Chương 13: Kim Vụ Bức Hoàng!
Nhưng chủ yếu là bên phe gia chủ, còn những người bên Sở Nham có cho thêm bọn hắn vài cái mạng cũng không dám trừng mắt, chỉ khẽ cười thầm trong lòng, sợ đang đơn chiến bỗng biến thành hỗn chiến thì khó mà ăn nói với tộc trưởng.
Khoảng cách giữa hai người giảm dần, cảm giác như tốc độ Việt Hưng giảm lại nhưng không phải, chính là do Thủy Hạc kia có đôi cánh kia làm lợi thế kết hợp với Lược Thủy Bộ, không có nước ở xung quanh đây mà chỉ cần đất có chút độ ẩm trong không khí đủ cao là có thể lợi dụng tăng tốc độ. Tuy không thực sự nhanh bằng tốc độ Thủy Hạc khi chân chính gần nước nhưng cũng đủ để truy đuổi một cái Du Long Bộ không chút tu vi cũng như khế ước thú.
Bàn tay Việt Hưng tạo thành trảo thủ, một chân làm trụ, chân kia xoay một vòng cung tròn hoa lệ làm bụi mù tung lên, che khuất một ít tầm nhìn Sở Hoàng. Sau lại quay người di động bên trong làm bụi mù ngày càng dày đặc. Những người tu vi thấp hơn Bạch Ngân cảm thấy vô cùng tiếc nuối, không thể xem xét tình hình bên trong, mà những người như Sở Mạnh, Sở Viêm, các trưởng lão đều không bị ảnh hưởng chút nào, hai mắt bọn họ sáng rực màu nguyên khí hệ của khế ước thú.
Trong bụi mù, bản thân cả hai đều không thấy thân ảnh của nhau, tốc độ cả hai giảm xuống rõ rệt, đi vòng quanh dò la thật cẩn trọng, đi một bước dò một bước.
Sở Hoàng cảm thấy thể nội có chút không ổn, kinh mạch toàn thân như căng cứng trương phình, mặt mày lúc đỏ lúc tím, toàn thân như thon gọn lại mấy vòng, khuôn mặt hắn dần nhỏ lại…
Toàn thân đau đớn, Sở Hoàng kêu lên tiếng thảm thiết liền nằm lăn lộn trên mặt đất, người bên ngoài nghe thấy còn tưởng Sở Hoàng b·ị đ·ánh thê thảm không có lực hoàn thủ.
Nhưng chỉ hai người Sở Viêm, Sở Nham biết rõ nếu không ra tay thì Sở Hoàng sẽ biến thành yêu thú, linh hồn cũng bị diệt. Đồng thời chính tiếng kêu đó đã xác định vị trí chính xác cho Việt Hưng tìm tới chỗ Sở Hoàng.
Nhanh như thiểm điện, trảo thủ của Việt Hưng định đánh vào người hắn nhưng cảm thấy có chút không ổn, liền đem tay thò vào trong túi càn khôn bên hông lôi ra một thanh đoản đao, tay phải giương cao, chuẩn b·ị c·hém xuống thì bên ngoài nghe thấy tiếng gầm thét vang dội hung dữ ập tai hắn:
- Tiểu tử!! Dừng tay!!!
Tiếng hét đó, không ai khác, chỉnh là Đại trưởng lão Sở Nham, tiếng thét kinh khủng mang theo tu vi cấp Bạch Kim, lực trùng kích thẳng vào tâm thần làm hắn có chút hoảng loạn chao đảo, đoản đao chém xuống cũng chỉ để lại trên mặt Sở Hoàng một vệt máu.
Chưa hết, tiếng hét đó làm bản thân Việt Hưng bay ra khỏi chiến trường vài mét, miệng phun một ngụm máu tươi bay vào trong đám đông, may mắn hắn không bị gãy mấy căn xương. Sở Mạnh đã nhanh chóng đỡ lấy hắn, lau máu trên khóe miệng, Việt Hưng nhìn ba người Sở Nham cực độ khinh bỉ.
Sở Viêm, Sở Nham không thèm để ý đến Việt Hưng, vội vàng lao tới bên cạnh Sở Hoàng, tay làm ra một loạt thủ ấn kỳ dị, hai ngón điểm chỉ vào giữa mi tâm Sở Hoàng, khiến nhân thân sắp chuyển thành yêu thú như dính phải chiêu đảo ngược thời gian, bạch vũ, thanh vũ liên tục rút lui, toàn thân căng phồng trở lại, tất cả trở về bình thường. Chỉ là Sở Hoàng ngất đi không biết chút gì về mặt mình vẫn lưu lại đường chém sắc lẹm của Việt Hưng.
Sở Nham phẫn nộ định xông tới. Ai ngờ, bức tường mà hắn dựng lên lại bị phá vỡ. Đất đá văng tung tóe, bắn lên người tộc nhân Sở gia khiến bọn họ đau đớn, một vệt ánh sáng vàng từ cửa hang chui ra, rồi nhanh chóng biến mất tại phía xa xa trong rừng cây.
Trước đó vài phút tại bên trong hang động, Sở Hành Đoan hóa thân Hỏa Nham Bức Vương, rực lửa chiếu sáng bên trong hang nên cũng chẳng biết đường ra đã bị Sở Nham che lấp.
Thạch nhũ trên trần liên tục rung lắc rơi xuống, mà phía hố sâu kia có một thứ gì đó lao lên với tốc độ nhanh chóng tạo ra tiếng gió vù vù liên tục không ngừng như tiếp thêm động lực làm hang động sụp đổ nhanh hơn.
