“Hạo Tuấn, anh ổn chứ?” Tống Vy đứng dậy, vòng qua ghế sô pha đi đến sau lưng Đường Hạo Tuấn, xoa bóp huyệt Thái Dương giúp anh.
Đường Hạo Tuấn nhắm mắt: “Không sao, chỉ là hơi bực bội.”
“Không sao, kiểu gì cũng bắt được bọn họ.” Tống Vy chớp mắt, khẽ an ủi.
Thật ra có bắt được hay không thì cô cũng không chắc.
Chỉ có thể nói như thế.
Đường Hạo Tuấn giơ tay, vỗ bàn tay cô: “Anh biết, được rồi, không cần đâu, em cũng mệt nên nghỉ ngơi sớm.”
Tống Vy vâng một tiếng, dừng tay lại rồi trở lại bên cạnh anh.
Đường Hạo Tuấn choàng tay qua đầu cô, để cô nằm trên đùi mình.
Tống Vy cũng ngoan ngoãn thuận thế nằm lên.
Phụ nữ có thai thích ngủ, chưa được bao lâu cô đã ngủ say.
Đường Hạo Tuấn cứ vỗ về mái tóc ngắn của cô.
Đúng vậy, tóc ngắn.
Lúc bốn tháng, cô đã cắt mái tóc dài của mình, bây giờ tóc đã ngang vai.
Bởi vì cần dinh dưỡng nuôi tóc nên để đảm bảo đứa bé trong bụng có đầy đủ dưỡng chất, Tống Vy chỉ có thể cắt tóc.
Thật ra, lúc mang thai Hải Dương và Dĩnh Nhi, cô cũng từng cắt tóc nên đối với chuyện này, cô không cảm thấy có gì là khó chấp nhận, hơn nữa có nhà tạo kiểu tóc chuyện nghiệp, có thể cắt cho cô một quả đầu tóc đẹp mắt.
Tống Vy bây giờ, cắt mái tóc dài, ít đi một phần quyến rũ nhưng nhiều hơn sự khí khái, hào hùng, càng trông đẹp hơn.
Đường Hạo Tuấn chợt nhìn thấy bụng của cô động đậy.
Động tác vuốt tóc dừng lại, Đường Hạo Tuấn đoán là đứa bé cử động nên đưa tay lên sờ.
Quả nhiên, bé con lại đá tay anh, mạnh lắm.
Đường Hạo Tuấn lấy tay ra, cưng chiều nở nụ cười, thấp giọng nói: “Bé cưng đừng quậy, mẹ đang ngủ, chớ làm mẹ tỉnh, nghe lời nào.”
Hình như bé nghe được lời anh, nhóc yên tĩnh lại ngay.
Đường Hạo Tuấn xoa bụng chút, đứa bé thật sự không đá nữa, thế là anh xoa vị trí lúc nãy của nó: “Ngoan quá.”
Không hổ là con anh.
Sau đó, Đường Hạo Tuấn bế ngang Tống Vy đi lên lầu.
Mặc dù cô mang thai nhưng thể trọng lại gần như không gia tăng, thân hình vẫn trước sau như một, chỉ có phần bụng lồi lên.
Điều này khiến các nhà thiết kế nữ từng sinh con hâm mộ vô cùng.
Lúc các cô mang thai thì cân nặng vượt hơn chỉ tiểu, mập lắm.
Còn Tống Vy thì sao, dáng vẫn thon thả, đẹp như vậy.
Cũng vì thế mà không ít lần Tống Vy bị các cô tra hỏi chuyện quản lí vóc dáng.
Thật ra về chuyện này, chính Tống Vy cũng không biết trả lời thế nào bởi cô chưa bao giờ kiểm soát cân nặng, trời sinh là thế.
Lúc sinh Hải Dương và Dĩnh Nhi, thân hình cô cũng chưa bao giờ thay đổi, nói tóm lại, đây chính là trời sinh.
“Mẹ ơi?” Đến lầu ba, Đường Hạo Tuấn vừa mới định mở cửa phòng thì căn phòng sau lưng đã mở ra, Tống Hải Dương đi ra ngoài, nhìn thấy ba mẹ thì vội gọi.
Đường Hạo Tuấn dừng bước, quay người suỵt một tiếng: “Mẹ ngủ rồi, đừng làm phiền mẹ.”
Tống Hải Dương nhìn Tống Vy rồi gật đầu.
Lúc Đường Hạo Tuấn đẩy cửa đi vào, cậu cũng đi theo.
Đường Hạo Tuấn ôm cô đặt lên giường, để cô nằm nghiêng, sau đó đắp chăn mới đứng thẳng dậy, đi xem đứa bé bên cạnh: “Con vào làm gì?”
“Con có lời muốn nói với ba.” Tống Hải Dương ngước cái đầu nhỏ nhắn lên.
Đường Hạo Tuấn đồng ý: “Ra ngoài nói.”
Hai ba con ra khỏi cửa.
