Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Long Việt - Động Đình Quân

Chương 14: Hỏa Bạo Lang!




Chương 14: Hỏa Bạo Lang!

Qua đi vài tháng sau lần Táng Địa cốc sụp đổ, ở một căn nhà gỗ nhỏ trong rừng cây cối đều trụi lá xác xơ trông như một khu tử địa, chim cũng không thèm tới, chỉ có một số loài yêu thú toàn thân bốc lửa đi loanh quanh tạo nên sức sống. Giữa trời hanh khô này, cây cối lại không bị cháy chút nào.



Cách đó không xa, một đám khói lửa bốc lên cuồn cuộn, hỏa diệm thiêu cháy cả một vùng xung quanh hừng hừng, trên cành cây đại thụ sừng sững là hai người Sở Mạnh cùng Sở Hành Đoan mặc trang phục giản dị với chiếc bố y mỏng manh, đầu tóc gọn gàng trên cao quan sát làm hai người rất có khí chất của một thợ săn lão luyện.



Phía dưới chiến trường là thân hình Việt Hưng mồ hôi tuôn như mưa, tóc bết dính lại vào nhau, để thân trần lộ từng khối cơ bắp, tuy không được cường tráng như Sở Mạnh nhưng ở tuổi mười sáu nhưng hắn liền xem như vô cùng xuất sắc.



Đồng thời hắn cũng để lộ ra cánh tay bị cụt năm ngoái ngay khi vừa tới Táng Địa cốc. Tay phải cầm đoản đao liên tục di chuyển, vừa phải tránh những cái hố nhỏ đang bốc lửa, vừa đánh bài quyền xua tan đi những viên Hỏa Bạo Đạn không thể né tránh do yêu thú hỏa hệ trước mặt gây ra.



Vì hắn sử dụng phác đao, loại đao dài có thể gắn đầu đao với cán đao, luyện tập đoản đao cũng xem như khi bị địch đánh gãy còn có cái để phòng thân. Chứ chuyên tâm mãi vào phác đao thì thật không ổn.



Yêu thú này thuộc loại lang, thân vừa rộng vừa lớn, hai mắt đỏ nhìn chằm chằm con mồi, thỉnh thoảng lại há miệng tích tụ nguyên khí hỏa hệ bắn ra Hỏa Bạo Đạn về hướng Việt Hưng. Đuôi như đuôi sư, bốn chân to lớn cường tráng, thi thoảng lại lung linh trong biển lửa.



Hỏa Bạo Lang là yêu thú t·ấn c·ông tầm xa, uy lực mỗi viên Hỏa Bạo Đạn vô cùng lớn và những cái hố nhỏ đang bốc lửa chính là hậu quả. Hiện tại hắn không phải mặc thiết bài hay thiết hoàn vì những dụng cụ đó một khi chạm vào Hỏa Bạo Đạn sẽ bạo tạc uy lực vô cùng lớn, ảnh hưởng tới thân thể cực kỳ nặng nề.



Một khi chúng bắn chuẩn xác có thể gây cháy bỏng cả thân hắn dẫn đến chấn động nội tạng, thương thế vô cùng nghiêm trọng, hỏa khí sẽ xé nát kinh mạch của hắn, khiến hắn bạo thể mà t·ử v·ong. Đối với một con thì không đáng ngại nhưng là một chủng loài luôn theo bầy đàn lại là vấn đề khác.



Lướt qua những đường tơ kẽ tóc giữa hàng loạt hố lửa, bản thân Việt Hưng như cảm thấy cực hạn, cũng bắt đầu áp sát lại gần Hỏa Bạo Lang. Hỏa Bạo Lang thấy Lương Việt Hưng lao tới gần mình, nhanh chóng há miệng súc tích hỏa đạn, chỉ thấy trong miệng nó tụ khoảng hơn chục hỏa điểm.





Hỏa điểm liên tục bắn vào mặt Việt Hưng làm hắn có chút lóa mắt, vội vàng đem đoản đao trong tay lên chắn, hỏa điểm thỉnh thoảng lại lướt qua đầu hắn làm tóc hắn cháy rụng vài căn. Đoản đao này có chút ngắn nhưng vẫn đủ che hắn lượng lớn hỏa đạn.



Hỏa điểm bắn ra chỉ còn lại một điểm cuối cùng, miệng nó lại há rộng định hấp thụ thêm hỏa khí thiên địa biến thành Hỏa Bạo Cầu. Ngay lập tức Việt Hưng vung cây đao liên tục chịu đựng hỏa điểm suốt từ nãy chém vào cổ của nó.



