Đường Hạo Tuấn lại cảm nhận trong chốc lát, xác nhận đứa bé yên lặng, bấy giờ anh mới thả tay ra, cười khẽ: “Nhóc con mạnh nhỉ.”
Mặc dù bàn tay không hề bị đạp đau nhưng anh cảm thấy nhóc con đạp mạnh.
“Đúng vậy, không thì sao em lại đau.” Tống Vy xoa bụng cười nói.
Đường Hạo Tuấn nghe thế, ánh mắt dừng trên bụng cô: “Bé cưng, sau này nhớ đạp nhẹ nhé, mẹ đau đấy, biết chưa?”
Nhìn người nọ nói một cách dõng dạc, đường hoàng với cái bụng mình thì Tống Vy vừa cười vừa cảm động.
“Được rồi Hạo Tuấn, em không sao, chút đau ấy em chịu được, hơn nữa nó có nghĩa là bé cưng của chúng ta khỏe mạnh mà.” Cô kéo tay anh.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Thật sự chịu được sao?”
“Đương nhiên, đâu phải lúc nào bé cưng cũng đạp.” Tống Vy gật đầu.
Thấy vật, Đường Hạo Tuấn cũng im lặng, anh đắp chăn qua rồi ôm eo cô, tắt đèn ngủ.
Ngày hôm sau, không biết Trần Châu Ánh mua từ đâu được mấy tấm vé đi xem triển lãm trang sức. Trong triển lãm, có một bộ trang sức làm từ hắc diệu thách nên muốn mời Tống Vy và Hạ Bảo Châu đi xem.
Tống Vy cũng muốn đi xem bởi cô đã đọc sách giới thiệu, trong buổi triển lãm cũng có mấy bộ lễ phục cao cấp.
Lần này, Đường Hạo Tuấn cũng đi, hôm qua Lâm Giai Nhi vừa xuất hiện khiến anh nhận thức được Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh có hành động, vì thế mà anh không dám cách xa Tống Vy nửa bước.
Chỉ sợ lúc mình vắng mặt, cô sẽ gặp chuyện.
Còn về hai đứa bé, bọn họ vẫn không dẫn đi, trong khu biệt thự này đều là người có thân phận ở, hơn nữa xung quanh cũng có bảo vệ.
Hai đứa bé ở trong nhà còn an toàn hơn bên ngoài.
Bọn Đường Hạo Minh cũng không dám manh động trong khu biệt thự, trừ khi bọn họ muốn thu hút thù hận của cả khu này.
Đến buổi triển lãm, Trần Châu Ánh và Hạ Bảo Châu cùng đi ngắm trang sức, còn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đi xem bên lễ phục.
Mấy bộ lễ phục này thiết kế không tệ, đặc biệt là phần kiểu dáng, Tống Vy vô cùng thích nó, nhịn không được mà lấy điện thoại chụp lại, chuẩn bị ra ngoài tìm thầy nghiên cứu thử.
Hai năm qua, thầy đã đi đến cuối trong việc thiết kế, đã không thể tiến bộ được nữa, cho nên chuyên môn nghiên cứu về kiểu dáng.
Cô tin chắc khi thầy nhìn thấy mẫu thiết kế này sẽ vui lắm.
Chụp xong hết một lượt, Tống Vy lưu kĩ bức hình rồi quay đầu nói với Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, em muốn đi toilet.”
Phụ nữ có thai chính là vậy một ngày đi mấy lượt, bình quân mỗi tiếng đi một lần.
Có đôi khi cô cũng thấy rất phiền.
“Anh đi với em,” Đường Hạo Tuấn xách túi xách cho cô.
Tống Vy lắc đầu: “Không sao, ở phía sau thôi, em quay về ngay.”
Nói xong, cô đi về phía cửa sau.
Toilet không có ai, Tống Vy vừa đi xong thì nghe có người gọi mình: “Vy Vy.”
Giọng nói này...
Con ngươi của Tống Vy co lại, vội vàng quay đầu nhìn, ở giữa cuối dãy hành lang, Đường Hạo Minh đang đứng ở đó, cười tà ác với cô: “Vy Vy, đã lâu không gặp!”
“Đường Hạo Minh! Quả nhiên anh xuất hiện rồi!” Tống Vy nhìn anh ta, vội vàng móc điện thoại, chuẩn bị gọi người.
Dường như Đường Hạo Minh đã dự tính trước, ngay lúc cô móc điện thoại thì anh ta nở nụ cười với Tống Vy rồi quay người chạy.
Tống Vy thấy thế thì đuổi theo bản năng: “Đừng chạy, đứng lại!”
Đường Hạo Minh vẫn không dừng bước, đợi đến khi Tống Vy đuổi tới chỗ anh ta đứng khi nãy thì vừa hay thấy Đường Hạo Minh chạy vào trong thang máy.
Tống Vy cắn răng, vội vàng chạy sang, nhìn thấy thang máy đang đi lên, cô không biết nó đi lên lầu mấy.
Không còn cách nào, cô gọi cho Đường Hạo Tuấn, giọng điệu lo lắng: “Hạo Tuấn, nhanh lên, Đường Hạo Minh xuất hiện, anh ta ở trong thang máy, lên tầng trên, mau cho người đuổi theo!”
“Anh biết rồi.” Đường Hạo Tuấn nói xong, trong mắt ánh lên tia sáng lạnh lùng rồi triệu tập vệ sĩ đuổi theo, chính anh cũng đi theo.
