Long Tế Chí Tôn

Chương 693: Mượn đao giết người




Các đại thần thi nhau thỉnh cầu, các tướng lĩnh cũng cùng chung mối thù.

Các con cháu Vương tộc cũng xin được chinh chiến.

“Mong Bệ hạ đưa ra quyết định!”

Bách quan văn võ, Vương tộc hầu tước đều quỳ xuống bái,

Vương Lâm nheo mắt, người này không phải do ông ta phái đi, thú vị thật, xem ra phía sau còn có người chỉ đạo nữa.

Nhưng như vậy cũng rất vừa ý ông ta.

Ông ta chẳng quan tâm là Khương vực hay Vương vực.

Thậm chí đến vị trí Hoàng Đế mà ông ta đang ngồi đây, ông ta cũng không để ý.

Ông ta chỉ muốn giết người, không ngừng giết người.

“Không vội, để xem Khương vực nói sao đã, chúng ta cần có một lời giải thích”.

Mặc dù trong lòng không quan tâm, nhưng Vương Lâm vẫn phải tỏ ra nghiêm túc.

Ông ta biết, đè nén càng kinh khủng thì sức mạnh khi bộc phát mới càng lớn.

Nhưng nếu chỉ có hai nhà bọn họ chơi thì cũng không vui.

Ông ta gọi tâm phúc của mình tới: “Ngươi đi tiếp xúc với quân Ma Vương chút, nói là Vương vực ta muốn kết liên minh với bọn họ, xem ý của bọn họ thế nào”.

“Vâng, thưa Bệ hạ!”

Nhìn tâm phúc rời đi, Vương Lâm nhếch miệng: “Vậy mới hay chứ”.

Mặt khác, tại Khương vực!

Trên triều đình của Khương vực, tất cả đều đang chau mày.

“Bệ hạ, chuyện này rất kỳ quái, chắc chắn là có âm mưu”.

Khương Hoàng xoa đầu, ngươi nói thừa quá đấy?

Không lẽ ông ta không biết là có âm mưu?

“Nói cái gì có ích chút đi!”

Kìm chế lửa giận của mình lại, Khương Hoàng nói: “Nếu chuyện này không giải quyết tốt thì chắc chắn Khương vực và Vương vực sẽ phải đánh một trận!”

“Bệ hạ, thần nghi ngờ Vương vực đứng sau chuyện này từ đầu tới giờ”.

Tướng quân đó bước ra khỏi hàng và nói: “Hoàng Đế Vương tộc Vương Lâm có dã tâm bừng bừng, nhìn lại cả quá trình lên ngôi thì có thể thấy người này là người âm hiểm xảo trá”.

Khương Hoàng nghe vậy thì khẽ lắc đầu: “Ông ta không có lí do gì để làm vậy hết”.

“Bệ hạ, chính vì không có lí do gì để làm vậy nên mới càng có khả năng là ông ta!”

Một viên quan văn đứng ra: “Nhất định có bàn tay ở phía sau Vương vực, vì muốn kiếm được thêm nhiều lợi ích hơn”.

“Vi thần có một suy nghĩ to gan thế này, nếu như bàn tay tội ác ở phía sau quân Ma Vương và Vương vực là cùng một người thì sao?”

Há!

Lời nói vừa dứt, mọi người trên triều đều tự hít vào một ngụm khí lạnh./đều thấy sợ hãi.

Đúng vậy!

Chuyện này thật sự có khả năng là do mưu kế của quân Ma Vương.

Nhà họ Cơ đã diệt vong như thế nào, chẳng phải đều do quân Ma Vương từng bước thiết kế hay sao?

“Ngươi nói tiếp đi”.

Sắc mặt Khương Hoàng cũng trở nên trầm trọng hơn.

“Vương vực quật khởi quá đột ngột, giống hệt như quân Ma Vương lúc đầu vậy. Cho nên vi thần có thể khẳng định 50% là Vương vực và quân Ma Vương kết cấu với nhau”.

“Ngoài ra, quân Ma Vương chỉ ra tay dưới danh nghĩa chính nghĩa, nếu không cũng sẽ không dễ dàng xuất binh, vì chế độ và chính sách của bọn họ không cho phép bọn họ dễ dàng tấn công thế lực khác”.

