Lộng Triều

Quyển 7 - Chương 37




Hai anh em vừa thảo luận phát triển Lục Gia tương lai vừa tới phòng của Triệu Trường Xuyên.

Đầu năm mới người nghỉ ở bên ngoài cũng không tính là nhiều, dù có là du khách nước ngoài thì cũng biết tết âm lịch có ý nghĩa như thế nào đối với người Trung Quốc, nó tựa như lễ Giáng sinh của bọn họ, chẳng qua người Trung Quốc thích về nhà đoàn tụ với gia đình chứ không phải đi ra ngoài nghỉ phép. Người nước ngoài ở khách sạn Sheraton cũng không ít nhưng theo đà phát triển kinh tế quốc nội Trung Quốc thì càng ngày càng nhiều khách nhân thương vụ thích chọn khách sạn nhiều sao để làm chỗ nghỉ chân, mà khách sạn Sheraton này chắc chắn là một trong những khách sạn 5 sao được ưa thích nhất ở An Đô.

- Anh, bố mẹ cũng không muốn tới thành phố ở, đây đúng là một chuyện phiền phức, mấy anh em chúng ta càng lúc càng nhiều chuyện. Hiện giờ chị cả cũng đã là người có gia đình lại ở xa nhà, Hứa Vĩ thì đi theo anh Tử Toàn rồi, em thấy Hứa Cường cũng không ở lại Giang Miếu lâu nữa, cũng không thể để bố mẹ ở Giang Miếu mãi được!

Triệu Trường Xuyên vừa bê một tách trà nóng đến cho anh trai vừa nói với vẻ phiền não.

- Hiện tại thì không cần phải lo lắng, bố mẹ chủ yếu là không có quen với cuộc sống mà không có đồng nghiệp cũ, giờ sức khỏe bố mẹ cũng tạm được nên cứ tạm thời nghe theo. Nhưng sau này cao tuổi thì phải đưa tới nội thành cho thuận tiện một chút, nếu có chuyện gì thì mọi người còn có thể phối hợp lẫn nhau.
Triệu Quốc Đống cũng không quá lo lắng về chuyện này, sức khỏe bố mẹ cũng không tệ, giờ nếu để cả hai vào nội thành thì sợ lại không quen với nơi ở mới rồi lại thấy khó chịu, không khéo lại sinh bệnh thì khổ.

- À, sao anh cứ ở lại cái nơi núi non đó công tác làm gì? Cho dù anh muốn theo chính trị thì cũng không cần phải lên vùng núi đó chứ?
Triệu Trường Xuyên cảm thấy khó hiểu, anh trai của mình mưu tính sâu xa, mỗi một việc làm hay hành động gì đều có thể nhìn xa trông rộng, đây là điều khiến Triệu Trường Xuyên bội phục nhất nhưng anh mình lại vẫn vui vẻ ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy nên vẫn khiến hắn hoang mang.

- Trường Xuyên, chuyện trên quan trường em không rõ đâu, vùng núi cũng không phải không có gì tốt, điều kiện kém nhưng có thể rèn luyện con người, không phải người xưa có câu: "Thành công của đời người không phải do anh cầm được một bộ bài tốt, mà ở chỗ anh có thể cầm một bộ bài xấu để đánh tốt". Mỗi ngày thức dậy ở Hoa Lâm đều có thể cảm giác được biến hóa, đây là điều an ủi lớn nhất đối với anh, cảm giác này hoàn toàn khác với việc kiếm tiền ở tập đoàn Thương Lãng, phải nói là hai loại hạnh phúc hoàn toàn khác biệt. Từ một góc độ đi lên mà nói thì người đi trước luôn khiến người ta thấy dư vị.
Triệu Quốc Đống lắc đầu, khẽ cười nói:
- Bọn em có mục tiêu của bọn em, anh cũng có mục tiêu của anh.

