Lộng Triều

Quyển 7 - Chương 36




Không khí trong ô tô nhất thời trở nên nặng nề.

Triệu Quốc Đống cũng đang nghĩ xem có cách nào để đem công nghiệp tư bản và tài chính tư bản thẩm thấu vào Thương Lãng sau này, tuy rằng với tình trạng trước mắt thì Triệu Trường Xuyên có thể khống chế cục diện nhưng nó cục đã học được các buông tay, điểm này rất trọng yếu. Tỷ như việc giao nước suối Thương Lãng cho Khuất Bình phụ trách, đây là một bước đi rất khó mà cũng rất cần thiết, nước suối Thương Lãng đã bắt đầu tập tễnh bước đi so với thuở ban đầu nên giờ cần phải dũng cảm tiến lên trước, mà điều này thì cần phải có thêm nhiều chuyên gia có kiến thức thành thạo và chuyên nghiệp tới làm việc. Còn nếu chỉ dựa vào khứu giác nhạy bén và ánh mắt nhìn trước một bước thì không đủ để nâng xí nghiệp lên một tầng cao mới.

- Anh, anh không định cưới vợ sao?

- Cưới vợ?
Triệu Quốc Đống đang chìm trong suy tư liền giật mình tỉnh lại, sau một lúc ngẩn ra mới cười nói:
- Sao thế, em và Đức Sơn nóng ruột, sợ anh không kết hôn thì trì hoãn hai đứa à?

- Đâu có chuyện đó, giờ em và anh hai đều không có tâm tư suy xét cái này, em thực sự không có thời gian nghĩ tới còn anh hai thì xem chừng không có ý định kết hôn. Em thấy thời gian này anh ấy cũng khá hạnh phúc, ờ, bên cạnh cũng không phải không có cô gái nào.
Triệu Trường Xuyên nói ấp a ấp úng.

- Ồ, Đức Sơn có bạn gái sao?
Triệu Quốc Đống hơi kinh ngạc rồi nghĩ lại, cũng là thanh niên hơn 20 tuổi đầu rồi, đến mình cũng có bạn gái thì chẳng lẽ với thân phận của Triệu Đức Sơn lại không có cô gái nào nhào vào hay sao.

- Vâng, một ngôi sao ca nhạc nhỏ, anh hai quen khi tới Bắc Kinh khai thác thị trường, không biết sao mà lại cứ kề bên anh hai, còn có một ngườu mẫu khá danh tiếng cũng quấy rầy anh hai suốt. Em thấy bộ dạng anh hai cứ dùng dằng không quyết, tiếp cận và đi cùng với cả hai, cũng không biết anh ấy nghĩ gì, hỏi thì toàn kêu là chơi đùa, chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn. Anh ấy còn nói là đời này không định kết hôn vì sợ bị người khác quấn chặt, nếu thực sự mà không được thì sẽ tìm một cô gái rồi sinh lấy đứa con để giữ dòng giống là được.
Sắc mặt của Triệu Trường Xuyên trở nên có hơi quái dị, ý nghĩ này của anh hai thực quái lạ, hắn sợ sau khi anh cả nghe xong sẽ giận dữ.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra trong chốc lát rồi cười khỉnh, không ngờ Triệu Đức Sơn lại có ý tưởng hiện đại như thế, nếu đổi là 10 năm sau thì chắc ý nghĩ sẽ không còn mới mẻ gì, vậy mà không ngờ giờ nó lại xuất hiện trong đầu Triệu Đức Sơn. Triệu Quốc Đống cũng rất là khó hiểu, sao Triệu Đức Sơn lại có thể nảy ra ý niệm này?

Thấy Triệu Quốc Đống im lặng, trong lòng Triệu Trường Xuyên lại thấy bất an.
- Anh!

- Gì, được đó, không ngờ Đức Sơn lại có quan niệm mới mẻ như vậy, ha ha, đừng để bố mẹ biết là được.
Triệu Quốc Đống không nhịn được muốn cười phá lên, bình thường thì không thấy gì, ai đè Đức Sơn lại có duyên với phụ nữ như thế, cũng không biết rốt cuộc là người ta nhìn trúng tiền hay thân phận của nó nữa?

