Chương 92: Truyền thuyết về báu vật của biển (Khởi)
Keng! Keng! Keng!
Thanh âm kim loại v·a c·hạm vào nhau, thực tế chính là ám khí của Tử Hầu với đôi càng của Kỳ Bảo chứ không phải v·ũ k·hí sắt thép. Kỳ Bảo với trạng thái thị huyết hiện tại bị Tử Hầu dùng chiến thuật diều hâu, liên tục thả diều ném ám khí vô cùng khó chịu. Hắn quyết định không đỡ ám khí nữa, để ám khí của Tử Hầu liên tục đâm lên người mình.
Máu tươi rơi xuống người Kỳ Bảo, đau đớn nhưng trong tâm y thấy việc này cực kỳ kích thích. Nó khơi dậy dã tính trong người y, y không hề do dự mà để Tử Hầu tiếp tục ném ám khí lên người mình. Còn về phía Tử Hầu thấy cái bia sống cứ đứng đó cho y ném hết ám khí như Hạt Vĩ châm, Tử Di châm, U Ly châm thì cũng rất vui mừng vì hắn nhận ra được trạng thái của tên này từ trước đó vốn đã khác thường rồi.
- Hẳn là do yêu linh của hắn gây ra. - Trong đầu hắn nghĩ vậy, mà lời của Việt Hưng đã xác định là y không vào sân nữa thế nên hắn có thể diệt được tên này xem như thù đã được báo, lại còn giúp đội trưởng lấy được lương thực của chúng. Thậm chí còn có thể lật úp đánh tan đội thuyền này, bắt tất cả và đem đám thiếu niên này bán đi làm tù binh.
Chịu ám khí bắn lên người tới một mức nhất định, Kỳ Bảo cười dữ tợn mà không để tên kia biết được, rồi y không đứng chịu đòn nữa mà bắt đầu phản công. Y đập đập hai càng vào nhau báo hiệu bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng cho phần săn đuổi kế tiếp này. Tốc độ của Kỳ Bảo tăng vọt, vượt xa Tử Hầu, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt y, rồi dùng đôi càng đỏ cứng rắn đập lên người khiến Tử Hầu bay ra xa.
Một đánh toàn lực khiến Tử Hầu bay ra xa, những người đứng bên ngoài quan chiến cũng bị vạ lây, cũng may là nhiều người gánh chịu bớt dư âm. Nếu không thì đủ chấn nát nội phủ của hắn. hững người đứng xem cũng không đủ mạnh để chịu nổi dư âm, phần lớn đứng hàng đầu đều b·ị đ·ánh ngất, hàng sau một số b·ị đ·ánh hộc máu.
Không để hắn đứng dậy, Kỳ Bảo đã xuất hiện bên cạnh hắn, đôi càng mở lớn và cổ Tử Hầu nằm giữa hai càng, ánh mắt hắn nhìn Tử Hầu lạnh lùng, lại nhìn về phía Hạt Tử đầy khiêu khích rồi rắc rắc một tiếng. Cổ gãy, khả năng nối lại và sống sót là rất thấp.
Thiên Kiếm thấy trận đấu thắng lợi, hắn lao tới chỗ Việt Hưng với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ nói:
- Đại ca thật lợi hại! Ta không ngờ đại ca lại có thể ngang hàng với hai người dẫn thuyền đấy nha. Hehe, sau này phải nhờ vả đại ca nhiều hơn rồi.
- Nhờ vả? Mơ à? Ngươi phải tự mạnh mẽ hơn, nếu không sau này ta bị người khác đánh bại thì phải làm sao? Ngươi đưa đầu cho người ta chém? Sau này đi theo ta, ta giúp ngươi mạnh lên chứ không bảo hộ ngươi. - Việt Hưng cười cười rồi nói ra lời này, nó là sự thật mà sự thật thì thường hay mất lòng, cả hai phải cùng nhau đi lên chứ y không thể bảo hộ hắn mãi được.
Thiên Kiếm buồn bã gật đầu rồi trốn qua một bên. Trận chiến thắng này của họ khiến Uy Lang hải tặc đoàn mất đi hai người nữa, Hạt Tử chắc chắn sẽ nổi giận nhưng có lật mặt ra tay hay không lại là một vấn đề cần suy nghĩ.