Triệu Trường Xuyên nhíu mày không cho là đúng, hắn cảm giác về phương diện này anh trai mình có điểm khác người, chưa chắc gây dựng sự nghiệp ở địa phương gian khổ thì mới có thể thể hiện tốt năng lực của mình. Theo hắn thấy thì với năng lực của anh trai mình thì dù có ở nơi phát triển như An Đô này thì cũng có thể bộc lộ được năng lực mà cơ hội lên chức lại càng nhiều, chỉ có khi đứng ở vị trí cao thì anh mới có thể đạt được nhiều cơ hội để thực hiện hoài bão.

Triệu Quốc Đống nhận ra vẻ không đồng tình của Trường Xuyên, đang định nói thì di động lại vang lên:
- Tử Toàn à? Ừ, tôi đã về rồi, ở An Đô, ngày mai về Giang Miếu, ồ, cậu về An Đô rồi à? Hứa Vĩ đâu? Quay về Nam Hoa ư? Vậy cậu tới đây đi, khách sạn Sheraton, ừ, chỉ có tôi và Trường Xuyên, Đức Sơn ra ngoài đi dạo rồi, ai mà biết nó đi đâu chứ.

Triệu Quốc Đống cũng không ngờ lại bàn bạc với Phòng Tử Toàn một mạch tới tận 10h tối, ngay cả cơm tối cũng chỉ có ăn tại Sheraton, cũng may nhà ăn của khách sạn này vẫn hoạt động dù là tết âm lịch, chẳng qua nơi này chỉ dành cho khách ở trong khách sạn chứ không dành cho người bên ngoài.

Phòng Tử Toàn mang một túi hồ sơ dày cộp chứa rất nhiều tài liệu tới, Triệu Quốc Đống vừa thấy là biết ngay tên này có ý đồ không cho mình một cái tết yên ổn. Phòng Tử Toàn dốc hết sức mời Triệu Quốc Đống đến bên kia xem, tốt nhất là nhân lúc tết âm lịch thì mua vé máy bay tới đó nhưng Triệu Quốc Đống cự tuyệt lời mời của Phòng Tử Toàn.

Phòng Tử Toàn tới nói chuyện chính là về mỏ than.

Cũng không ngoài dự đoán của Triệu Quốc Đống, Phòng Tử Toàn bạo gan ăn lớn, tuy chỉ có mấy tháng ngắn ngủi mà hắn như đã biến thành một người khác, rõ ràng là tài chính than đá phong phú ở bên Nội Mông Cổ đã kích thích hắn. Hắn quả quyết sẽ xử lý xong mỏ than bên Bình Xuyên, thậm chí hắn còn tiền trảm hậu tấu khi cũng không thèm hỏi qua Triệu Quốc Đống, theo lời hắn nói thì nếu Triệu Quốc Đống cho hắn đủ quyền lực thì hắn sẽ dùng hết.

Trên thực tế giai đoạn trước Phòng Tử Toàn đã tóm được một mỏ trong một loạt mỏ bên đó, chỉ có điều vì là người ở bên ngoài tới nên giá cả cũng hơi cao một chút nhưng Phòng Tử Toàn nhanh chóng dùng bản lĩnh của mình để chứng minh hắn không phải đến đây để chơi đùa. Gần như tất cả công nhân thuần thục đều được Phòng Tử Toàn đưa từ Giang Khẩu và Bình Xuyên tới đó, Phòng Tử Toàn kết hợp bọn họ lại thành một đoàn, nhanh chóng mở rộng quy mô, hiệu suất khai thác mỏ than vượt xa hai quặng mỏ khác. Mà Phòng Tử Toàn cũng dốc một số tiền lớn để tân trang thiết bị, cải thiện điều kiện và an toàn khai thác, nhảy vọt thành người nổi bật nhất trong ba quặng mỏ, hắn cũng không tốn nhiều thời gian đã thân thiết với nhóm lãnh đạo chính quyền và phụ trách ngân hàng địa phương.

Hai quặng mỏ khác dưới sự cạnh tranh khốc liệt của Triệu Quốc Đống đã tỏ ra trầy trật, nếu không phải giá cả than đá năm 96 còn tương đối khá thì tình hình kinh doanh của quặng mỏ số ba cũng không được ổn định, gần như không chống đỡ nổi nữa. Hiện giờ quặng này đã chủ động yêu cầu bán cho Phòng Tử Toàn, đại khái là cảm thấy Phòng Tử Toàn là người bên ngoài tới, hơn nữa tính cách rất hào sảng.