Còn chưa chém được một đoạn thì đoản đao đã bị gãy mất một nửa, vừa vặn găm vào cổ nó thì gãy hoàn toàn. Việt Hưng thấy đoản đao đã gãy mất một nửa, máu từ cổ Hỏa Bạo Lang liên tục chảy ra, rơi xuống đất liền biến thành độc hỏa ăn mòn đất tạo thành những cái lỗ nhỏ.



Chỉ còn một nửa cây đoản đao, Việt Hưng súc lực nhảy lên cao, tay cầm nửa thanh đao leo lên trên lưng Hỏa Bạo Lang liên tục đâm vào mắt nó khiến nó bị mù, máu trong đôi lang nhãn chảy ra.



Hỏa Bạo Lang b·ị đ·âm mù mắt, đau đớn toàn thân giãy dụa muốn hất văng Việt Hưng xuống khỏi lưng nó nhưng Việt Hưng giống như con đỉa bám chặt lấy lông mao. Bạo Lang bị mù gặp phải Việt Hưng bám dai như vậy, tinh thần đến giới hạn chịu đựng, không chút sức phản kháng.



Bất ngờ, Việt Hưng dùng quyền phải liên tục đánh lên đầu Bạo Lang, khiến đầu nó bị chấn ong ong, tâm thần bất định, di chuyển như một tên tửu quỷ rồi ngã nhào xuống.



Bụi mù xung quanh sốc lên, hỏa mao trên cơ thể nó từ xích hỏa sắc dần nhạt màu cuối cùng biến thành bạch mao. Đầu nó bị Phong Lực Quyền của Việt Hưng đánh nát, lộ ra vụn xương sọ cùng máu me be bét liên tục chảy xuôi trên mặt đất.



Thấy Bạo Lang không còn động đậy nữa, bản thân Việt Hưng mới nằm vật ra đất thở hồng hộc, vô cùng mệt mỏi khi thực hiện yêu cầu của Sở Mạnh và Sở Hành Đoan. Hai người họ Sở đứng trên cành đại thụ nhìn thấy Việt Hưng từng ngày khắc khổ luyện tập, Sở Mạnh vui vẻ ra mặt nói:



- Thúc thúc! Xem ra Việt Hưng rất cố gắng, dù mệt mỏi những vẫn muốn hạ gục nó, đồng thời cũng để lộ quá nhiều sơ hở! Vẫn cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa, ta thấy bài tập này cần tăng cường độ lên cấp mới.





Mối quan hệ giữa hai người sau khi rời khỏi gia tộc mấy tháng nay cũng thay đổi từ gia chủ xa lạ sang thúc thúc thân thiết hơn, đồng thời tay Sở Mạnh chỉ về phía thân cây bên cạnh hắn. Trên đó đã đâm khoảng ba mươi chín nén hương, nén cuối cùng cũng vừa mới tắt lửa, hương khói vẫn còn bốc lên mờ ảo.



Sở Hành Đoan nghe vậy cũng tán đồng gật đầu:



- Phải. Nếu đối mặt thêm một kẻ địch khác trong bóng tối, chỉ sợ hắn đã là cái xác khô. Đáng tiếc, ta lại hại hắn, đem một cánh tay của hắn đoạn đi, không thì hắn đã có thể tu luyện, cũng như tiếp nhận lượng lớn Hỏa Bạo Lang đồng thời công kích vẫn có thể chịu được đến giới hạn mới hạ sát.



Sở Mạnh nghe vậy cũng thở dài, nghĩ lại cũng thấy nửa đúng nửa sai! Nếu Sở Hành Đoan không đoạn một tay mà hút độc tố trong huyết dịch ra ngoài thì Việt Hưng cũng sẽ cạn kiệt sinh lực, kinh mạch bị độc tố ăn mòn, tu luyện luôn phải dè dặt cẩn thận.



Chưa kể đến Sở gia đã xuống dốc, ngay cả dược liệu trị thương bổ huyết còn khó kiếm, toàn bộ đều nhờ sức một mình Sở Hành Đoan đến chèo chống cả nội gian và ngoại địch.



- Việt Hưng, đệ tiếp tục luyện Cửu Phá đao trước, sau này thành thục toàn bộ thì ta sẽ cùng đệ nghiên cứu Phá Khí đao. - Sở Mạnh nói to cho Việt Hưng đằng xa đang ngắm nhìn thanh đao nghe thấy.



Việt Hưng nghe được cũng gật đầu, tiến vào trạng thái luyện tập Cửu Phá đao. Cửu Phá đao là dùng đao phá các loại binh khí, đao pháp cơ bản mà Sở Mạnh tìm được trong một truyền thừa của Siêu Đao đại sư. Phá Câu đao, Phá Tiễn đao, Phá Kiếm đao, Phá Thương đao, Phá Xích đao, Phá Côn đao, Phá Phủ đao, Phá Thuẫn đao, Phá Giản đao.