Quân Ma Vương tiến bộ, bọn họ cũng tiến bộ, thậm chí nhiều người trong triều đã phân tích khung và thế giới quan của quân Ma Vương vô số lần.

“Cho nên là, thưa Bệ hạ, chúng ta không được để cho bọn họ có cơ hội, mà còn có thể mượn cơ hội này để điều tra kỹ lại trên dưới một lần!”

Khương Hoàng đã hiểu, mọi chuyện chắc chắn không phải do Khương vực làm. Cho dù thật sự là Khương vực hoặc một con cháu Vương tộc nào đó ra tay, thì bọn họ cũng không được phép thừa nhận.

Thuận tiện mượn cớ này để thanh tẩy thế lực, giải quyết sự xâm nhập của các thế lực bên ngoài.

“Tốt, đề nghị này không tồi!”

“Tả Thừa Tướng, chuyện này giao cho ngươi!”

“Vâng, thưa Bệ hạ!”

Khương Thừa bước ra nói.

“Đại thần Chiến Thanh!”

“Có vi thần!”

Ba vị đại thần Chiến Tranh bước ra ngoài.

“Điều động binh tướng, phòng ngừa Vương vực tập kích”.

“Rõ!”

Sau khi bãi triều, Khương vực lấy danh nghĩa Khương Hoàng đưa ra thông báo, nội dung đại khái là chuyện này không liên quan tới bọn họ.

Để chứng minh trong sạch, Khương vực sẽ điều tra tất cả các con cháu Vương tộc và các quý tộc có chiến công một lần.

Thông báo này khiến toàn thể nhân đân nổi giận.

Khương vực bọn họ lại bị ép đến mức này.

Quần chúng ở các đại vực khí thế hung hãn.

“Vương vực ép người quá đáng!”

“Thà chết vinh còn hơn sống nhục, đi, chúng ta đến Đế Tinh yêu cầu xuất chiến!”

“Cùng đi!”

Không ít người kêu gọi bạn bè lập thành nhóm năm nhóm sáu tiến về Đế Tinh Khương vực.

Mà sự kêu gọi này còn càng ngày càng lớn.

Nhưng với người Vương vực thì thông báo này vô cùng qua loa lấy lệ.

Hệ hành tinh ở biên vực của Vương vực tuy rất nghèo nàn và cằn cỗi nhưng ít nhiều cũng có mấy trăm nghìn người sinh sống, tất cả đều là mạng người.

Vậy mà bây giờ chỉ một thông báo nhẹ bẫng như thế đã làm cho cái chết của người Vương vực trở nên vô nghĩa!

“Người Khương vực khinh thường quá đáng, bắt nạt Vương vực ít người hay sao?”

“Hôm nay bọn chúng có thể chạy tới biên cương giết người, chúng ta còn không lên tiếng, thì chờ đến lúc bọn chúng kề đao lên cổ chúng ta, ai sẽ lên tiếng giúp đây?”

“Đến Đế Tinh xin chiến!”

Ngày này, vô số người dân quỳ trước Hoàng thành, có người còn khóc đến chảy máu mắt: “Bệ hạ, vô số con dân Vương vực xin được đánh, xin Bệ hạ hãy mở mắt, báo thù cho những con dân vô tội kia!”

“Xin Bệ hạ xuất binh, báo thù cho nhân dân!”

Tiếng nói càng ngày càng to hơn.

Trong Hoàng thành, Vương Lâm mở mắt, lòng người hữu dụng thật.

“Quân Ma Vương nói sao?”

“Bẩm Bệ hạ, quân Ma Vương đã từ chối rồi ạ”.

“Ồ?”

Vương Lâm chau mày.

Vương Lâm gõ ngón tay trên mặt bàn, phát ra tiếng “cộc cộc”.

“Lén lút truyền tin Vương vực và quân Ma Vương hợp tác thành công ra ngoài, nhớ kỹ, không được để ai phát giác ra tin tức này được truyền ra từ Hoàng cung”.

“Hiểu chưa?”

“Vi thần đã hiểu”.

“Tốt lắm, đi đi”.

Để tâm phúc rời đi, Vương Lâm lẩm bẩm tự nói: “Kèn hiệu chiến tranh đã thổi vang, dù ngươi không muốn thì ta cũng sẽ ép ngươi phải khai chiến”.

“Người đâu! Truyền lệnh của ta, đại quân xuất phát, tiến về biên vực”.

“Rõ! Bệ hạ!”

