Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 888




“Phải, nếu có manh mối là tốt rồi.” Tống Vy vén tóc nói.

Đường Hạo Tuấn nhếch miệng: “Manh mối thì có, nhưng không giải mã được.”

“Có ý gì?” Tống Vy nhìn anh.

Đường Hạo Tuấn trả lời: “Khoảng thời gian trước, anh ở trong phòng trước đây của ông nội tìm được một bức thư, trên thư viết, di chúc ở trên người ba mẹ của anh, nhưng ba mẹ của anh đã qua đời 18 năm, cho nên manh mối của di chúc này đã trở nên mâu thuẫn rồi.”

“Quả thật có một chút, có điều ai nói ở trên người thì nhất định là ở trên người người sống chứ.” Tống Vy cười nói.

Đường Hạo Tuấn nghe thấy lời này, vẻ mặt chợt sững ra: “Ý em là, di chúc có khả năng ở trong mộ của ba mẹ anh sao?”

“Ở trong mộ chắc không thể, dù sao không ai sẽ đi đào mộ cả, khả năng cao nhất là ở chỗ nào đó bên cạnh ngôi mộ.” Tống Vy phân tích nói.

Nắm đấm của Đường Hạo Tuấn siết chặt: “Có lẽ, những gì em nói là đúng.”

Trong tình huống bình thường, không ai sẽ nghĩ di chúc ở bên cạnh ngôi mộ, bởi vì không ai cảm thấy người nào đó sẽ giấu đồ ở nơi như này.

Nhưng vừa vặn điều không thể này, mới càng sẽ có khả năng.



“Hạo Tuấn, hay là anh cho người đi tìm thử?” Tống Vy đề nghị.

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Tìm là chắc chắn phải tìm, đợi sau khi ngày mai về nước thì anh quay về một chuyến.”

“Ừ.” Tống Vy gật đầu.

Không lâu sau thì Đường Hạo Tuấn đã ra ngoài, đi gặp mặt Thống đốc Steve.

Bởi vì chuyện này, anh đã nợ Steve một ân tình, buộc phải đi trả lại.

Tống Vy ở biệt thự một mình, vừa ăn hoa quả, vừa xem TV.

Trên TV vừa hay phát tin tức toàn bộ nhân viên khoa phụ sản của mấy bệnh viện bị đưa đi điều tra.

Bên ngoài đều biết khoa phụ sản của mấy bệnh viện này đã làm gì, nhất thời danh dự của mấy bệnh viện này lập tức nhận được sự nghi ngờ nghiêm trọng.

Rất nhiều thai phụ thăm khám ở mấy bệnh viện này còn kéo băng rôn đi kháng nghị.

Tóm lại sự việc nháo ra rất lớn, tin chắc một khoảng thời gian rất dài tiếp theo sẽ không thể bình yên được.

Có điều Tống Vy cảm thấy cũng là đáng đời, không đồng cảm.

Buổi chiều, Hạ Bảo Châu dẫn hai đứa trẻ trở về.

Khi trở về, Hạ Bảo Châu vội vàng đi tìm Tống Vy: “Vy Vy, tớ đã phát hiện một chuyện.”

“Chuyện gì?” Tống Vy uống sữa hỏi.

Hạ Bảo Châu liếc nhìn hai đứa trẻ có hơi ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Tống Vy lập tức hiểu lời cô ấy muốn nói tiếp theo không thích hợp để hai đứa trẻ nghe, cô mỉm cười: “Hải Dương, dẫn em gái lên lầu chơi đi.”

“Vâng ạ.” Tống Hải Dương đáp một tiếng, rất nghe lời dẫn Tống Dĩnh Nhi đi lên lầu.

Có điều khi đi, cậu quay lại nhìn Tống Vy và Hạ Bảo Châu, trong mắt lập lòe cái gì đó.

Rất nhanh, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Tống Vy và Hạ Bảo Châu.