Tay chủ quặng mỏ số hai cũng muốn mua nên đã tiếp xúc trước với chủ quặng mỏ số 3 nhưng một là do giá đưa ra quá thấp, hai là bản thân hắn không đủ lực, trong lòng cũng không phải rất muốn mua mà chỉ vì không muốn thấy Phòng Tử Toàn mua được nên mới ra mặt can thiệp. Chẳng qua giá cả đôi bên quá chênh lệch, Phòng Tử Toàn cũng vui vẻ khi biết điều này vì hắn biết chủ quặng mỏ số 2 không đủ thực lực để tóm được mỏ số 3, ra mặt như vậy ngược lại lại có thể giúp mình đè giá quặng mỏ số 3 xuống.

Đúng lúc tới tết âm lịch, mỏ của Phòng Tử Toàn tới tận 28 tháng chạp mới chính thức tạm dừng kinh doanh, mùng 5 tháng giêng sẽ lại khởi công, cho nên Phòng Tử Toàn vội vàng, lúng túng bay trở về tìm Triệu Quốc Đống để thương nghị chuyện này.

Triệu Quốc Đống trái lại tán đồng ý tưởng của Phòng Tử Toàn, đã làm là phải làm lớn, hiệu quả và lợi ích quặng nhỏ thấp, hệ số an toàn thấp, sức chấp nhận mạo hiểm cũng thấp. Trên thực tế điều kiện và trữ lượng quặng mỏ số 3 còn tốt hơn quặng mỏ số 1 mà Phòng Tử Toàn nắm giữ, chỉ có điều chủ mỏ thứ 3 là từ Bắc Kinh tới mặc dù có rất hứng thú chỉ có điều không nuốt được cực khổ nơi này nên thường thường không ở trên quặng mỏ, trên đã như vậy nên dưới làm theo, việc quản lý tự nhiên không theo kịp. Điều kiện địa phương này thực sự ác liệt, nếu cả ngày đứng ở trên mỏ quặng thì đối với một người sống sung sướng từ bé thì đúng là cực khổ, cho nên việc khai thác sản xuất tựa nhiên là đi xuống.

Công nhân đều là do Phòng Tử Toàn dẫn theo từ bản địa sang, thời gian rảnh rỗi đều vui vẻ bên nhau, một là tăng cường tình cảm, hai là bất cứ lúc nào cũng có thể nắm giữ được tình hình động thái dưới mỏ, có vấn đề gì là có thể xử lý kịp thời, ăn ở đều cùng một chỗ nên cũng đã thành thói quen, giờ có cơ hội này nên hiển nhiên là cực kỳ hứng thú.

Qua giấc mơ của mình thì Triệu Quốc Đống biết quốc gia sẽ bắt đầu chỉnh đốn loại hình xí nghiệp tài chính từ sau cơn bão tài chính ở châu Á, năm 98 thì sản xuất than đá sẽ vào thời kỳ chỉnh đốn. Mấy năm nay giá cả than đá liên tục tăng cao khiến cho sản lượng than đá các nơi tăng trưởng nhanh chóng, sự cố sản xuất cũng liên tiếp phát sinh, cơn bão tài chính châu Á đột kích khiến thị trường xuất khẩu quốc nội bị ảnh hưởng nghiêm trọng, sản xuất suy giảm, nhu cầu về than đá cũng tuột dốc, giá cả than đá cũng sẽ xuất hiện cục diện sụt giá, mà quốc gia cũng nhân cơ hội đóng cửa đình chỉ các quặng mỏ nhỏ, áp chế sản lượng, bảo đảm an toàn.