Cùng với mệnh lệnh của Vương Lâm, Hoàng thành rộng lớn cũng trở nên náo nhiệt.

“Bệ hạ nghe được tiếng lòng của mọi người, đã đồng ý xuất trận, đại quân đã xuất phát rồi”.

“Vạn tuế, Bệ hạ vạn tuế!”

Ở bên ngoài Hoàng thành có vô số người hét lớn.

Nhưng không một ai phát hiện, có không ít người đã lặng lẽ rời khỏi đội hình hò hét.

Thám tử Khương vực ở Vương vực đã nhanh chóng truyền tin về cho Khương vực.

“Vương vực đã phát binh rồi. Thông báo cho các Hoàng Đế khác, Vương vực không làm theo điều ước của liên minh, xuất binh với Khương vực. Để tự bảo vệ mình, Khương vực sẽ đành phải phản kích”.

“Rõ, Bệ hạ!”

Khương vực nheo mắt, Vương vực phát binh tức là liên minh Lục Hoàng đã bị phá vỡ. Nhưng Khương vực phải là bên có lý, không thể để cho các đại vực khác kiếm cớ vẽ chuyện được.

Trong thời gian diễn ra cuộc chiến Hoàng tộc, tất cả vừa là bạn vừa là thù, không thể tin tưởng ai được.

Không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

“Báo, bẩm Bệ hạ, tay trong truyền mật báo tới”.

“Mau đưa lên”.

Khương Hoàng cầm mật báo lên xem, hai mắt lộ ra sự lạnh lùng.

“Ầm!”

Ông ta hung ác đập tay xuống bàn: “Vương vực quả nhiên có liên quan với người của quân Ma Vương mà!”

“Tin này có đáng tin không?”

“Bẩm Bệ hạ, đáng tin ạ, hiện giờ khắp Vương vực đều lan truyền tin này rồi”.

“Được”.

Khương Hoàng đi lại một hồi. Nếu tin tức là thật thì ông ta có thể kéo thêm nhiều người ủng hộ nữa.

Nếu khai chiến toàn diện với Vương vực, dù thắng cũng sẽ thắng trong thảm bại, sẽ bị người khác thừa dịp ăn hôi.

“Truyền tin này cho những người khác nữa đi”.

Khương Hoàng biết rằng những người đó cũng đã nhận được tin rồi, nhưng cũng không sao, biết là một chuyện, đem mọi chuyện ra nói là một chuyện khác nữa.

“Rõ, thưa Bệ hạ!”

“Đúng rồi, báo với tiền tuyến, không được dễ dàng khai chiến với Vương vực, hãy kéo dài càng lâu càng tốt”.

...

Cùng lúc đó, Diêu Hoàng, Hiên Viên Hoàng, Nhậm Hoàng và Trương Hoàng cũng đã nhận được tin từ Vương vực truyền đến.

“Vương vực, quân Ma Vương... Thật không ngờ hai nhà này lại là một giuộc!”

Diêu Hoàng cười lạnh lùng. Đối với ông ta, dù là nhà nào thì cũng đều là bù nhìn nâng đỡ cho một trong ba nhà kia.

Mượn đao giết người, thủ đoạn này hay đấy.

Mật báo, cả thư tay của Khương Hoàng. Ông ta nghĩ một lúc: “Nói với nội các, phát ra 100 nghìn binh sĩ đi trợ giúp Khương Hoàng”.

Tên nội thị ngẩn người: “Bệ... Bệ hạ, người chắc chắn là 100 nghìn ạ?”

“Bảo ngươi đi thì cứ đi đi, nói nhiều thế nhỉ”.

Ánh mắt Diêu Hoàng lộ ra tia lạnh lùng: “Không lẽ ngươi nghi ngờ quyết định của ta?”

“Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết”.

Tên nội thị sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, cả người run rẩy.

“Cút đi”.

“Đa tạ Bệ hạ!”

Tên nội thị liền vội vàng chạy đi.

100 nghìn binh tướng thì có thể có tác dụng gì trong cuộc chiến Hoàng tộc chứ?

Không vén nổi một tia nước./Chẳng bõ bèn gì cả.

Khương Hoàng tính toán hay đấy, cũng định dùng chiêu mượn đao giết người, bảo toàn thực lực.