Tống Vy để ly sữa xuống: “Nói đi, chuyện gì."

“Chính là Tô Huyền.” Hạ Bảo Châu ngồi xuống: “Vy Vy, lúc trưa tớ dẫn hai bọn trẻ đến trung tâm thương mại đi dạo, tôi đã gặp được Tô Huyền và sư phụ của cô ta.”

“Linda đại sư sao?” Tống Vy nhướn mày.

Hạ Bảo Châu gật đầu: “Không sai, mặc áo choàng màu đen, đội mũ rộng vành, đáng tiếc không nhìn thấy mặt của bà ta, có điều không nhìn thấy cũng tốt, tớ không muốn nhìn thấy một gương mặt rúm ró, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ, nhưng bàn tay lộ ra ngoài của bà ta, vẫn dọa tớ đấy, trên tay cũng có rất nhiều vết sẹo bỏng.”

“Thật sự là bà ta.” Tống Vy nghe miêu tả cách ăn mặc như này, trong đầu lập tức hiện ra người mà cô gặp ở trong nhà hàng lần trước.

Quả nhiên, người lần trước cô nhìn thấy, chính là Linda đại sư.

Sư phụ của Tô Huyền.

“Vy Vy, cậu từng gặp sao?” Hạ Bảo Châu nhìn Tống Vy.

Tống Vy ừ một tiếng: “Từng gặp, có điều chuyện này có gì hiếm lạ, Tô Huyền là đệ tử của bà ta, đệ tử thi đấu, sư phụ tới xem cũng bình thường.”

Đợi sư phụ của cô tham gia xong đại hội giao lưu thì cũng sẽ tới.

“Đúng là không có gì hiếm lạ, nhưng nếu tớ nói, thân hình của Linda đại sư này giống hệt với người đã đánh ngất tớ thì sao?” Hạ Bảo Châu nhìn chằm chằm Tống Vy.

Sắc mặt của Tống Vy chợt thay đổi: “Giống nhau sao?”

“Không sai, chiều cao thân hình đều giống, tớ là người mẫu, rất nhạy cảm đối với thân hình và chiều cao của người khác, cơ bản nhìn thấy một lần thì tớ có thể tính toán được số đo ba vòng của bọn đó ở trong lòng, cho nên tớ tuyệt đối không thể nhìn nhầm, hơn nữa Linda đại sư cũng là tóc vàng.” Hạ Bảo Châu nghiêm túc nói.

Sống lưng của Tống Vy chợt lạnh toát: “Vậy nói như vậy, chuyện đó thật sự là sư đồ Tô Huyền làm, mà Amy và người mẫu của cô ta chỉ là con dê thế tội bị đẩy ra.”

“Chắc chắn phải, chỉ là chúng tớ không tìm được Amy, nếu có thể gặp được thì tốt rồi.” Hạ Bảo Châu thở dài.

“Không gặp được, nhà giam tội nguy hiểm không phải là người bình thường có thể đến, cho dù là Hạo Tuấn không nhất định có thể có được giấy phép thăm tù.”

Dù sao nơi này không phải là trong nước.

Đường Hạo Tuấn ở trong nước, có lẽ sẽ rất dễ, bởi vì nhà nước sẽ bật đèn xanh ở một mức độ nhất định cho anh, ai bảo anh là một trong những người giàu đóng thuế nhiều nhất trong nước.

Nhưng ở nước ngoài lại khác, cho dù anh có tiền nữa, cũng không nhất định sẽ để anh lấy được giấy phép, bởi vì anh dù sao cũng không phải là người của nước này, trừ phi anh di dân.

“Vậy chúng ta phải làm sao, như này biết rõ hai người Amy là vô vội, nhưng cảm thấy không thể giải oan cho bọn họ, thật là khó chịu.” Hạ Bảo Châu bực bội túm tóc: “Đặc biệt là nhìn thấy sư đồ Tô Huyền vẫn tiêu dao ngoài vòng pháp luật thì càng khó chịu.”

