Lúc Tống Vy tỉnh lại đã là nửa đêm.
Đường Hạo Tuấn vẫn luôn ngồi bên cạnh giường trông chừng cô.
Thấy cô tỉnh lại, lập tức lấy một cốc nước qua.
Đúng lúc Tống Vy đang khát, nhìn thấy nước anh cầm đến, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Cảm ơn.”
Cô cười nhận lấy, uống một ngụm, có chút ngọt: “Bên trong bỏ đường?”
“Có cho thêm một chút mật ong.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Tống Vy cầm cốc nước: “Rất ngon.”
“Có đói không?” Đường Hạo Tuấn vuốt mái tóc vì ngủ mà trở nên lộn xộn của cô, lại hỏi.
Tống Vy gật đầu: “Có một chút.”
Trước khi phẫu thuật không thể ăn, vì vậy cô để bụng rỗng đến tận bây giờ, sớm đã đói rồi.
“Đợi một tý.” Đường Hạo Tuấn ném lại ba chữ, đứng dậy, đi xuống tầng.
Rất nhanh, anh đã trở lại, bưng một cái khay.
Trong khay có một bát mì nóng hổi, bên trong có một ít cải thảo và hành lá thái nhỏ, nhìn là muốn ăn.
Tống Vy cười: “Người làm ở dưới tầng vậy mà lại biết nấu mì của nước mình?”
Đúng là không thể tin được.
Cô cứ nghĩ là người làm chỉ biết nấy đồ Tây.
“Anh nấu đó.” Đường Hạo Tuấn nói ra làm người khác kinh ngạc.
Tống Vy sững sờ, kinh ngạc nhìn anh: “Anh nấu?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy vừa kinh ngạc vừa vui, cười nói: “Anh biết nấu cơm?”
“Không biết.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu.
Tống Vy chớp chớp mắt: “Vậy mì này, anh....”
“Tìm công thức và cách làm ở trên mạng, rất đơn giản.” Đường Hạo Tuấn trả lời qua loa.
Khóe miệng Tống Vy giật giật, nhất thời không nói được gì.
Được rồi, trên thế giới này, có một loại thiên tài, chính là chỉ cần nhìn là biết làm.
Hải Dương không phải như vậy sao?
“Ăn đi, thử xem mùi vị thế nào?” Đường Hạo Tuấn đưa đũa cho cô.
Tống Vy nhận lấy, vốn dĩ muốn bê bát qua.
Nhưng Đường Hạo Tuấn lại nói cô còn yếu, anh bưng là được rồi.
Cứ như vậy, Đường Hạo Tuấn bê bát, Tống Vy cầm đũa, gắp mấy sợi mì cho vào trong miệng.
“Thế nào?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô, trong mắt có một tia căng thẳng khó mà nhận ra.
Tống Vy liếm môi, đôi mắt sáng lên, gật đầu: “Rất ngon.”
Đường Hạo Tuấn hơi cong môi cười: “Vậy thì tốt, ăn đi.”
Tống Vy ừ một tiếng, tiếp tục gắp mì, sợi mì hơi nóng, cô gắp lên, thổi mấy cái, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn anh hỏi: “Anh ăn chưa?”
Đường Hạo Tuấn đang muốn trả lời là mình ăn rồi, kết quả bụng lại kêu lên một tiếng.
Vẻ mặt Đường Hạo Tuấn đột nhiên trở nên khó coi, bây giờ cảm thấy trên mặt có chút khó xử.
“Phụt.” Tống Vy bật cười: “Chồng à, anh thật đáng yêu, em còn tưởng anh là thần tiên chứ, cái gì cũng hoàn mỹ, hóa ra cũng có một mặt xấu hổ, như vậy rất tốt, rất có sức sống, không giống như bình thường khiến người khác khó đến gần.”
Đối với cô mà nói, Đường Hạo Tuấn như thế này mới giống một người đang sống, một người có máu có thịt.
“Được rồi, mau ăn đi.” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy cười đến mức run rẩy, trong mắt lóe lên một tia bất lực.
Tống Vy đặt sợi mì trên đũa vào trong thìa, sau đó đưa đến bên miệng anh: “Cùng ăn đi, nếu như anh không ngại chiếc đũa đã bị em dùng.”
Cô nhìn anh, đợi anh há miệng.
Đôi mắt của Đường Hạo Tuấn liếc nhìn vào trong chiếc thìa, lại ngước lên nhìn người phụ nữ đang rất mong đợi, cuối cùng cũng há miệng, ăn mì.
Sau khi nuốt, anh nói: “Anh còn từng ăn nước miếng của em.”
Ý là nước miếng của em cũng đã ăn rồi, còn ngại một đôi đũa đã dính nước miếng sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy đỏ lên, tức giận lườm anh: “Anh ngậm miệng lại đi.”
Người đàn ông này, ngày càng nói chuyện dâm dục.
Cứ như vậy, một bát mì không quá nhiều đã được hai người anh một miếng em một miếng chia nhau ăn hết.
Đường Hạo Tuấn đặt chiếc bát lên đầu giường, lúc này mới nói đến chuyện chính: “Buổi chiều anh đã bảo Trình Hiệp dẫn một vài bác sĩ khoa sản trong nước qua để làm kiểm tra chi tiết cho em.”
Nghe thấy vậy, Tống Vy lập tức sờ bụng: “Vậy đứa bé...”
“Đứa bé rất khỏe mạnh, không bị dị dạng.” Đường Hạo Tuấn nhìn bụng cô, ánh mắt dịu dàng trả lời.
