Nhưng người làm, vậy thì thông suốt rồi.
“Tại sao muốn hại vợ của tôi?” Đường Hạo Tuấn bước lên một bước, đứng ở trước mặt nhà thiết kế người da đen.
Là người đàn ông phương Đông, chiều cao và thể hình của Đường Hạo Tuấn, thật ra thấp hơn, gầy hơn nhà thiết kế người da đen này một chút.
Nhưng khí thế mà Đường Hạo Tuấn tỏa ra, lại áp chế nhà thiết kế người da đen tới mức có hơi không thở được.
Đây là sự cường thế của một cường giả, một người bề trên, là thứ mà nhà thiết kế người da đen không có.
Cho nên dù nhà thiết kế người da đen đứng lên có cao hơn Đường Hạo Tuấn nửa cái đầu, nhưng ở trong mắt của người bên cạnh, cũng lập tức lùn đi rất nhiều.
“Tôi… tôi không phải cố ý.” Nhà thiết kế người da đen cúi đầu, nhỏ giọng đáp.
Trong mắt Tina ở đằng sau Tống Vy vụt qua một tia chế giễu, xẹt qua trong nháy mắt, vì vậy không ai nhìn thấy.
“Cái gì mà không phải là cố ý, đường đi hẹp như vậy, hai người cùng đi qua còn khó, Vy Vy là đi qua từ phía trước anh, tôi không tin anh không nhìn thấy cô ấy. Nếu anh đã nhìn thấy, anh tại sao không thu chân lại, còn để ở lối đi lại, rõ ràng chính là cố ý.” Trần Châu Ánh chỉ vào nhà thiết kế người da đen mà lớn tiếng nói.
Nhà thiết kế người da đen vội lắc đầu: “Không không không, tôi thật sự không phải cố ý, tôi lúc đó cúi đầu đang nghĩ chuyện khác, thật sự không phát hiện Tống đi qua, Tống, cô tin tôi đi.”
Anh ta nhìn Tống Vy.
Tống Vy mím đôi môi đỏ không trả lời, không biết đang nghĩ cái gì.
Đường Hạo Tuấn đột nhiên hỏi: “Có camera không?”
“Có.” Tina gật đầu: “Nhưng camera không quay lại lối đi lại, cho nên cũng không chứng minh được anh ta rốt cuộc có phải cố ý chìa chân ra không.”
“Vậy thì khó giải quyết rồi.” Trần Châu Ánh nhíu mày.
Nhà thiết kế người da đen cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, rất nhanh lại khôi phục như ban đầu.
“Mọi người đang làm cái gì?” Lúc này, một nhóm người từ bên ngoài đi vào.
Là người chủ trì và mấy ban giám khảo là nhà thiết kế hàng đầu.
Tống Vy nhìn đồng hồ, quay đầu nói với Đường Hạo Tuấn: “Chồng, bắt đầu thi đấu rồi, anh dẫn hai con về phòng nghỉ trước, chuyện này đợi về sau rồi nói.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, sau đó ánh mắt u tối liếc nhìn nhà thiết kế người da đen, ở trong ánh mắt sợ hãi của nhà thiết kế người da đen, anh nắm tay của hai đứa trẻ rời đi.
Tống Vy nhìn sang Trần Châu Ánh: “Chúng ta cũng về vị trí thôi.”
“Được.” Trần Châu Ánh gật đầu, sau đó trừng mắt với nhà thiết kế người da đen: “Đừng tưởng chuyện này sẽ kết thúc như vậy, đợi chúng tôi tra ra anh là cố ý, anh đợi sự nghiệp thiết kế của anh kết thúc đi, hừ!”
Nói xong, cô đi theo Tống Vy.
Nhà thiết kế người da đen ngồi xuống với ánh mắt hoảng loạn, tay cầm chiếc bút chì đang hơi run rẩy.
Anh ta nghĩ tới câu kết thúc sự nghiệp thiết kế vừa rồi của Trần Châu Ánh, trong lòng vô cùng sợ.
Anh ta bây giờ đã có chút hối hận khi sử dụng động tác nhỏ với Tống Vy.
Có điều may camera không quay tới chân, anh ta nghĩ, bọn họ chắc chắn cũng không tra ra là anh ta cố ý.
Nghĩ như vậy, nhà thiết kế người da đen hít sâu một hơi, bình tĩnh lại.
Cuộc thi chính thức bắt đầu, người chủ trì lên sân khấu tuyên bố chủ đề thi đấu lần này, bầu trời sao.
Do trang phục và trang sức hợp tác, vậy thì trang phục thiết kế sau đây sẽ đều là lễ phục, như vậy mới có thể phối hợp hoàn hảo với trang sức thiết kế.
Vậy nên cái mà Tống Vy muốn thiết kế chính là lễ phục mang chủ đề bầu trời sao, mà Trần Châu Ánh, cũng phải thiết kế ra bộ trang sức phù hợp với bầu trời sao để chế tác.
Do kiểu dáng mẫu mã mà mỗi một nhà thiết kế trang sức thiết kế là khác nhau, vậy thì đá quý sử dụng cũng khác nhau, cho nên phía ban tổ chức không quy định nhà thiết kế trang sức buộc phải dùng loại đá quý nào để thiết kế trang sức, mà do nhà thiết kế trang sức đưa ra đá quý mình cần, xin ban tổ chức tài trợ kinh phí để mua.
Nhưng đợi đến sau khi làm ra, tham gia xong cuộc thi, trang sức thuộc sở hữu của ban tổ chức, nhà thiết kế chỉ có quyền đặt tên.
Điều này đối với các nhà thiết kế mà nói, cũng là chuyện tốt, dù sao không cần tự mình bỏ tiền.
