Long Tế Chí Tôn

Chương 692: Những lời đồn đãi




Khương vực, Hiên Viên vực, Vương vực, Trương vực cũng lần lượt nhận được thư tay của Nhậm Hoàng.

Tất cả đều đồng ý hợp tác sâu hơn với Nhậm Hoàng.

Cuộc chiến này, ngoài quân Ma Vương chiếm phần thắng rất lớn ra thì Vương Lâm cũng rất có khả năng.

Nhà họ Cơ rót vào 120 nghìn tỉ binh tướng, chết mất hơn 50 nghìn tỉ.

Quân Ma Vương rót vào 80 nghìn tỉ binh tướng, cũng chết hơn 30 nghìn tỉ.

Ước chừng có 80 nghìn tỉ quân sĩ đã chết, lượng khí vận mà phân thân khí vận của Vương Lâm cướp được quả là kinh người.

Mặc dù tuyệt đại đa số chỉ ở cảnh giới Chân Thần, Sáng Thế, Tiểu Thiên Tôn, nhưng vẫn có rất nhiều tướng sĩ ở cảnh giới Đại Thiên Tôn và Hỗn Độn.

Nói thực lòng, có thể tu luyện đến Chân Thần thì đều có một chút khí vận, chứ đừng nói là Đại Thiên Tôn hay Hỗn Đỗn.

Chắc chắn là những người có khí vận cực kỳ thâm hậu.

Nháy mắt mà đã đến Quy Nhất viên mãn rồi.

Khí tức mà phân thân khí vận tỏa ra cũng vô cùng đáng sợ.

Nhìn phân thân dần dần thành hình, Vương Lâm nghĩ một thoáng, liền lấy ra 1/3 hồn lực của mình.

Nếu nhiều hơn nữa thì thực lực của ông ta sẽ bị ảnh hưởng mất, khi đó lão già chắc chắn sẽ nhận ra.

“Đi đi, tận lực hấp thụ khí vận. Đại chiến chắc chắn sẽ còn xảy ra trong tương lai, khi đó chính là cơ hội để chúng ta quật khởi”.

Sắc mặt Vương Lâm trắng bệch. Cơn đau lúc phân chia linh hồn khiến vẻ mặt ông ta nhăn nhó cực kỳ dữ tợn.

“Muốn cùng tiến cùng lùi á? Đừng mơ!”

Vương Lâm bật cười thành tiếng.

...

“Lão tổ, quân Ma Vương thắng rồi”.

Tiết Hoàng tiến vào cấm địa của Hoàng cung.

Lão tổ nhà họ Tiết nhìn có vẻ đã khỏe hơn nhiều so với mấy ngày trước, thân thể gầy khô cũng dần trở nên có da có thịt hơn.

“100 năm, 100 năm sau thực lực của ta sẽ đạt đến đỉnh cao, đó cũng là lúc nhà họ Tiết chúng ta độc bá thiên hạ”.

“Vâng, thưa lão tổ!”

Tiết Minh quỳ dưới đất, cả người run rẩy vì kích động.

Thực lực của lão tổ rất mạnh mẽ, chắc chắn sẽ vượt qua cảnh giới Quy Nhất, đạt đến Siêu Thoát.

Bảo vật Siêu Thoát tuy mạnh, nhưng có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là vật do con người luyện chế ra.

Hơn nữa, nếu không có thực lực tương ứng thì sẽ giống như Cơ Hoàng, trở thành món ăn trong bữa cơm của người ta.

“Lui xuống đi, trong vòng 100 năm thì không cần quay lại đâu”.

“Vâng, thưa lão tổ!”

Tiết Minh cung kính rời đi.

Trong lòng ông ta đã có ý định. Ông ta cũng nhận được tin tức Lục Hoàng liên minh rồi. Mặc dù trước giờ ông ta không coi trọng những kẻ đó, nhưng chuyện nên làm thì vẫn phải làm.

“Người đâu, phái đặc sứ tới Phong vực và Doanh vực”.

“Vâng, thưa Bệ hạ!”

Nhìn thấy đặc sứ của Tiết vực, Doanh Hoàng liền hiểu được ý tứ của Tiết Minh: “Trở về nói với Tiết Hoàng, Doanh vực và Tiết vực cùng tiến cùng lùi”.

“Vâng, ngoại thần xin cáo lui”.

Phong vực cũng rất chuyên nghiệp, đưa ra đáp án giống y như Doanh vực.

Trong lòng ba nhà cũng hiểu rõ, 100 năm sau mới là quyết chiến, những người khác không quá quan trọng.

