Nhìn biểu cảm tự trách của cậu nhóc, Tống Vy xoa đầu của cậu nhóc, dịu dàng nói: “Cục cưng, đừng như vậy, đây không phải là lỗi của con, là kẻ địch quá gian xảo.”
“Nhưng con rõ ràng có cơ hội có thể khóa chặt bác ấy.” Tống Hải Dương ấn ngón tay.
Tống Vy khẽ mỉm cười: “Được rồi, lần này mất dấu của bọn họ, vậy cục cưng tiếp tục tìm, mẹ tin sẽ có cơ hội tìm được bọn họ.”
Qua sự an ủi một hồi của cô, cậu nhóc rất nhanh đã lấy lại tinh thần, gật mạnh đầu: “Con biết rồi mẹ, con bây giờ đi lập trình một ứng dụng nhỏ, để camera chủ động khóa chặt bọn họ, chỉ cần bọn họ xuất hiện ở một camera nào đó, con sẽ biết ngay lập tức.”
Nói xong, cậu nhóc nhanh chóng chảy ra khỏi phòng của Tống Vy.
Cô bé nhìn mẹ, lại nhìn về phía anh trai rời đi, cuối cùng cũng đuổi theo: “Anh ơi đợi em.”
Nhìn bóng dáng vội vàng của hai đứa trẻ, Tống Vy lắc đầu giở khóc giở cười, đi theo bọn trẻ.
Ngày hôm sau, Đường Hạo Tuấn đã tới bên này, cùng với Tống Vy tham gia cuộc thi.
Khi Tống Vy đến chỗ tổ chức cuộc thi, phát hiện ban giám khảo đã đổi hết người, đổi thành mấy đại sư thiết kế hàng đầu thế giới, mà một người trong đó chính là sư phụ của cô, đại sư Mercedes.
Tống Vy sớm đã biết vào vòng này, sư phụ sẽ tới, cho nên khi nhìn thấy, ngoài bất ngờ cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
“Thầy.” Trước khi bắt đầu thi, Tống Vy chủ động tìm tới Mercedes, ôm đối phương một chút: “Thầy dạo này vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe.” Đại sư Mercedes cười hiền từ gật đầu, sau đó cúi đầu nhìn bụng của cô: “Mấy tháng rồi?”
“6 tháng ạ.” Tống Vy sờ bụng, hạnh phúc trả lời.
Đại sư Mercedes cười ha ha nói: “Tốt tốt tốt, 6 tháng, không ảnh hưởng tới việc thi đấu của em.”
“Phải ạ.” Tống Vy đáp, sau đó nghĩ đến điều gì đó, cô hỏi: “Đúng rồi thầy, thầy đến đây từ khi nào, sao không liên lạc với em để em đi đón thầy.”
“Không cần, phía ban tổ chức có người đến đón, cho nên thầy không nói với em.” Đại sư Mercedes xua tay.
Tống Vy nhìn ông ta: “Vậy thầy ở đâu ạ?”
“Phía ban tổ chức đã sắp xếp phòng ở khách sạn.” Đại sư Mercedes trả lời.
Tống Vy lúc này mới yên tâm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
“Em bây giờ nói cho thầy biết, đối với vòng thi đấu tiếp theo, em có suy nghĩ gì chưa?”
Nghe thấy vấn đề này, nụ cười trên mặt Tống Vy nhạt đi không ít, sau đó nói ra vấn đề khó mà hiện nay mình gặp phải.
Đại sư Mercedes yên lặng nghe, nghe thấy những chỗ này, bèn chủ động đưa ra đề nghị cho cô.
Mãi đến khi đến giờ thi đấu, cuộc hướng dẫn này mới kết thúc.
Nhưng không thể không nói, có người đi trước chỉ cho lối đi sáng, Tống Vy cảm thấy mình quả thật đã thả lỏng không ít, cũng không mờ mịt như trước, đối với cuộc thi đấu tiếp theo, lại tràn ngập tự tin.
“Vy Vy, bên này.” Khi Tống Vy quay lại đại sảnh thi đấu thì nghe thấy tiếng của Trần Châu Ánh, nhìn về nơi phát ra âm thanh, Trần Châu Ánh đã ngồi trước bàn thi đấu của bọn họ, đang mỉm cười vẫy tay với cô.
Tống Vy cũng mỉm cười với cô ấy, sau đó đỡ bụng, cất bước đi tới.
Khi vừa đi tới giữa bàn, một cái chân đột nhiên chìa ra, ngáng ở trước mặt.
Tống Vy không chú ý dưới chân, cứ như vậy mà bị vấp, cơ thể chợt lảo đảo, gương mặt ngã hướng xuống mặt đất.
“Vy Vy!” Sắc mặt của Trần Châu Ánh thay đổi, hét lên một tiếng.
Tống Vy không đáp lại, chỉ hoảng sợ nhìn mặt đất, hai tay ôm chặt bụng.
Cô mang thai, nếu cô thật sự ngã như vậy, đứa trẻ trong bụng cô không chết trong bụng thì sẽ sinh non.
Mà đứa trẻ sinh non, các chức năng của cơ thể đều sẽ không tốt, thậm chí còn có thể chết yểu.
Ngay cả cơ thể mẹ, cũng sẽ chịu ảnh hưởng một mức độ tương ứng.
Tóm lại, một màn này, người trong đại sảnh đều bị dọa, Trần Châu Ánh còn lập tức đứng dậy, chạy về bên này, muốn đỡ Tống Vy.
