực loạn lưu, hoặc sách vở chỗ này quá ít không đề cập tới. Không thể có được hệ thống thư viện thông tin bao phủ khắp mọi nơi, thông tin sở hữu cũng có hạn. Dù sao thì tuyến đường lưu thông giữa các vực với nhau vẫn cần phải giấu kín để độc quyền sở hữu, thế lực mạnh lại càng mạnh để khống chế những thế lực yếu hơn, khiến chúng không thể nào ngóc đầu lên được, dập tắt ý định tạo phản.

- Tuyến đường an toàn với chúng ta nhưng với chúng thì ở đâu cũng vậy. Tuy rất ít khi thấy chúng xuất hiện trong khu vực tàu thuyền đi lại nhưng không có nghĩa chúng sẽ không bao giờ hiện diện. Nhưng từng có một lần chúng xuất hiện... - Kỳ Bảo định nói tiếp thì hắn cảm thấy sau gáy bắt đầu lạnh hơn, y cảm giác nguy hiểm chí mạng đang gần kề. Hắn không dám chậm trễ ở nơi này, dù sao thì con Hùng Yêu này vẫn còn ở đây, nếu bị nó phát hiện ra thì chỉ có đường đóng băng giống như những người khác.



Kỳ Bảo tiếp tục kéo Việt Hưng xuống dưới, Việt Hưng thì giao toàn quyền sinh tử cho hắn, không lo lắng gì nhiều mà quan sát đáy biển. Cơ hội hiếm có này nếu tìm được báu vật giúp định hình thuộc tính hai mươi đầu Long cùng Long Linh đầu tiên trong Ngũ Long Thần Biến thì tốt.

Thần thức cũng được thả ra để đi do thám xung quanh, nhưng không ngờ, Hùng Yêu đó lại có thể cảm nhận được thần thức của cậu, nó nhìn thẳng về phía thần thức Việt Hưng đang đứng đối diện quan sát. Nó trợn trừng mắt, sát khí băng lãnh toả ra khiến Việt Hưng lạnh rồi dần kết tinh băng dính lên thần thức. Y vội vàng thu lại thần thức, kh·iếp sợ không dám quan sát Hùng Yêu thêm giây phút nào nữa, quá kinh khủng.

Thu lại thần thức nhưng cũng khiến xung quanh y kết tinh băng làm Kỳ Bảo đang kéo hắn xuống cũng thấy lạnh muốn kết băng cùng luôn. Vì lực lượng của Hùng Yêu thuộc dạng bá chủ không phải để đùa. May là Việt Hưng chỉ mới bị cảnh cáo, chứ không thì sẽ bị nó g·iết c·hết mất. Phải nhớ Việt Hưng dù trải qua nhiều kiếp tu luyện linh hồn nhưng không có nghĩa linh hồn hiện tại của cậu mạnh đến mức vô địch, không ai có thể làm gì được. Các kiếp đã qua chỉ giúp y có kinh nghiệm và thiết lập căn cơ cho linh hồn y tu luyện thần tốc. Nhưng linh hồn các kiếp đó Việt Hưng vẫn bị một ràng buộc không thể nào đột phá lên cao hơn.

Sau khi Việt Hưng thu linh hồn, lực lượng của Hùng Yêu khiến cậu kinh hồn bạt vía mà vội vàng kiểm tra xem tình trạng của linh hồn. Một tầng kết băng khiến Việt Hưng run rẩy toàn thân, tinh thần chịu ảnh hưởng uể oải làm cậu ta vô lực, giống như rơi vào trạng thái ngất xỉu. Tuy nhiên ý thức vẫn còn, vẫn liên tục nghĩ cách để hóa giải băng kết trên thần thức của mình.

Lặn xuống càng sâu, bong bóng càng nhỏ dần bị chịu lực ép của biển sâu. Mà Kỳ Bảo cảm nhận bên tay mình càng ngày càng nặng, y nhìn sang thì thấy Việt Hưng đã ngất lúc nào không hay. Hắn quay đầu nhìn lại hướng Hùng Yêu cũng không thấy băng đuổi tới, xung quanh tối om không thấy ánh sáng. Còn vị trí của Lam Hà, Thiên Kiếm cũng không thấy đâu.

Bên phía Thiên Kiếm đã tách khỏi hướng Kỳ Bảo, thay vì lặn sâu xuống biển như hai người kia thì họ sẽ bơi đi càng xa càng tốt. Thiên Kiếm lo lắng cho đại ca liền hỏi Lam Hà:

- Đại ca tôi không sao chứ? Anh ta không bị đóng băng c·hết chứ?

- Chắc chắn không sao hết. Dù hiện tại đang kiệt sức nhưng chồng ta mang theo bảo vật có thể lặn sâu xuống dưới nước độ sâu hơn ngàn mét. Ta cũng có một cái và điểm đặc biệt là có thể cảm ứng lẫn nhau, nếu tính mạng nguy hiểm thì bong bóng xung quanh này sẽ chuyển sang màu đỏ.

Lam Hà lười trả lời hắn nhưng để tên này bớt mồm miệng lại cũng đành nói.



- Vậy ... màu cam là thế nào? - Thiên Kiếm nhìn thấy bong bóng thần kỳ này đổi màu cũng bất ngờ hỏi lại.

- Màu cam?! - Lam Hà mở to mắt nhìn bong bóng chuyển màu. - Không có nguy hiểm tới tính mạng nhưng hẳn là bị chấn động gì đó chưa thể xác định nhưng chắc chắn là có thứ gì đó tác động đến.