- Đúng theo giao kèo, chúng ta thua! Đi lấy đồ qua đây! - Hạt Tử cắn răng nói với một tên thủy thủ rồi vứt cho hắn tờ khế ước giữa đôi bên.
Hạt Tử sau đó tức giận đi tới bên cạnh Tử Hầu vừa đá hắn một cái, vừa mắng:
- Phế vật!
Nhưng suy cho cùng thì người thuộc trường phái ám khí vô cùng nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ không biết mình c·hết lúc nào và c·hết như nào. Chính vì thế nên Kỳ Bảo mới không hạ sát thủ, dù ra tay nặng gần như là phế hoàn toàn hắn. Hạt Tử lại không thể bỏ mặc hắn lại phía sau, nếu để hắn sử dụng Ám Tiễn Truy Hồn thì toi.
Mà hiện tại thì hai người kia, đặc biệt là tên Kỳ Bảo ăn nhiều ám khí như vậy, một thanh Ám Tiễn Truy Hồn dùng để bảo mệnh những người thuộc trường phái này có thể lẫn bên trong đống ám khí đó có tỉ lệ rất lớn. Ám khí này có đặc tính như nào, người dính phải t·ử v·ong ra sao lại vô cùng khó nhận biết.
Việt Hưng thấy trận này thắng lợi cùng vui mừng thay, nhưng cũng phải công nhận phòng thủ của tên Hồng Hầu rất mạnh, tiếc là b·ị đ·ánh không ngóc đầu lên nổi nếu y có cơ hội phản công thì thật không dám nghĩ lực công kích mạnh đến đâu. Chồng mình thắng lợi khải hoàn, Lam Hà lập tức chạy tới bên cạnh vừa quan sát từ trên xuống dưới vừa thăm hỏi tình hình Kỳ Bảo:
- Chàng sao rồi? Bên trong xảy ra chuyện gì? Lại còn cả hình dạng này nữa, so với hình dạng chuẩn của yêu linh thì hơi khác.
- Không sao đâu, nếu tình hình bất ổn, ta lại bóc nó ra khỏi người Kỳ Bảo. - Việt Hưng nghe lời quan tâm từ Lam Hà, trong lòng lại có chút ganh tị, thật muốn tìm một người quan tâm mình như thế. Đồng thời cũng sử dụng linh hồn mình kiểm tra một vòng để xem con tôm kia có làm loạn gì không.
- Hả?
Cậu bỗng dưng phát hiện thứ gì đó trông rất kỳ lạ, khác lạ so với những gì trước đó từng quét qua thức hải của Kỳ Bảo. Nhưng nghĩ tới việc mình đang ở bên trong thức hải của người khác cũng không tốt nên y rời khỏi đó.
- Trong đầu hắn có thứ gì đó, vẫn nên quan sát nhiều hơn.
Kỳ Bảo sử dụng quá sức lực bản thân ngay khi mới luyện hóa được yêu linh mới đã ngất đi. Thế nên hắn căn dặn Lam Hà, việc xuất hiện thứ kỳ lạ không biết này rất đáng để lưu tâm. Mà cũng làm Việt Hưng phải cẩn thận dò xét thức hải của mình mấy lần, may không có chuyện gì xảy ra tương tự như Kỳ Bảo trong hắn.
- Vâng. - Lam Hà gật đầu đáp lại rồi dìu dắt chồng mình trở về phòng nghỉ ngơi và chăm sóc y. Còn Việt Hưng thì cũng không còn chuyện gì khác nữa cũng ra một góc ngồi tu luyện. Cậu có dự cảm không lành ở chặng đường kế tiếp.
Trận này để người khác nhìn vào thấy hắn không dễ trêu, kiểm nghiệm thực lực của hắn đến đâu và nỗ lực bao nhiêu để đạt được mục tiêu cuối cùng chính là tìm cha mẹ, giúp Sở Hành Đoan và tra rõ nguyên nhân mình bị Độc gia truy đuổi suốt ngần ấy năm.
Mười một đầu long vạn trượng, Việt Hưng cảm giác mình đến một bình cảnh nào đó không thể đi lên tiếp, hoặc là do nó đi lên quá chậm, cần một thứ gì đó hơn. Không tiếp tục được thì y lại lấy sách ra đọc, hiểu thêm về Bắc Hải nhiều hơn, những thứ bí ẩn được ẩn giấu dưới đáy đại dương cần được khám phá ra.