Ở chỗ ngồi, Tống Vy mở máy tính ra, bắt đầu tìm kiếm hình ảnh có liên quan tới bầu trời sao.
Những hình ảnh đó vô cùng đẹp, cũng rất thần bí, nghĩ cũng biết thiết kế thành lễ phục sẽ đẹp cỡ nào.
Khi Tống Vy đang lật xem từng tấm ảnh về bầu trời sao, khi đang coi nghiêm túc, bỗng nhiên nghe thấy bên tai truyền tới một tiếng thở dài.
“Làm sao vậy?” Tống Vy dừng động tác lăn chuột, quay đầu nhìn.
Trần Châu Ánh mặt mày mệt mỏi nằm bò trên bàn: “Tôi cảm thấy, chủ đề của cuộc thi lần này chính là làm khó nhà thiết kế trang sức chúng tôi.”
“Sao lại nói vậy?” Tống Vy nhướn mày.
Trần Châu Ánh ngẩng đầu lên, dùng tay chống má đáp: “Cô nghĩ đi, đá quý thô trên trái đất không có một loại nào phù hợp với những ngôi sao trên bầu trời, có loại thì có tì vết, có người giàu nào sẽ mua loại có tì vết chứ?”
“Cô nói cũng đúng.” Tống Vy gật đầu.
Đây thật sự là một vấn đề.
Đá thô chủ yếu làm trang sức hiện nay, bình thường đều là ngọc thạch, kim cương, thủy tinh, mã não.
Đá thô cơ bản là màu xanh lá, đương nhiên cũng có ngọc trắng đá tím… mà kim cương bình thường đều là kim cương trắng, cũng có kim cương màu khác, tuy thủy tinh khá nhiều màu sắc, nhưng thủy tinh bình thường đều khá thuần túy, cũng không thích hợp, mà mã não.
Nói thật, mã não không đủ tư cách đặt chân vào quầy trang sức cao cấp, cho nên cũng không cần suy nghĩ.
“Vy Vy, cô nói xem tôi phải làm sao?” Trần Châu Ánh cười khổ không thôi: “Quả nhiên là tứ kết có khác, vừa diễn ra thì cho tôi một vấn đề khó như vậy.”
“Cũng không phải là làm khó cô, các nhà thiết kế trang sức cũng giống như cô bây giờ.” Tống Vy nhìn các nhà thiết kế trang sức mặt mày ủ rột khác, rõ ràng bọn họ cũng đang đau đầu vì chọn chất liệu cho trang sức.
“Đúng thật.” Trần Châu Ánh nhìn thấy những người khác cũng giống mình, hai mắt chợt sáng lên: “Tôi đột nhiên phát hiện trong lòng mình cân bằng rồi.”
Tống Vy giở khóc giở cười, sau khi lắc đầu thì tiếp tục nhìn hình ảnh của mình.
Nhìn thấy một tấm trong đó, cô bỗng nhiên có một chủ ý: “Châu Ánh, cô nhìn cái này.”
Cô đẩy cánh tay của Trần Châu Ánh.
“Cái gì?” Trần Châu Ánh lại gần.
Tống Vy chỉ vào một tấm ảnh đen hoàn toàn: “Cái này, đây là một bức ảnh do phi hành gia trên mặt trăng chụp, chúng ta khi ở trên trái đất ngắm sao, cả ngầu trời đều là những ngôi sao. Nhưng nhìn từ mặt trăng, lại là một khoảng đen, cho nên tôi đại khái biết được cô có thể chọn loại đá nào rồi, đá Obsidian, hoặc kim cương đen, cực kỳ đen.”
Được cô gợi ý như vậy, Trần Châu Ánh trở nên nghiêm túc: “Cô nói đúng, hơn nữa màu sắc đằng sau những hình ảnh bầu trời sao này, đều là màu đen, hơn nữa cô thiết kế lễ phục bầu trời sao, màu sắc cũng chắc chắn là phối hợp rất nhiều màu sắc, tạo nên sự thần bí của bầu trời sao, vậy thì đá quý màu đen mới là thích hợp nhất, sẽ không quá đột ngột, đúng, tôi biết phải làm như nào rồi!”
Trần Châu Ánh phấn khích vỗ tay, sau đó mở laptop trước mặt của mình lên, bắt đầu tìm kiếm đá Obsidian và kim cương đen.
Cuối cùng, Trần Châu Ánh chọn đá Obsidian.
Thật ra so sánh hai loại này, giá trị của đá Obsidian còn lâu mới bằng kim cương đen, dù sao sản lượng của kim cương đen rất hiếm, rất đắt đỏ.
Vậy nên phía ban tổ chức cũng không thể đồng ý đơn xin kim cương đen của cô, giá trị thật sự quá cao, còn không nhất định sẽ mua được, đây là một nguyên nhân.
Nguyên nhân khác là kim cương đen còn có độ trong nhất định, không giống đá Obsidian, là đen thuần, cực kỳ đen, dùng để thiết kế cho chủ đề bầu trời sao, phối hợp với lễ phục là cực kỳ phù hợp
Vì vậy Trần Châu Ánh đã nộp đơn xin của mình lên trên, rất nhanh thì nhận được câu trả lời đồng ý.
Sau đó, Trần Châu Ánh kéo tay của Tống Vy: “Vy Vy, ngày mai cùng tôi đến chợ đá quý đi một vòng đi.”
“Được.” Tống Vy gật đầu đồng ý.
Dù sao, là người đồng hành của cô, cho nên không thể không quan tâm, dù sao trang sức xảy ra vấn đề, lễ phục của cô cũng không được điểm cao.