Tống Vy thở phào nhẹ nhõm: “Quá tốt rồi, lúc em nghe thấy cuộc nói chuyện của bác sĩ và y tá kia, phản ứng đầu tiên chính là em đã bị lừa, đứa bé bình thường, quả nhiên, đứa bé rất bình thường.”
Bây giờ cô thật sự cảm thấy may mắn khi mình không mất đi ý thức, nếu không đứa bé thật sự sẽ không còn nữa.
Cũng rất may mắn khi Đường Hạo Tuấn đến đây cùng cô, hơn nữa còn đợi ở ngoài phòng phẫu thuật, nếu không cho dù cô tỉnh táo cũng không có tác dụng.
“Đúng rồi, tên bác sĩ và y tá kia bây giờ thế nào rồi?” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, trong mắt ngập tràn sự phẫn nộ, hỏi.
Đường Hạo Tuấn nhấp một ngụm nước mật ong của cô, trả lời: “Đã bị bắt rồi, viện trưởng Brown sẽ làm phẫu thuật cho bọn họ.”
“Phẫu thuật.” Tống Vy sững sờ: “Phẫu thuật gì?”
“Phẫu thuật làm tổn thương tay.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại, trong mắt đều là sự lạnh lẽo nói: “Hai tên bác sĩ và y tá kia nhận hối lộ, ác ý lừa người bệnh, hành vi tán tận lương tâm, không có y đức như vậy, đương nhiên không cần thiết lại lăn lộn ở giới y học, vì vậy anh bảo bác sĩ Brown phẫu thuật cắt đứt gân tay của họ, để sau này họ không thể hành nghề y được nữa.”
Ngoại trừ không thể hành nghề y, ngay cả sinh hoạt cơ bản cũng rất khó.
Đây chính là cái giá của bọn họ.
Tống Vy nghe thấy kết quả như vậy, không có bất kỳ sự cảm thông nào, chỉ cảm thấy thoải mái.
Bởi vì hai người này, suýt nữa đã giết chết con của cô.
Vì vậy cô tuyệt đối sẽ không đồng tình với bọn họ, càng không mềm lòng.
“Vậy bác sĩ và y tá khác thì sao?” Tống Vy lại hỏi.
“Nhân viên liên quan đến sự việc đều đã bị bắt lại, đang tiến hành điều tra anh và người quản lý của bang này là bạn học đại học, anh dùng một ân tình để anh ta đồng ý giúp đỡ xử lý, tin là những người kia sẽ không có kết cục tốt.” Đường Hạo Tuấn sắc mặt lạnh lùng trả lời.
Tống Vy gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Những nhân viên y tế không có y đức này, quả thật không thể có kết cục tốt, tốt nhất để cho bên ngoài biết được hành vi phạm tội của bọn họ.
Nếu không sau này, nói không chừng sẽ có những người bị hại giống như cô.
Ngày hôm sau.
Đường Hạo Tuấn dắt Tống Vy đi xuống tầng.
Hạ Bảo Châu ăn sáng cùng hai đứa nhỏ, nhìn thấy hai người đi xuống, mập mờ trêu chọc: “Ayo, tình cảm tốt như vậy sao, ở trong nhà còn nắm tay nhau không rời.”
Mặc dù Tống Vy có chút ngại ngùng, nhưng cũng không buông tay Đường Hạo Tuấn ra, ngược lại còn cảm thấy có chút đắc ý đáp trả: “Ngưỡng mộ hả, ngưỡng mộ thì đi tìm một người đi.”
Hạ Bảo Châu bĩu môi: “Vẫn nên bỏ đi, tớ thích độc thân.”
“Tối qua rõ ràng con nhìn thấy dì Bảo Châu nói chuyện điện thoại với một người đàn ông ngoại quốc, nói chuyện rất hăng say.” Lúc này, Tống Hải Dương đột nhiên lên tiếng, vạch trần cô.
Hạ Bảo Châu sững sờ, sau đó vội vàng giải thích: “Đó không phải là bạn trai của dì, chỉ là...”
“Khụ khụ.” Tống Vy lập tức ho hai tiếng ngắt lời cô: “Đủ rồi đó, dừng ở đây là được rồi, đừng nói hết tất cả, dạy xấu con tớ.”
Hạ Bảo Châu cười xòa: “Đúng vậy, đúng vậy, tớ sai, mau ăn cơm đi.”
Đường Hạo Tuấn kéo ghế cho Tống Vy.
Tống Vy ngồi xuống, lúc này anh mới ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh.
Sau khi ăn sáng xong, Hạ Bảo Châu dẫn hai đứa nhỏ đi chơi.
Bởi vì cô ấy biết, Đường Hạo Tuấn và Tống Vy phải ở lại xử lý chuyện hôm qua, không có thời gian ở cùng bọn nhỏ.
Vì vậy việc chăm sóc hai đứa nhỏ, đương nhiên rơi trên người người ăn không ngồi rồi như cô.
“Tổng giám đốc.” Trình Hiệp đi đến.
Sau khi Đường Hạo Tuấn đưa quả táo đã gọt sẵn cho Tống Vy, rút khăn giấy, thong thả lau tay: “Nói.”
“Thống đốc Steve bảo tôi qua đây chuyển lời, nói là mọi chuyện đã được xử lý xong xuôi, toàn bộ khoa sản của mấy bệnh viện liên quan đến chuyện này đều đã đổi người, những người cũ đều đã đăng lên báo, ngồi tù, ngoài ra bên phía viện trưởng Brown cũng chuyển lời, nói là phẫu thuật hai tên bác sĩ và y tá kia đã kết thúc, ngoài cái này, còn có....”
“Còn có cái gì?” Tống Vy hỏi.