Thế giới bờ bên kia Hỗn Độn có một thời gian hòa bình ngắn ngủi. Khi tất cả còn đang chấn động trước thực lực của quân Ma Vương thì quân đội đã tiếp quản tất cả các đại vực phụ thuộc Khương vực.

Ủy viên cải cách Mạc Sát dẫn theo quan viên tiến vào đại vực, bắt đầu một cuộc cải cách toàn diện.

Hàng chục nghìn năm qua, Mạc Sát đã bồi dưỡng được rất nhiều cán bộ. Những người này hoàn toàn có thể cải tạo bất kỳ đại vực nào.

Dưới sự áp chế mạnh mẽ của quân Ma Vương, các thế lực ngoan cố đã bắt đầu tan vỡ, dân thường được giải phóng, nô lệ cũng được đổi hộ tịch thành dân thường.

Các tướng sĩ bị bắt làm tù binh cũng bị đánh tan tác lần nữa, và tiến hành thay đổi tư tưởng đối với những kẻ ngoan cố.

Những người đã nghĩ thông thì sẽ được cho vào quân doanh để đồng hóa.

Cơ Vô Song cùng nhóm Hoàng tử trở thành lực lượng trung thành phản phong kiến, phản áp bức.

Bọn họ đi diễn thuyết ở các đại vực, kể lại kỹ càng những lỗi sai mà nhà họ Cơ đã từng phạm phải, và cả những sự áp bức mà đám vương công quý tộc cùng thế gia đã đối xử với bách tính.

Hiệu quả rất tốt, nhất là với thân phận mà bọn họ từng mang.

Cơ Vô Song ban đầu còn phản kháng, nhưng dần dà lại trở nên im lặng.

Sau mỗi lần diễn thuyết, đến cả anh ta cũng bắt đầu tin tưởng, thậm chí còn nghĩ đến những việc ác mà nhà họ Cơ từng làm.

Những người khác cũng y hệt.

Mặt khác, nhóm người Ma Dương đang bế quan ở trong kết giới Thời Quang.

Ngoài việc nghỉ ngơi dưỡng sức ra thì còn là tự xét lại mình, tăng cao thực lực bản thân.

Sau khi Trần Dương có được Phiên Thiên Ấn, khí linh đã đau khổ cầu xin: “Đừng giết tôi, đừng xóa bỏ ý chí của tôi, tôi bằng lòng....”

“Không, đừng như vậy mà, chủ nhân của tôi đang ở thượng giới, tôi có thể cảm nhận được ngài ấy. Nếu như ngài xóa bỏ ý chí của tôi thì ngài ấy sẽ cảm nhận được. Ngài sẽ không muốn đắc tội với một cường giả đã đột phá Siêu Thoát từ 1 triệu kỷ nguyên trước đâu”.

Khí linh Phiên Thiên Ấn vừa uy hiếp vừa cầu xin.

Trần Dương trước giờ chỉ thích nhẹ nhàng, không thích ép buộc, dám uy hiếp anh?

Lật tay một cái, khí linh đã bị xóa đi ý thức.

“Người bạn già, đến giờ ăn cơm rồi đây”.

Khí linh Hỗn Nguyên Kiếm cắn nuốt khí linh Phiên Thiên Ấn, khí vận dồi dào không ngừng bị hút lấy. Quá trình này trong kết giới Thời Quang lại kéo dài những ba năm!

Bảo vật Siêu Thoát tích lũy hàng tỉ năm khí vận nên khí vận đậm đặc đến mức đáng sợ.

“Ợ!”

Khí linh Hỗn Nguyên Kiếm lại một lần nữa được ăn no.

Số lượng tăng phúc cho Trần Dương cũng rất nhiều.

Số tinh vực mà vũ trụ bên trong cơ thể dung nạp đang tăng với tốc độ chóng mặt: 1 triệu tỉ, 1,1 triệu tỉ, 1,2 triệu tỉ, 1,3 triệu tỉ, 1,4 triệu tỉ, 1,5 triệu tỉ!

Quy Nhất viên mãn!

Sức mạnh tế bào cũng đang tăng trưởng mãnh liệt.

Sức mạnh khí vận lại tẩy rửa tế bào nhiều lần.

Quy Nhất sơ kỳ, Quy Nhất trung kỳ.

Khí vận tích lũy trong hàng tỉ năm đúng là quá kinh khủng.

Có thể nâng cấp tất cả các tế bào trong cơ thể của Trần Dương lên đến cảnh giới Quy Nhất trung kỳ.

Sức mạnh lớn hơn bao giờ hết.

Trần Dương cảm giác bản thân đã mạnh hơn trước hàng trăm lần.

Sức mạnh tăng vọt làm anh cũng thấy hơi luống cuống.

Không gian yếu ớt đến mức không hơn tờ giấy dó là bao.