“Không chỉ có cậu, tớ cũng khó chịu, nhưng không sao cả, phía văn phòng thám tử vẫn đang điều tra, đợi thêm chút nữa đi.” Tống Vy day huyệt thái dương rồi nói.

Trừ đợi, cô cũng không nghĩ được cách khác.

Tóm lại không thể trực tiếp lôi sư đồ Tô Huyền đến cục cảnh sát.

Hạ Bảo Châu thở dài, cũng không nói gì nữa.

Chỗ rẽ ở tầng hai, Tống Hải Dương xoay người, lặng lẽ rời đi, trở về phòng.

Khi ở trung tâm thương mại, dì Hạ Bảo Châu nhìn thấy hai người phụ nữ đó thì lộ vẻ giận dữ thì khiến cậu rất để ý.

Bởi vì dì Hạ Bảo Châu lúc đó nói một câu ‘chính là hai người phụ nữ đó hại mình và Vy Vy.’

Cậu lúc đó đã hỏi dì Hạ Bảo Châu, hai người phụ nữ đó đã làm gì với dì và mẹ.

Dì Hạ Bảo Châu lại nói, đây là chuyện của người lớn, trẻ con đừng để tâm nên không nói cho cậu.

Có điều không nói cho cậu thì cậu tự mình nghe lén là được.

Tuy vừa rồi mẹ và dì Hạ Bảo Châu vẫn không nói hai người phụ nữ đó hại bọn họ thế nào, nhưng không gây trở ngại việc cậu tự mình điều tra.

Nghĩ thế, Tống Hải Dương ngồi ở trước máy tính.

Tống Dĩnh Nhi để búp bê barbie trong tay xuống: “Anh, anh làm cái gì thế?”

“Anh tra ít tài liệu, em tự mình chơi đi, lát nữa anh chơi với em.” Tống Hải Dương nhìn máy tính, đầu không quay lại mà nói.

Tống Dĩnh Nhi gật cái đầu nhỏ: “Được ạ, vậy anh nhanh lên nha.”

“Ừ.” Tống Hải Dương đáp nhanh một tiếng, bàn tay nhỏ bắt đầu gõ trên bàn phím.

Cậu bé nhập thông tin cá nhân của Tô Huyền và Linda trước, sau đó dựa theo tư liệu mà điều tra.

Tuy lần trước cậu nhắc nhở ba, bảo ba điều tra Tô Huyền đó, nhưng ba điều tra rất sơ sài, chỉ xem được một vài tài liệu cơ bản của Tô Huyền, lần này, cậu chuẩn bị tra chi tiết hơn.

Rất nhanh, nửa tiếng trôi qua.

Lông mày nhỏ nhắn của Tống Hải Dương nhíu chặt, đang nhìn chằm chằm bức ảnh so sánh trước máy tính.

Bức ảnh so sánh còn rất mơ hồ, cậu đang dùng phần mềm từ từ khôi phục, quá trình khôi phục rất chậm, bởi vì muốn khôi phục ảnh bị mờ về độ nét cao, quá trình này đương nhiên có hơi lâu.

Bây giờ mới khôi phục được 60%, 40% còn lại ít nhất phải cần thêm vài phút nữa.

Lúc này, có người gõ cửa phòng.

Tống Hải Dương quay đầu nhìn về phía cửa: “Mẹ sao?”

“Là mẹ.” Giọng nói của Tống Vy vang lên ở bên ngoài cửa.

“Em đi mở cửa.”

Tống Dĩnh Nhi vội vàng nhảy từ trên giường xuống, lon ton chạy ra mở cửa.

Cửa mở ra, Tống Vy dắt bé đi vào, nhìn sang con trai ngồi trước máy tính, cười rồi hỏi: “Con đang làm gì thế?”

“Con đang tra tư liệu của Tô Huyền.” Tống Hải Dương cũng không che giấu, trực tiếp trả lời.