Nhưng vị trí của cô ấy quá xa, cho dù chạy qua, Tống Vy cũng sớm đã ngã xuống đất rồi.
Khi Tống Vy sắp ngã xuống, một bàn tay đột nhiên chìa ra, kéo cô lại, sau đó cánh tay đó dùng sức, đỡ cô lên.
Tống Vy sau khi đứng vững thì bám chặt vào góc chiếc bàn ở bên cạnh, há miệng thở dốc, bình ổn lại sự sợ hãi trong lòng.
Nguy hiểm quá, cô suýt nữa mất đi đứa trẻ trong bụng.
Sắc mặt của Tống Vy rất tái nhợt, hai tay cũng run rẩy, có thể thấy chuyện vừa rồi khiến cô rất sợ hãi.
“Vy Vy, cô không sao chứ?” Trần Châu Ánh cuối cùng cũng chạy đến trước mặt Tống Vy, vội vàng hỏi.
Miệng của Tống Vy mấp máy, do còn trong cơn sợ hãi, giọng nói không phát ra được.
Lúc này, cửa của đại sảnh đột nhiên bị người khác dùng lực đạp ra, sau đó, một bóng người cao lớn rảo bước đi tới, đằng sau còn có hai đứa trẻ đi theo.
“Mẹ.” Hai đứa trẻ nhìn thấy Tống Vy, lập tức rảo bước chạy tới, đồng loạt ôm lấy chân của Tống Vy: “Mẹ làm sao vậy?”
Tống Vy cúi đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe của hai đứa trẻ thì biết chúng cũng bị chuyện vừa rồi dọa sợ, cô hơi áy náy xoa đầu của bọn trẻ.
“Mẹ không sao…” Tống Vy đáp lại bằng giọng nói hơi khàn, sau đó nhìn sang người đàn ông đi tới.
Anh ôm cô vào trong lòng, ôm rất chặt.
Tống Vy có thể cảm nhận được nhịp tim của anh đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, có thể thấy anh cũng bị chuyện vừa rồi xung kích.
“Xin lỗi chồng, khiến anh lo lắng rồi.” Tống Vy đưa tay, ôm lấy lưng của anh, nhỏ giọng nói.
Anh buông cô ra, giữ gương mặt của cô: “Em không sao là được.”
Tống Vy nhếch khóe môi, nặn ra một nụ cười: “Ừm, em không sao, may mắn Tina kéo được em.”
Nói rồi, Tống Vy nhìn sang một người phụ nữ ngoại quốc ngồi ở bên tay trái.
Vừa rồi là người phụ nữ ngoại quốc này kịp thời đưa tay cứu cô, nếu không cô bây giờ đã nằm trên xe cấp cứu rồi.
Đường Hạo Tuấn nhìn sang Tina, lần đầu tiên anh cúi cái đầu cao quý trước đối phương: “Cảm ơn cô đã cứu vợ và con của tôi.”
Hai đứa trẻ cũng học theo ba mà cúi đầu: “Cảm ơn dì cứu mẹ cháu.”
Tuy Tina không biết thân phận của Đường Hạo Tuấn, nhưng từng thấy anh đi chung với người của ban tổ chức, hơn nữa người ban tổ chức còn rất nghe anh thì biết thân phận của anh không đơn giản.
Cô ta vẫn là lần đầu tiên được nhân vật lớn như vậy cúi đầu, nhất thời khá lo lắng, vội xua tay nói: “Không… không cần khách sáo, cứu người là chuyện nên làm.”
“Mặc kệ nói như nào, cô đã cứu vợ và con của tôi, ân tình này tôi ghi nhớ, nếu cô gặp phải chuyện gì không thể giải quyết, có thể liên lạc cho trợ lý của tôi, tôi sẽ dốc sức giúp cô giải quyết.” Nói rồi, Đường Hạo Tuấn lấy ra một tấm danh thiếp của Trình Hiệp.
Có lúc xã giao, anh không muốn cho danh thiếp cá nhân của mình thì sẽ đưa danh thiếp của Trình Hiệp.
Cho nên trên người anh, bình thường sẽ có danh thiếp của Trình Hiệp.
Tina nhận lấy danh thiếp, nhìn thấy dòng tên tiếng anh của tập đoàn Đường Thị, cô ta lập tức ngộ ra, đã biết lai lịch của anh này, cô ta càng kinh ngạc tuyển thủ Tống Vy mà cô ta luôn thi đấu cùng, vậy mà có bối cảnh lớn như vậy, cô là bà chủ của tập đoàn Đường Thị.
“Này, anh không đứng dậy xin lỗi Vy Vy sao?” Đột nhiên, tiếng của Trần Châu Ánh vang lên, mang theo một chút phẫn nộ.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn nhìn qua, nhìn thấy ở vị trí bên phải, Trần Châu Ánh đang trừng mắt nhìn nhà thiết kế nam người da đen kia.
Nhìn thấy nhà thiết kế nam người da đen đó, ánh mắt của Tống Vy tối sầm lại: “Chồng, chính là anh ta vừa rồi chìa chân ra giữa đường, mới khiến em suýt bị ngã.”
Không phải cô cáo trạng, mà đây là sự thật.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy lời của Tống Vy, coi như biết cô đang đi bình thường, tại sao lại đột nhiên bị ngã.
Tuy ngã ở mặt phẳng cũng có, nhưng loại tỷ lệ này quá thấp, bởi vì giày của cô là đặc biệt làm riêng, là loại chống trơn, cho nên tuyệt đối không thể ngã trên mặt phẳng được.