Ra đến bên ngoài, Đường Hạo Tuấn khẽ đóng cửa, hỏi: “Em gái đâu?”
“Dĩnh Nhi vừa mới xem phim hoạt hình rồi ngủ luôn.” Tống Hải Dương trả lời.
Đường Hạo Tuấn hất nhẹ cằm: “Con muốn nói gì với ba?”
Bởi vì Hải Dương rất chín chắn nên đôi khi, anh sẽ không đối xử với cậu như một đứa trẻ.
Ví như hiện giờ, lúc chỉ có ba con họ nói chuyện, anh sẽ nói với cậu như hai người bình đẳng. Mà Hải Dương thông minh, hiểu chuyện, đáng được anh đối xử bình đẳng.
Đương nhiên lúc có mặt cả nhà, anh vẫn xem Hải Dương như con nhỏ.
“Hôm nay, con thấy bác cả, ngay lúc ba và mẹ đi triển lãm.” Tống Hải Dương ngước đầu nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn không bỏ ngoài tai, anh khẽ gật đầu: “Ba biết, ba mẹ cũng gặp. Cuối cùng anh ta vẫn dùng trực thăng chạy thoát, bây giờ không quân của Steve đang ráo riết tìm chiếc máy bay đó.”
“Chắc nó được thuê, giờ đã bị người ta điều khiển bay về trạm thuê.” Tống Hải Dương nói.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Thuê?”
Với tài lực của Đường Hạo Minh, không thể có chuyện không mua nổi máy bay.
“Đúng vậy, con lợi dụng camera nhìn thấy chú ta đi khỏi, cũng theo dõi nó, con còn xâm nhập vào hệ thống trực thăng, phát hiện nó có nguồn gốc từ trạm thuê nhưng trong lúc trở về, từ hệ thống đường truyền hàng không phát hiện nó dừng trên một ngọn núi một lúc.” Tống Hải Dương gật đầu, nói tiếp.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt: “Vậy là Đường Hạo Minh ở trong ngọn núi kia?”
“Có lẽ vậy, nó đậu khoảng mười mấy phút mới bay về trạm thuê, trong khoảng thời gian này, nó dừng lại tổng cộng hai lần, một lần phòng triển lãm, một lần là đỉnh núi, thế nên Đường Hạo Minh chỉ có thể ở trên đỉnh núi.” Tống Hải Dương nói bằng giọng chắc nịch.
Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Không, có thể là anh ta cố tình đánh lừa, để chúng ta quan tâm đến ngọn núi kia, làm ta coi là thật, cho rằng anh ta dừng ở đó. Nhưng muốn rời khỏi trực thăng thì có vô vàn cách, không bắt buộc phải khiến trực thăng dừng, hiểu chưa?”
“Ba nói là... nhảy dù?” Tống Hải Dươngnhíu mày.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đúng, chỉ cần chuẩn bị sẵn đồ nhảy dù trong trực thăng, chờ qua điểm mù của camera là có thể nhảy.”
“Con không nghĩ đến chỗ này.” Tống Hải Dương tức giận.
Đường Hạo Tuấn ngồi xổm xuống, xoa đầu cậu: “Đừng tự trách, con đã làm rất tốt, người của ba vẫn chưa tìm được chỗ đỗ của trực thăng mà con đã biết được, nên so với họ, con giỏi hơn.”
Có một đứa con trai giỏi giang như vậy, anh có thể đoán được sau này, Tập đoàn Đường Thị ở trong tay Hải Dương sẽ càng thêm lớn mạnh.
Nghe ba khích lệ, khuôn mặt nhỏ của Tống Hải Dương đỏ bừng.
Đường Hạo Tuấn đứng dậy: “Được rồi, về phòng đi, ba đến phòng sách họp.”
“Dạ.” Tống Hải Dương gật đầu rồi trở về phòng.
Mấy ngày sau, Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh lần lượt xuất hiện.
Nhưng bọn họ không xuất hiện cùng lúc, mà thay nhau xuất hiện nhưng lúc đầu là ở trước mặt Tống Vy.
Nhưng sau này, nơi xuất hiện bắt đầu thay đổi, cách xa Tống Vy, khi thì là bến tàu, khi thì là nhà ga, khi lại là sân bay.
Đây là do Hải Dương phát hiện, đợi đến khi người của Đường Hạo Tuấn đuổi theo, hai người họ đã biến mất tăm, chạy thoát.
Thế nhưng từ phương hướng xuất hiện đó, có thể đoán rằng bọn họ muốn rời khỏi thành phố này, có lẽ nếu tìm được sơ hở thì họ có thể ngồi lên phương tiện giao thông mà chạy.
Vì thế, Đường Hạo Tuấn sắp xếp rất nhiều vệ sĩ chuyên nghiệp, đổi sang thường phục, giả dạng làm hành khách mai phục ở mấy nơi này. Chỉ cần Lâm Giai Nhi hoặc Đường Hạo Minh ló mặt lần nữa, nhóm người có thể bắt được bọn họ mà không cần chạy từ một chỗ rất xa lại.