Nếu bạo phát toàn lực, không biết có ai đỡ nổi mấy quyền của anh không nữa.

Dù sao thì chắc chắn là cảnh giới Siêu Thoát sơ kỳ và trung kỳ sẽ không đỡ nổi rồi.

Hậu kỳ chắc cũng được, còn viên mãn thì khó nói.

Theo lý mà nói, Siêu Thoát là cảnh giới cao nhất của thế giới này. Một khi đạt đến cảnh giới này thì sẽ được phi thăng.

Trần Dương có hai suy đoán.

Một là phải đạt đến Siêu Thoát ở cảnh giới, chứ không phải ở sức mạnh.

Hai là phải có con tàu kia dẫn độ, thì mới có thể đến được vực Vĩnh Hằng.

Nếu là loại một, thì anh chỉ có thể không ngừng hấp thu vận khí từ bảo vật Siêu Thoát để đủ sức mạnh đột phá.

Nếu là loại hai, thì có bao nhiêu người được lên tàu, và có thể dẫn người phi thăng cùng không?

Trần Dương nghĩ ngợi một lúc, vẫn nên tiếp tục gia tăng thực lực thì hơn. Chỉ cần có thể đẩy hết được mọi sức mạnh thì không gì là không thể.

Nhà họ Cơ lưu giữ rất nhiều đạo pháp thần thông và tài nguyên.

Cho dù không có bảo vật Siêu Thoát nuôi dưỡng thì tốc độ tu luyện của Trần Dương cũng không hề chậm.

Trong thời gian ngắn sẽ không thể khiến vũ trụ chủ tối cao đột phá thành vũ trụ Vô Hạn được, thế giới mở rộng quá nhanh, phải cần thời gian lắng đọng.

Cho nên anh chỉ có thể dùng toàn bộ tài nguyên vào việc nâng cao sức mạnh thân xác.

Hỗn Nguyên Khí cũng cần thời gian để lột xác.

Phiên Thiên Ấn đã mất đi sức mạnh vốn có, nhưng dù vậy, nó vẫn xịn hơn pháp bảo bình thường, dùng để đánh hôi vẫn được.

Anh nhớ Diệp Thần có một viên gạch, đưa cái này cho anh ta cũng được nhỉ.

Đạo cung Vạn Miểu, vực Vĩnh Hằng.

Tại một vùng đất bế quan đã im lìm hàng triệu năm, trong bóng tối, có một đôi mắt màu vàng bất chợt mở ra.

“Liên lạc với Phiên Thiên Ấn đã mất, hạ giới xảy ra chuyện rồi sao?”

“Đáng tiếc là xuống hạ giới rất khó. Có lẽ sau khi ta đột phá đến cảnh giới đó thì sẽ có thể xuống được”.

“Nhưng cũng không sao, bảo bối của bổn tọa dễ bị lấy vậy ư? Ngươi chết chắc rồi!”

Lão đã để lại hậu chiêu ở trên Phiên Thiên Ấn. Dù người đó ở nơi nào, lão sẽ luôn có cảm ứng để nhận biết!

Từ hạ giới phi thăng cùng lắm cũng chỉ là Siêu Thoát sơ kỳ, mà lão thì đã đạt Siêu Thoát viên mãn rồi.

Thậm chí chỉ còn nửa bước nữa là đến Đạo Vương.

Siêu Thoát sơ kỳ, một chưởng là có thể tiêu diệt được.

Nói xong, đôi mắt màu vàng đó nhắm lại, phòng bế quan cũng chìm vào yên lặng!

Cùng lúc, ở thế giới bờ bên kia Hỗn Độn, sau hơn 30 năm yên bình, Vương vực và Khương vực đã nảy sinh mâu thuẫn.

Nguyên nhân chủ yếu là một tướng lĩnh của Khương vực đóng quân tại Vương vực trong lúc mua rượu uống thì đã đánh chết một tướng lĩnh thủ thành.

Sau khi chuyện này nổ ra, mối quan hệ giữa Vương vực và Khương vực nhất thời trở nên nghiêm trọng.

Hiên Viên Hoàng, Nhậm Hoàng, Trương Hoàng lần lượt phái đặc sứ tới thuyết phục hai bên.

Khương vực cũng đã đánh người tướng lĩnh giết người kia 30 roi, khiến chuyện này đã thật sự xé ra to.

Vương vực lưu truyền một câu nói thế này, mạng sống của tướng lĩnh Vương vực đê hèn, nên chỉ đáng có 30 roi.

Cũng chính câu nói này khiến cho các tướng sĩ của Vương vực căm giận không thôi.

Lại thêm sự kích động của những kẻ âm mưu, nên không ít người đã ồn ào dâng đơn xin đánh.