Đọc một lèo tới tối, Lam Hà cùng Kỳ Bảo đang được băng bó toàn thân tới trước mặt mời y cùng dùng cơm.
- Công tử, trời cũng đã tối, ngài hẳn là đói rồi, chi bằng dùng cơm với chúng ta. Những người khác đều được ăn cơm do đầu bếp trên thuyền nấu, mà họ cũng có thể tự chuẩn bị thêm vì mỗi người chỉ được một phần cố định, dinh dưỡng không đủ nhiều so với chúng ta.
- Cũng được. Nhưng mà gọi thêm cái tên Thiên Kiếm vào dùng chung, thiên phú của hắn, ta chưa xét nhưng nghị lực của hắn cũng cao. Chịu từ bỏ Võ để đổi lấy Kiếm. - Việt Hưng nói câu này làm hai người bỗng dưng có thiện cảm với Thiên Kiếm hơn. Được y đánh giá cao như vậy, hẳn là tương lai vô cùng sáng lạn.
Lương thực thì đều đã xử lý xong, bị phế mất hai người, Uy Lang hải tặc đoàn không có lý do gì để ở lại nữa. Ngay cả tiến công cũng không thể vì chênh lệch lực lượng, lại còn có giao kèo vô cùng quan trọng như tính mạng. Người ở đây một khi đã kí kết giao ước thì không thể làm trái. Nhưng sau khi hoàn thành giao ước, người ta làm gì thì không rõ ràng.
Với nhãn quang nhìn thấu tâm cơ, bộ não phân tích chiến thuật đại tài của Việt Hưng thì cậu thấy Uy Lang hải tặc đoàn sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt mà cho qua vậy đâu. Ắt hẳn sẽ kéo thêm một hai chiến thuyền nữa tới bắn phá rồi đánh c·ướp lương thực, bắt hết cả đám lại rồi đem đi làm tù binh bán cho các khu lao động khổ sai.
Thiên Kiếm được gọi tới dùng bữa cũng vô cùng bất ngờ, não hắn lập tức nhảy số nghĩ ngay tới đại ca Việt Hưng có thể ngồi cùng bàn với hai thuyền trưởng, mình được gọi chắc chắn liên quan.
Thấy hắn vào phòng, hai người Kỳ Bảo lập tức quay qua quan sát thiếu niên mới tới này thì trợn mắt. Tên này, cả hai người cũng đã từng gặp qua, trong những trận chiến trước với hải quái thì tên này luôn chạy đi trốn. Lại rất nhanh, chạy trước người khác một bước nên thu hút sự chú ý cực lớn với hai người họ.
Đồng thời cũng không khỏi thất vọng về tên nhát c·hết này, hi vọng Việt Hưng sẽ giúp hắn mạnh mẽ hơn.
- Thương thế ổn rồi chứ? Có thấy gì không ổn không? - Việt Hưng hỏi thăm đôi chút, thứ đó không an toàn chút nào, nếu không may xảy ra chuyện thì hắn không an toàn lên được đảo kế mất.
- Cảm ơn công tử quan tâm nhưng tôi không sao cả. - Giọng nói hơi yếu như vừa mới ngủ dậy thều thào của Kỳ Bảo phát ra khiến Việt Hưng thấy tên này như muốn đi ngủ lập tức luôn vậy.
Chẳng lẽ là tác dụng phụ? Việt Hưng suy nghĩ, nhưng điều này lập tức được bác bỏ vì tác dụng phụ của yêu linh này hoàn toàn không có trong sách.
- Còn ngươi nữa. Biết mình sẽ đi đường nào chứ? - Việt Hưng nhìn sang Thiên Kiếm hỏi. Nếu hắn không biết đường đi của mình như thế nào thì thật vô dụng và không đáng để đặt kỳ vọng lên người hắn.
- Ta...
RẦM!
Thiên Kiếm còn chưa kịp trả lời thì một trận rung lắc dữ dội, âm vang khắp boong thuyền truyền tới, đồ ăn trên bàn đều bị đổ hết xuống đất. Mọi người đều nhíu mày chạy ra xem chuyện gì thì tất cả đều đứng hình ngạc nhiên, miệng mở rộng đủ nhét vài quả trứng gà vào trong.