Nhưng chưa đợi bọn họ đến thang máy thì Đường Hạo Tuấn đã nghe tiếng máy bay trực thăng ở bên ngoài.
Sắc mặt anh bỗng trầm xuống, sải bước nhanh đến một căn phòng làm việc gần đó, sau khi đứng ở cửa sổ sát đất căn phòng ngước đầu nhìn ra ngoài thì nhìn thấy một chiếc máy bay trực thăng đang bay lơ lửng giữa không trung, Đường Hạo Minh đang giẫm lên thang dây, vẫy tay về phía anh.
“Đường Hạo Minh!” Đường Hạo Tuấn siết chặt nắm đấm, nghiến chặt răng gằn cái tên này.
Hình như Đường Hạo Minh nghe được, anh ta nở nụ cười khiêu khích với Đường Hạo Tuấn, rồi ra hiệu cho máy bay.
Máy bay bay lên cao rồi bay về một nơi xa, càng ngày càng xa, chẳng mấy chốc đã chẳng thấy đâu nữa.
Đường Hạo Tuấn nhìn hướng bay của máy bay trực thăng thì ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
“Chồng à, Đường Hạo Minh đi rồi.” Tống Vy đến bên cạnh anh, nhíu đôi mày thanh tú nói.
Đường Hạo Tuấn nhắm mắt, nén cơn tức giận xuống, gật đầu: “Ừ.”
Tống Vy thở dài: “Quả nhiên bị anh nói trúng, Đường Hạo Minh sẽ ngoi đầu lên, lần trước là Lâm Giai Nhi, lần này là anh ta, lần tiếp theo có thể là cả hai, rốt cuộc bọn họ có âm mưu gì đây?”
“Đường Hạo Minh khi nãy có gì đó bất ổn.” Bỗng nhiên, Đường Hạo Tuấn nói ra một câu kinh người.
Tống Vy nghi ngờ nhìn anh: “Lạ chỗ nào?”
“Con mắt.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt, giọng trầm thấp: “Mắt anh ta bị cận nhưng khi nãy ở trên trực thăng, anh ta lại không đeo kính nhưng vẫn thấy rõ anh, rất lạ.”
“Việc này thì có gì đâu, có khi là đeo kính sát tròng.” Tống Vy ngẫm nghĩ: “Anh ta lên thẳng tầng cao nhất, leo lên trực thăng bay mất, có thể thấy được anh ta đã chuẩn bị sẵn nó, nếu là vậy thì anh ta biết bản thân sẽ ngồi trực thăng nên đổi loại đeo cũng là bình thường.”
“Em nói cũng đúng.” Đường Hạo Tuấn hất nhẹ cằm.
Đúng là Tống Vy nói có lí nhưng anh vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Nhưng rốt cuộc là đâu thì không nói được.
“Đi về trước đã.” Đường Hạo Tuấn kéo tay Tống Vy.
Đường Hạo Minh đã xuất hiện lần này, sau này chắc chắn sẽ còn xuất hiện nữa.
Coi như Đường Hạo Minh dùng trực thăng thì cũng không thể rời khỏi quốc gia này, anh và Thống đốc Steve có hợp tác nên Steve đã sắp xếp không quân kiểm tra, Đường Hạo Minh không thể thoát được.
Buổi triển lãm này, Đường Hạo Minh vừa xuất hiện đã hạ màn ngay.
Tống Vy không kể chuyện này cho Trần Châu Ánh và Hạ Bảo Châu nghe, tránh ảnh hưởng tâm trạng của hai người, sau đó chỉ để hai vệ sĩ ở lại bảo vệ bọn họ, rồi cùng Đường Hạo Tuấn về.
“Tống giảm đốc.” Vừa tới biệt thự, Trình Hiệp vừa tới cửa.
Đường Hạo Tuấn rót cho Tống Vy một ly nước ấm rồi mới lên tiếng: “Nói.”
“Hôm qua, mấy vệ sĩ đã tìm thấy chiếc xe Lâm Giai Nhi dùng ở trường đại học, quả nhiên cô ta đã bỏ xe.” Trình Hiệp trả lời.
Đường Hạo Tuấn uống một ngụm nước, cười khinh: “Đương nhiên cô ta sẽ bỏ xe, với mục tiêu lớn như vậy, trừ khi cô ta phá hỏng toàn bộ hệ thống giám sát ở thành phố này, nếu không đã chẳng phải bỏ xe.”
“Còn nữa, Thống đốc Steve bên kia đã nói rằng sẽ giúp Tổng giám đốc tìm chiếc máy bay trực thăng kia.” Trình Hiệp lại nói.
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng.
Tống Vy hơi lo lắng: “Xem xét tình hình của Lâm Giai Nhi hôm qua, có thể vẫn là lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng.”
Nghe thế, Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp bỗng chốc im lặng.
Bởi vì trong lòng bọn họ biết rõ cô nói đúng.
Dù máy bay trực thăng lớn nhưng muốn không bị bắt thì có vô vàn cách.
“Dù thế nào thì cũng phải thử một lần, đi thôi.” Đường Hạo Tuấn bóp trán.
Trình Hiệp gật đầu, quay người ra về.
Tống Vy nhìn sự mệt mỏi hiện lên giữa trán của người nọ thì bỗng thấy đau lòng.