Khương Hoàng cũng xui, chỉ là giết một tên tướng thủ thành nho nhỏ thôi mà, có cần phải chuyện bé xé ra to vậy không?

Khương vực cũng xuất hiện những lời nói khác nhau.

“Khương Hoàng Bệ hạ, oan uổng quá, rõ ràng là tướng lĩnh của Vương vực khiêu chiến trước, bọn họ động đến binh đao trước nên chúng thần mới ra tay”.

Sau đó, dưới sự khuyên giải của Nhậm Hoàng và Hiên Viên Hoàng thì cuối cùng người tướng sĩ kia cũng bị phế tu vi và bắt vào thiên lao.

Cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ trôi qua như vậy, nhưng Khương vực lại xuất hiện thêm những lời đồn đãi khác.

Thậm chí chúng còn được truyền đi với tốc độ chóng mặt.

Tướng lĩnh của Khương vực cũng đồng loạt dâng đơn xin đánh.

Chuyện này khiến Khương Hoàng ý thức được mọi thứ không hề đơn giản như vậy.

Hiên Viên Hoàng, Nhậm Hoàng cũng cảm thấy chuyện này kỳ quặc, nhưng điều tra rất lâu cũng lại không tra ra được cái gì hữu ích.

Chính vào lúc này, các huynh đệ của viên tướng lĩnh thủ thành ở Vương vực kia đã đem quân tới tấn công biên cảnh Khương vực.

Với khẩu hiệu “Báo thù vì huynh”, bọn họ đã giết hàng chục nghìn binh sĩ Khương vực.

Trận chiến này đã hoàn toàn nhóm lên ngọn lửa giận dữ của tất cả các tướng lĩnh Khương vực, cũng phá vỡ sự yên bình kéo dài suốt mấy chục năm qua.

Ai cũng cho rằng người vén màn chiến tranh sẽ là quân Ma Vương, nhưng kết quả lại khiến người ta phải trố mắt nhìn.

Liên minh giữa Vương vực và Khương vực tràn đầy nguy cơ, thậm chí còn gây nguy hiểm cho liên minh Lục Hoàng.

Trước có ba tộc Phong, Tiết, Doanh nhìn chằm chằm như hổ đói, sau có quân Ma Vương một mình độc chiếm một cõi. Nếu liên minh Lục Hoàng trở nên bất hòa thì thế giới sẽ lại rơi vào hỗn chiến một lần nữa.

Cho nên, hiện tại không thể phá vỡ mọi chuyện, ít nhất là trong vòng mấy chục năm nữa.

Diêu Hoàng nhận được thư tay của mấy vị Hoàng Đế thì cười khẩy không thôi: “Cuộc chiến Hoàng tộc nào có yên bình như vậy, nếu lửa không đủ bùng thì ta lại ném thêm một ngọn nữa!”

Sau khi bị binh sĩ của Vương vực đánh lén, Khương vực vẫn tỏ vẻ kiềm chế, đàn áp không cho tướng lĩnh ra tay.

Vương vực thì chuẩn bị nghiêm trị những tướng sĩ đã tham gia đánh lén.

Nhưng vào lúc này, một hệ hành tinh ở biên giới Vương vực lại bị tàn sát đến thảm hại.

Nhất thời, toàn bộ Vương vực đều sợ bóng sợ gió, không biết là do ai làm.

Vì người ra tay có thực lực rất mạnh, mà còn không để lại dấu vết gì.

Nhưng mà, làm việc dù có cẩn thận đến mấy thì cũng sẽ có sơ hở.

Vương vực có một loại pháp bảo tên là kính Nghịch Quang, có thể nghịch chuyển thời không ở một mức độ nào đó, tìm hiểu ngọn nguồn.

Cuối cùng, kính Nghịch Quang phát hiện người ra tay đến từ Khương vực. Người này tuy đeo mặt nạ nhưng lại thi triển đạo A Tu La mạnh nhất trong đạo Quỷ của Khương vực.

Ai cũng biết chỉ có con cháu Vương tộc của Khương vực mới có tư cách tu luyện đạo A Tu La.

Tin tức truyền ra khiến Vương vực chấn động.

“Những kẻ này thật đê tiện, bên ngoài thì kìm chế, cuối cùng lại phái người lén tàn sát người của Vương vực chúng ta”.

“Dã tâm của Khương vực đã quá rõ ràng rồi. Bệ hạ không nên bị đánh lừa bởi những gì bọn chúng bày ra trước mắt”.

“Phát binh, nhất định phải cho bọn Khương vực biết sự lợi hại của chúng ta, không chết không dừng!”

“Đúng, không chết không dừng!”