- Anh, vừa rồi em thấy có đôi nam nữ đứng ở cửa Hoa Liên Thương nói chuyện về anh, ờ, anh nhìn người đàn bà kia rất không thích hợp.
Triệu Trường Xuyên thấy anh trai cởi mở như thế nên cũng thấy nhẹ lòng, giọng điệu cũng trở nên tùy tiện hẳn lên.

- Biến đi! Nói bừa gì thế, đó là bạn học của anh, sinh viên xuất sắc của đại học Bắc Kinh, người ta có vị trí cao ở Bắc Kinh, là dạng người không cùng đẳng cấp với chúng ta.
Triệu Quốc Đống không ngờ ánh mắt của Triệu Trường Xuyên lại sắc như thế, chút biểu tình, thần sắc còn lưu lại trên mặt mình mà cũng có thể bị nó nhìn ra một phần nên vội vàng giải thích mà không kịp nghĩ.

- Không cùng đẳng cấp gì chứ? Vì sao phải nói thế? Sinh viên đại học Bắc Kinh mà có đến tập đoàn Thương Lãng chúng ta thì cũng phải xem có thực tài hay không mới được, hừ, thời đại này chẳng lẽ còn lấy bằng cấp gia thế để phân biệt đẳng cấp người khác hay sao? Nực cười!
Triệu Trường Xuyên cười khinh miệt:
- Trong tập đoàn chúng ta chẳng lẽ còn thiếu người tốt nghiệp đại học nổi tiếng sao?

- Được rồi, được rồi, em cũng đừng có mượn chuyện mà đánh trống lảng. Anh thấy em đúng là kiểu người thấy không ăn được bồ đào thì nói bồ đào xanh. Nếu thực sự muốn bổ sung cho bản thân thì em hãy đi học MBA đi, tuy giá cả có hơi đắt một chút nhưng có thể tăng kiến thức, mở rộng tầm mắt thì cũng đáng mà.
Triệu Quốc Đống mỉm cười.

- Đúng rồi anh à, anh Tử Toàn gọi điện thoại tới hỏi lúc nào thì anh về An Đô đó, nói là chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng với anh, anh ấy bảo gọi điện thoại cho anh mà không được.
Triệu Trường Xuyên như sực nhớ ra chuyện gì đó vội nói:
- Xem ra anh ấy có việc gấp gì đó muốn nói với anh, em có hỏi nhưng anh ấy kêu là chỉ nói được với anh chứ không nói với em được, cứ coi em như con nít không bằng ý.

- Chuyện giữa bọn anh thì em tạm thời ít xen vào, em chỉ cần chú tâm làm tốt chuyện của mình là được.
Triệu Quốc Đống cũng đoán được Phòng Tử Toàn có chuyện gì.

Năm nay giá than đá liên tục tăng cao, than luyện cốc, than nhiên liệu, than gầy, giá ba loại này đều tăng, từ xưa đến nay Phòng Tử Toàn đều táo bạo, Hứa Vĩ đã gọi điện thoại cho mình nói là Phòng Tử Toàn có chuyện rất khẩn cấp. Mới đi chưa được hai tháng đã khiến chính quyền địa phương nóng từ trên xuống dưới, hơn nữa còn làm cho ngân hàng địa phương rối cả lên, mỗi lần tới đều kêu 5 triệu cũng chưa đủ, nên hơn phân nửa chắc chắn là muốn thương lượng với mình xem mở rộng quy mô như thế nào, xem ra Phòng Tử Toàn định chuẩn bị đánh một trận lớn ở bên đó.

- Anh, anh Tử Toàn cũng không đơn giản đâu, đi chưa được bao lâu mà đã có thể đứng vững vàng ở Nội Mông rồi, thời này có thể làm than đá để kiếm tiền, đương nhiên cũng có nguy hiểm, cái nghề này càng gan lớn thì càng có thể kiếm tiền, chỉ có điều là chịu ảnh hưởng rất lớn kinh tế vĩ mô quốc gia, một khi thắt chặt nền kinh tế thì giá cả than đá sẽ giảm mạnh, mỏ than này nhất định sẽ lỗ vốn.