Vương vực đánh tới, bọn họ xuất binh, không có chút lợi ích gì, phải bảo người Diêu tộc nghĩ sao đây?

Chắc các nhà khác cũng nhận được tin như vậy.

Tất cả đều là người thông minh, làm gì có ai không hiểu chứ.

Quả nhiên là thế, khi Khương Hoàng nhận được phản hồi của mấy nhà thì tức đến xì khói mũi.

Diêu vực xuất ra 100 nghìn quân.

Trương vực 80 nghìn.

Hiên Viên vực 60 nghìn.

Nhậm vực nói sẽ cùng tiến cùng lùi với Khương vực thì xuất ra 50 nghìn binh.

Cộng lại làm tròn cũng chưa đến 300 nghìn.

300 nghìn binh sĩ thì làm được gì?

Một lượt đánh nổ chiến hạm là hết.

Nhưng thư tay viết gửi lại thì hay lắm.

Gì mà gửi Khương Hoàng, chúng ta đều biết chuyện xảy ra giữa Khương vực và Vương vực rồi.

Tất cả đều ủng hộ Khương vực, trong chuyện này Khương vực là người bị hại.

Nhưng trong thời gian diễn ra cuộc chiến Hoàng tộc, ai cũng khó khăn cả, tất cả đều ủng hộ trên tinh thần thôi, và phái một chút binh lính để thể hiện sự tôn trọng.

Nội dung thư của mấy nhà giống nhau y xì.

Làm cho Khương Hoàng cảm thấy như bọn họ đã thông đồng với nhau vậy.

“Khốn kiếp!”

Khương Hoàng tức giận xé sạch những lá thư tay đó.

Bàn tính mà ông ta bày ra đã trở thành một trò cười.

290 nghìn quân tuy ít nhưng Khương Hoàng cũng không dám thờ ơ.

Vì bọn họ đại diện cho mặt mũi của các đại vực.

Nếu dám thờ ơ thì chắc chắn sẽ khiến họ không vui.

Trong lúc này tốt nhất là không nên sinh sự.

Trong lòng ông ta bực bội. Cứ tưởng là mình cao siêu, ai ngờ lại tự rước lấy 290 nghìn ông thần về thờ.

Tự bê đá đập vào chân mình.

Nhưng cũng may là được mọi người ủng hộ, không tính là lỗ.

“Nói với tiền tuyến, đánh thật mạnh cho ta! Đánh thắng trước, rồi đàm phán với Vương vực”.

Khương Hoàng cắn răng. Không có sự ủng hộ về quân binh của mọi người, ông ta vẫn chưa muốn khai chiến toàn diện. Trừ phi có thực lực áp đảo, bằng không... sẽ chỉ là thắng thảm.

Khương vực của ông ta tuyệt đối sẽ không trở thành Cơ vực.

Mà ông ta cũng tin rằng, nếu người của quân Ma Vương ra tay thì những người khác chắc chắn sẽ không còn bàng quan vậy nữa.

Quân Ma Vương phát triển mạnh mẽ cũng không đem lại chút lợi ích nào cho bọn họ.

“Vâng, Bệ hạ”.

Cùng lúc, đại vực Liên Minh.

Ma Dương nhận được mật báo.

Trên mặt anh ta là nụ cười kỳ lạ. Sau khi đưa cho nhóm Nguyên Dương xem, thì cười khẩy một tiếng: “Thú vị thật, trước giờ chỉ có chúng ta lợi dụng người khác, không ngờ hôm nay chúng ta lại bị cáo mượn oai hùm rồi”.

“Vương vực không sợ chúng ta lật mặt à?”

“Mật báo nói, đây chỉ là lời đồn, Vương Hoàng đã ra mặt giải thích rồi”.

“Không giải thích còn được, lên tiếng thì khác nào ném chuột lại sợ vỡ bình”.

Bắc Dương nói: “Đây chắc chắn là mưu kế của Vương Lâm, muốn kéo chúng ta xuống nước”.

“Haha, cũng không sợ chính mình bị ngộp chết”.

Dương Phật nói: “Đã tiêu hóa gần hết hơn 30 nghìn đại vực của Cơ vực rồi.”

Nguyên Dương gật đầu: “Trước tiên cứ quan sát đã, Vương vực muốn kéo chúng ta xuống nước chứ gì, vậy chúng ta chưa thanh minh vội, xem hắn có con át chủ bài là gì”.