Đến lúc cái thứ đó thực sự phi lên, đập vào mắt hắn là một con kim bức toàn thân giáp vàng tràn ngập vết rạn nứt như mạng nhện, lông xám, bên cạnh có không ít kim vụ vờn quanh, huyết sắc đồng tử mang theo rung động lẫn sợ hãi, hai cánh to lớn dang rộng như muốn k·hỏa t·hân trước mặt Sở Hành Đoan.
Sở Hành Đoan nhìn thấy kim bức này liền nhớ tới loại yêu thú của Sở gia gia tổ, Kim Vụ Bức Hoàng, có thể di động, đấu chiến đối kháng, đặc biệt là trinh sát với phạm vi vô cùng rộng lớn, kèm khả năng che khuất tầm nhìn phối hợp á·m s·át rất tốt.
Nhìn thấy Kim Vụ Bức Hoàng, bản thân Sở Hành Đoan từ sâu trong thâm tâm như có một cỗ ý chí thuần phục nhưng lập tức bị dập tắt, thay vào đó là hắn tránh đường cho Bức Hoàng bay đi.
Nguy hiểm thực sự chính là ở phía dưới kia, bên dưới tràn lên khí thế quỷ dị, huyết quang lẫn hắc quang như ẩn như hiện, sát khí lạnh gáy như có thanh đao kề cổ rợn tới thấu xương, ánh mắt của hắn như bị thứ dưới đó thu hút, cứ nhìn xuống mãi, cuối cùng hắn quyết đoán đem đầu lưỡi cắn chảy máu mới tỉnh lại. Phun một ngụm tinh huyết, hắn toàn lực phi ra bên ngoài, bá·m s·át đuôi Bức Hoàng bay ra.
Ngay khi tới gần động khẩu, hắn thấy một bức tường bị che lấp, lấy tay chạm vào liền biết nguyên khí thổ hệ vô cùng quen thuộc chỉ có của Sở Nham. Bức Hoàng thì chẳng để ý nhiều như vậy, nó trực tiếp lao vào bức tường dày đặc đó, không ngờ giáp mũ của nó còn chưa xuất hiện một vết nứt mới mẻ nào thì bức tường đã hiện ra một cái động khẩu nhỏ nhưng vẫn chưa đủ.
Ánh sáng bên ngoài tràn vào trong hang nhưng vẫn không làm giảm được cái không khí lạnh gáy từ chiếc hố sâu đó phát ra.
Bức Hoàng lui với tốc độ nhanh chóng rồi lao thẳng vào lỗ đó, Sở Hành Đoan ở lại định tìm hiểu nguyên nhân thì cảm nhận được sát khí đó mỗi giây lại mạnh hơn một lần như mãnh thú ngày một gần hơn.
Áp lực khủng bố vô hình lan tràn vào trong tâm thần hắn, khiến hắn run sợ, như đối mặt trước một thứ gì đó kinh khủng, như đối diện cường giả cấp bậc Truyền Kỳ. Phải biết hiện tại hắn là người có tu vi cường đại nhất Sở gia mà vẫn bị cái khí thế đó dọa sợ cũng đủ thấy được chủ nhân khí thế kia có bao nhiêu khủng bố.
Sở Hành Đoan mồ hôi đầy đầu, vội vàng vỗ cánh lao từ lỗ hổng Bức Hoàng tạo ra ra ngoài. Vừa mới ra bên ngoài, Sở Hành Đoan thấy ba người Sở Nham với tư thế lao tới phía Việt Hưng.
Không thèm để ý đến ba người đó, đôi Hỏa Dực mở rộng vỗ mạnh lao tới chỗ hai người Việt Hưng, đi ngang qua vị trí Sở Nham, hắn cũng tặng thêm cho bọn họ một cái kết giới nho nhỏ, nhốt đám người Sở Hoàng ở trung tâm. Kết giới là một màng mỏng nhỏ hỏa sắc lưu động, chỉ có thể vào không thể ra.
Mọi người thấy ba người Sở Hoàng bị nhốt vào kết giới, liền cảm thấy an toàn lẫn tin tưởng kết giới do gia chủ bố trí, thi nhau chui vào trong, khiến nó chật kín người.
Sở Hành Đoan chẳng để ý tới bọn họ, trực tiếp lao xuống vị trí Sở Mạnh, dùng hai chân quắp lấy hai vai của hắn nâng lên, sau đó dùng hai tay xách nách Việt Hưng rồi bay đi về phương xa.
- Chú! Làm vậy chẳng phải diệt hết căn cơ Sở gia gây dựng bao lâu đấy sao? Liệu có ổn không? Dù gì đó cũng là cơ nghiệp bao năm nay, bao đời gây dựng mới có được, sao lại nhốt hết chúng lại?
Việt Hưng cảm nhận được trong hang động kia là một thứ gì đó còn kinh khủng hơn là con Kim Bức kia. Sở Hành Đoan cũng không dám ở lại lâu để điều tra nguyên nhân là có thể hiểu.
- Dù có chút đáng tiếc nhưng dựa theo những gì còn sót lại đây thì vẫn có thể tạo ra một Sở gia mới. Đâu cần quá lo lắng. Phải biết sức sinh nở của Sở gia rất mạnh.
Sở Hành Đoan nói vậy, Việt Hưng cùng Sở Mạnh rơi vào trầm tư, không biết nên nói gì cho phải. Gia chủ nói vậy, chẳng phải là dựa vào hai người họ Sở đến kết hôn cả chục bà vợ rồi sinh con sao? Nhưng cũng phải từ 15 - 16 tuổi mới có thể sinh tiếp một lứa mới.
Nghĩ tới thôi, Sở Mạnh cũng cảm thấy quá sức, cảm thấy cái gọi là gia tộc đúng là không chỉ ngày một ngày hai mà dựng lên cả cơ đồ hàng ngàn tộc nhân được. Quá đáng sợ.