Triệu Trường Xuyên cũng đoán là Phòng Tử Toàn e là đã mượn anh trai mình không ít tiền, lúc trước Phòng Tử Toàn làm lò gạch cũng là do một tay anh trai mình giúp đỡ, sau đó lại tới bên Bình Xuyên làm mỏ than, giờ mới chân chính xem như là bước một bước dài trên con đường làm ăn. Triệu Trường Xuyên cũng đã nghe Hứa Vĩ gọi điện thoại về, mỗi năm sản lượng quặng mỏ bên đó có thể đạt tới 300.000 tấn, hơn nữa mấy quặng mỏ còn liền một khối, có lẽ là Phòng Tử Toàn muốn nắm luôn cả những quặng mỏ đó, vả lại chọn nhà máy than đá, nhà máy rửa than đá...thiết bị sao cho đồng bộ thì ít nhất cũng phải trên dưới 10 triệu.

- Nếu nhìn lâu dài, khai thác tài nguyên thiên nhiên này chắc chắn là kiếm được tiền, nhiều hay ít thì phải xem anh có năng lực nắm chắc thời cơ, hơn nữa cũng phải có một ít quan hệ và vận may. Có quan hệ thì anh mới không lo tới nguồn tiêu thụ than đá của mình, khi giá cả thấp thì anh có thể chịu đựng cho qua được, khi giá cả than đá cao thì anh mới có thể kiếm được lãi lớn. Về phần vận số, nếu lúc bắt đầu anh gặp phải lúc kinh tế vĩ mô thắt chặt thì có thể chống đỡ qua được hay không thì cũng khó mà nói rõ, rất nhiều mỏ quặng đã chết khi gặp cảnh này. Nếu vận số tốt thì vừa tiếp nhận thì kinh tế vĩ mô chuyển biến tốt, thì việc kiếm tiền chỉ đơn giản là sử dụng ví hiệu quả như nào.
Triệu Quốc Đống nói với vẻ trêu chọc:
- Lá gan Tử Toàn khá lớn, chẳng qua nghĩ một chút thì cũng phải, đúng như hắn nói, vốn dĩ lúc đầu chúng ta có hai bàn tay trắng, cùng lắm thì làm lại từ đầu.

- Ha ha, anh, có được mấy người lên lên xuống xuống giống như vĩ nhân cơ chứ?
Triệu Trường Xuyên bùi ngùi thở dài:
- Thất bại sơ sơ thì còn được, chứ nếu thực sự đang từ đỉnh núi mà rơi xuống vực thì sợ là tâm tính sẽ phát sinh biến hóa rất lớn, có thể gây dựng lại sự nghiệp hay không thì em thấy rất khó nói.

Triệu Quốc Đống gật gật đầu, nhìn thấy chiếc Prince Desert phía trước bật xi nhan thì mới phát hiện là đã đến cửa khách sạn Sheraton.

- Bọn em ở Sheraton à?

- Vâng, chúng em cũng không dám tới biệt thự Thiển Loan của anh, biết đâu bên trong có những người khác thì làm sao?
Triệu Trường Xuyên cười lém lỉnh.

- Thằng oắt này, sao, còn định thăm dò anh phải không?
Triệu Quốc Đống cũng không giải thích, hiện nay phần lớn thời gian thì Cù Vận Bạch đều ở tại đó, con Prince Desert của mình cũng do cô dùng, Thường Xuyên và Đức Sơn cũng hết sức biết điều khi không hỏi chiếc xe đó ở đâu. Triệu Quốc Đống cũng biết mấy đứa em mình rất quan tâm đến chuyện cá nhân của mình, chẳng qua việc này lại không thuộc phạm trù mà chúng nó phải quan tâm. Triệu Quốc Đống cũng chưa bao giờ muốn để lộ sinh hoạt cá nhân của mình trước mặt người khác, ngay cả mấy đứa em trai cũng không được.