Phá Khí đao là một đao pháp mà Sở Mạnh kế thừa những nghiên cứu của Siêu Đao đại sư đó, một loại đao cao cấp hơn, nhưng Sở Mạnh lại thích dùng côn, nên đã chuyển từ Cửu Phá đao thành Cửu Phá côn, một thức Phá Côn đao lại chuyển thành Phá Đao côn, rất có hiệu quả, uy lực cũng không phải dạng vừa.



Lại nhớ về Lương Đấu Thiên từ ngày đó tới bây giờ không biết đi nơi nào? Liệu có tìm thấy thần dược khôi phục lại một cánh tay cho biểu đệ hay không? Cũng có thể là đã nằm lại ở trên đường cũng nên.





Trong rừng rậm, cỏ dại mọc cao hơn đầu người, đối với thân hình trung niên mặt sẹo mặc áo da dày cúi người đi trong này chẳng khác nào cá gặp nước, mặc dù là hắn ta liên tục làm những bụi cỏ xung quanh chuyển động cũng không sợ có bất kỳ con rắn nào động tới.



Trên lưng hắn còn cõng một cô nương tầm hai mươi hai tuổi mặc thanh sam để lộ bộ ngực đầy đặn áp sát lưng hắn. Cô nương mặt trắng, môi hồng, mi thanh mục tú, mái gạt qua hai bên, tóc búi nhẹ kèm theo cây trâm hình hồ điệp đính lên vài viên bảo thạch trong suốt nhiều màu lấp lánh, cánh hồ điệp gắn thêm vài sợi dây đồng dạng thỉnh thoảng lại được ánh sáng chiếu vào làm nó lóe lên hào quang chói lọi.



Người trung niên kia biết hắn cõng nàng là sai, cũng bởi hắn đã có thê tử có nhi tử của mình và đây cũng không phải thê tử của hắn. Vì hắn chính là Lương Đấu Thiên, đang trên hành trình tìm thần dược chữa thương cho đứa con bị cụt tay!



Mặc dù không biết loại thần dược này có thể đem lại diệu dụng gì những hắn vẫn cố gắng đi tìm dù chỉ là một tia hi vọng mong manh nhất.



Người con gái trên thân hắn đây chính là một người hắn vô tình gặp được trong khi đi tìm thần dược. Chính nàng đã từ trên vách núi cao chót vót ở biên cảnh ba nhà Vũ, Độc, Bội, rơi xuống người hắn. Thường thì người ở dưới sẽ là người b·ị t·hương nặng nhất, ai ngờ nàng ta lại chính là người b·ị t·hương, còn hắn lại không chút vết tích nào trên thân.



Có thể đây là một cơ duyên nào đó mà thượng thiên ‘ném’ xuống đầu hắn, để hắn nắm bắt lấy tìm ra một con đường mới cho bản thân hoặc cho nhi tử của hắn.



Khuôn mặt nàng có chút đỏ hồng nhuận lại không hề e ngại trước một người xa lạ như hắn càng khiến hắn thêm nghi ngờ dù mới gặp được khoảng nửa tháng. Đây có phải một đại tiểu thư của gia tộc nào đó tự tin có người đi theo âm thầm bảo vệ hay không? Hay do bản thân hắn không chút sức chiến đấu nào nên nàng mới không lo, không nghĩ gì nhiều về hắn?



Nếu là Long gia thì hắn cũng chả dám bén mảng tới, hắn biết quá khứ của Cẩm Tuyền, nàng vì chạy trốn khỏi cuộc cưỡng hôn bản thân không muốn mà gặp được hắn, giờ mà đến Long gia cũng không biết cuộc sống sau này thế nào dù cô nương này có là đại tiểu thư Long gia đi nữa.



Nhưng lúc hắn rời khỏi Táng Địa cốc được hơn một năm qua đều là đi về hướng Tây, ngược lại vị trí Long gia ở phía Bắc, đi bộ ròng rã suốt nhiều ngày trời mới vượt qua địa phận hai nhà Bội gia cùng Độc gia, được nửa đoạn đường Vũ gia theo như kiến thức của hắn và cô nương này nghĩ tới.



Nơi đây chính là Thảo Đằng Nguyên, một vùng bình nguyên với cỏ mọc cao vô cùng với những cây đại thụ liên miên xuất hiện. Bên dưới mỗi cây đại thụ là một con suối nhỏ dẫn ra ngoài đại hải kia càng làm bọn họ tin tưởng đây là địa bàn Vũ gia, hơi không cẩn thận là sẽ ảnh hưởng tới tính mạng ngay lập tức.