Nói cách khác, hiện giờ tuy xí nghiệp sản xuất than đá đang phất nhưng sẽ tức khắc lâm vào cảnh suy thoái năm 98, 99, phải tới năm 2000 thì thị trường than đá mới có thể chuyển biến tốt đẹp. Chỉ có nắm bắt tận dụng được thời kỳ hoàng kim này, tức là ngày tháng tốt đẹp còn có 1 năm, tới năm 98, 99 xí nghiệp than đá sẽ phải thắt lưng buộc bụng sống qua trời đông giá rét, sau hai năm không biết sẽ có bao nhiêu mỏ than sụp đổ, bao nhiêu chủ mỏ phá sản.

Thời kỳ nguy cơ thì nguy hiểm nhưng đồng thời cũng là một thời cơ khiến người ta thèm muốn, khi người khác đã không chống đỡ được thì là thời điểm tốt nhất để thu mua, thôn tính, sát nhập, khi người khác đều mất đi niềm tin vào viễn cảnh kinh tế thì anh sẽ có cơ hội tốt nhất để giành được tài sản một cách dễ dàng.

Đối với việc Triệu Quốc Đống để Triệu Trường Xuyên ở lại thì Phòng Tử Toàn cũng không bất ngờ, trên thực tế h cũng biết Trường Xuyên đã sớm được Triệu Quốc Đống bồi dưỡng dạy bảo để xuất đạo, thậm chí còn xuất đạo sớm hơn cả mình và làm được rất ấn tượng. Chẳng qua tính cách của Phòng Tử Toàn là chỉ chuyên chú vào việc mình cần phải làm, chỉ làm chuyện mình có thể làm, cho nên rốt cuộc là hai anh em Triệu Trường Xuyên đang làm gì thì hắn cũng chỉ biết đại khái qua Hứa Vĩ chứ cũng không hỏi kỹ, nhưng hôm nay Triệu Quốc Đống lại chủ động để Triệu Trường Xuyên ở lại chứng tỏ có chuyện bất thường.

Triệu Quốc Đống cũng hỏi thăm cặn kẽ ý nguyện của chính quyền bản địa, cẩn thận tìm hiểu hoàn cảnh đầu tư tài chính và tình trạng vận chuyện ở địa phương đó, Triệu Trường Xuyên ở bên cạnh thì chăm chú lắng nghe Phòng Tử Toàn giới thiệu và phân tích, suốt mấy tiếng đồng hồ mới coi như là có ý kiến mang tính định hướng. Triệu Quốc Đống lấy danh nghĩa tư nhân là Triệu Phu Vọng đầu tư 5 triệu, còn tập đoàn Thương Lãng đầu tư 10 triệu cộng thêm với tài sản ban đầu của các mỏ than thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn khai thác mỏ trên toàn quốc, trong đó Phòng Tử Toàn và Triệu Phu Vọng mỗi người chiếm 30% cổ phần, tập đoàn Thương Lãng chiếm 38% cổ phần, Ngô Trường Khánh và Hứa Vĩ mỗi người chiếm 1% cổ phần. Phòng Tử Toàn làm chủ tịch kiêm tổng giám đốc công ty, Triệu Phu Vọng và tập đoàn Thương Lãng đều không tham gia quản lý kinh doanh cụ thể của công ty.

Ngồi trên ghế Phòng Tử Toàn tỏ ra hết sức hưng phấn, hắn cố gắng áp chế sự vui sướng và kích động trong lòng mình, thành lập một công ty chính quy để hoạt động, quản lý mỏ than vẫn luôn là mộng tưởng của hắn, lần chỉnh hợp này không thể nghi ngờ có thể khiến cho việc khai thác mỏ trong toàn quốc bước lên một tầm cao mới.

Hắn thậm chí đã lên một kế hoạch sau khi chỉnh hợp quặng mỏ số 1 và 3 thì nên làm như nào để tăng cường lực sản xuất, làm con đường tiêu thụ như nào cho hợp lý, chẳng qua hắn cũng nhớ kỹ lời nhắc nhở của Triệu Quốc Đống, năm 97 là một năm cuối cùng trong thời kì hoàng kim, sau khi sang năm 98 xu thế kinh tế sẽ xuất hiện biến động, phải khổ luyện để khai thác tiềm lực, hạ thấp chi phí để chuẩn bị trước.