- Hai thằng cũng không định mua nhà ở An Đô sao? Anh thấy hai khu biệt thự Mai Giang Minh Châu của Địa ốc Thiên Phu cũng không tệ lắm, nếu như muốn ở cao cấp thì bên Plaza Khê Bạn cũng được.

- Anh, trụ sở tập đoàn hiện giờ ở Thượng Hải, bọn em liệu có bao nhiêu thời gian ở lại An Đô sao? Mua nhà thì có ý nghĩa gì?
Triệu Trường Xuyên lắc đầu:
- Bản thân em định tới lúc thích hợp thì mua nhà ở Thượng Hải, anh hai cũng có ý này.

- Muốn mua thì phải càng sớm càng tốt, chọn lúc thích hợp, nhằm cái nào thì lấy luôn, tuy rằng Thượng Hải không phải là nơi thích hợp nhất mua nhà nhưng vì là thủ phủ kinh tế Trung Quốc nên trụ sở công ty đặt tại đây là hợp nhất. Bất kể ngày sau mở rộng nghiệp vụ, tăng cường ảnh hưởng, liên lạc tài chính thì đều khá thuận tiện, hơn nữa đúng như em nói Lục Gia sau này sẽ là một trung tâm tài chính ở Thượng Hải thậm chí là cả Trung Quốc, nếu nói là Wall Street cũng không quá, anh tin chắc sau này giá trị tòa building Thương Lãng tăng gấp vô số lần.

Triệu Quốc Đống xuống xe, bảo vệ cửa đã sớm tiến lên đón.

- Anh cũng cho là như vậy sao?
Triệu Trường Xuyên cùng Triệu Quốc Đống bước vào thang máy, Triệu Đức Sơn đã rớt lại phía sau, hai người cũng không chờ hắn, Triệu Trường Xuyên cực kỳ coi trọng cái nhìn của anh trai mình.

- Đúng vậy, điểm này anh có thể khẳng định.
Triệu Quốc Đống nhìn thấy vẻ mặt Triệu Trường Xuyên như có điều suy nghĩ, mỉm cười:
- Có phải lại có ý tưởng gì đúng không?

- Vâng, hiện giờ tuy giá đất bên Lục Gia leo cao không ít nhưng nếu đúng như lời anh nói thì em cảm thấy bên đó đáng để đầu tư. Nếu như có thể thì sang năm chúng ta sẽ chuẩn bị tóm lấy một hai khu đất, ờ, lấy danh nghĩa công ty trách nhiệm hữu hạn Thương Lãng đi.
Triệu Trường Xuyên chớp chớp mắt.
- Nếu mua đất trống rồi lại để đó thì chắc chắn chính phủ sẽ không đáp ứng, nhưng nếu em muốn khai phá thì nhất định sẽ xảy ra vấn đề tài chính.
Triệu Quốc Đống nhíu mày:
- Xu hướng mở rộng xí nghiệp rất mạnh, một khi tài chính bị đứt gãy thì sẽ gây tai nạn.

- Anh, em đã nghĩ qua rồi, chúng ta đều có cổ phần ở ngân hàng thương mại An Đô và Ninh Ba, số cổ phần này cũng có thể thế chấp để vay, hơn nữa quan trọng hơn là dựa theo xu thế phát triển trước mắt của nước suối Thương Lãng thì số vốn quay vòng mỗi năm cũng khá đầy đủ. Nếu dựa vào tình trạng tiền gửi năm trước thì việc thi công building Thương Lãng không thành vấn đề, mua một hai khu đất cũng chỉ cần khởi công trong vòng một hai năm thì em nghĩ là có thể qua được. Vấn đề ở chỗ liệu Lục Gia có phát triển nhanh chóng giống như lời anh nói hay không, trở thành Wall Street của Trung Quốc, nếu phương hướng đầu tư sai lầm thì việc xây dựng building để cho thuê hoặc bán sẽ khó khăn, đó mới là tai nạn.