- Vậy có thể đi tìm họ được không? - Thiên Kiếm nhìn Lam Hà với ánh mắt đầy cầu mong.

- Không được! Nếu giờ quay lại chắc chắn sẽ không kịp vì chúng ta đi theo đường ngang chạy càng xa con hải quái đó càng tốt. Nếu trở lại sẽ không kịp ngoi lên mặt nước, bong bóng sẽ vỡ và cả ngươi lẫn ta đều không thể chịu nổi áp lực nước biển mà tan xác. - Lam Hà lắc đầu, dẫn Thiên Kiếm đi càng xa vị trí của Kỳ Bảo.

Lo lắng cũng không có ích gì trong trường hợp này, chỉ có thể mong chờ hai người có thể sớm chạy khỏi tầm truy đuổi của con hải quái đó. Sự thật thì Lam Hà không hề biết được thứ mà đội thuyền đối đầu chính là một trong mười ba bá chủ nên vẫn tưởng là hải quái thông thường có sức p·há h·oại lớn hơn chút.

Còn Việt Hưng sau khi lặn xuống càng sâu, khu trục toàn bộ lực lượng của Hùng Yêu ra khỏi linh hồn xong xuôi thì mới hỏi Kỳ Bảo về tình hình hiện tại.

- Hiện tại thì bong bóng vẫn chịu được áp lực một lúc nữa nhưng chúng ta phải nhanh chóng rời đi vì khi hết yêu lực, bong bóng sẽ biến mất và ta sẽ c·hết dưới biển này. Mà tình hình ở bên kia cũng rất khả quan, không có nguy hiểm gì nên không cần lo lắng.

- Bên kia? - Việt Hưng chưa kịp nói hết thì đã ngộ ra bên kia là chỉ hai người Lam Hà với Thiên Kiếm. Dù sao thì Kỳ Bảo với Lam Hà là vợ chồng, bảo bối bên mình hẳn là có một đôi chiếu ứng lẫn nhau để biết tình hình.

- Là bên Lam Hà. - Kỳ Bảo nói, Việt Hưng cũng gật đầu xem như đã biết.



- Tình hình bên kia hẳn rất khả quan, còn chúng ta... - Kỳ Bảo sắp xuống độ sâu giới hạn của bong bóng, xung quanh tối om không thấy băng của Hùng Yêu đuổi theo nữa nhưng vẫn cảm thấy rất sợ hãi.

- Không có cách nào biết vị trí đối phương sao? - Việt Hưng hỏi. Y cũng không muốn mãi trong bóng tối thế này, cậu có ác cảm cực lớn với bóng tối.

- Cũng có, nhưng chúng ta xuống đây vì một điều... - Càng nghĩ tới nó, Kỳ Bảo càng thấy hứng thú, thậm chí giọng cũng run run vì hưng phấn.

- Có bảo vật? - Việt Hưng lập tức nghĩ tới chuyện này. Dù sao thì không có lý gì mà hắn có thể bỏ qua được bảo vật trước mặt.

- Bảo vật? Không có, hai từ này là từ trước kia gọi thôi. Hiện giờ chúng ta đổi sang gọi là Kim Đan Đản Vật, bởi vì chúng được sinh ra từ kim đan, một loại Huyệt đã được cô đọng rất nhiều, yêu lực rất tinh khiết so với Huyệt và chúng có linh trí chạy thoát khỏi bàn tay kẻ săn đuổi. - Kỳ Bảo lắc đầu giải thích làm Việt Hưng thắc mắc liệu sau này hắn đến khu vực khác sẽ gọi là gì.

- Những quả kim đan thường xuyên tụ tập trung vào một chỗ an toàn vừa hấp thu linh khí trời đất vừa sản sinh lượng yêu khí tinh thuần trong thời gian dài tản mạn ra xung quanh để các vật phẩm đặc thù hấp thu được chuyển hoá thành thứ mà chúng ta gọi là Kim Đan Đản Vật. - Kỳ Bảo vừa nói vừa cố gắng lần mò xung quanh xem có đồ gì tốt.

- Vậy chỗ chúng ta ở là có kim đan xuất hiện? Nếu bắt được chúng, chẳng phải có thể hấp thu yêu lực của chúng tăng cao tu vi sao? - Việt Hưng nói ra suy nghĩ trong lòng để xem Kỳ Bảo sẽ đối ứng lại thế nào.

- Cái này...rất khó thực hiện. Dù sao thì kim đan có linh, phát hiện nguy hiểm sẽ bỏ chạy không ngừng, trừ khi sử dụng phương pháp đặc thù nào đó. - Kỳ Bảo vừa dứt lời, Việt Hưng liền nghĩ ra phương pháp đối phó chưa xác thực độ tin cậy.

- Vậy ra tay nhanh hơn nó, khiến nó chưa kịp phát giác chúng ta tới là được.

Kỳ Bảo cũng không biết nói gì, một người cố chấp này, thử chút cũng được, để y biết khó mà lui. Chứ tham lam quá sẽ rước phải hoạ vào thân. Còn Việt Hưng thì nghĩ nếu nó giống Huyệt thì hẳn là có thuộc tính riêng, nếu nằm trong ngũ hành thì không còn gì tuyệt vời hơn.

- Làm sao xác định xung quanh có đản vật? Dưới này tối om chẳng thấy gì hết đấy. - Việt Hưng lắc đầu bất lực, thần thức của y ở dưới này cũng chẳng phát hiện ra thứ gì đáng giá. Ngay cả kim đan mà hắn nói tới cũng không thấy tung tích.