Đứa bé đã xuất hiện dị dạng, nên cơ thể của người mẹ có thể cũng sẽ xuất hiện một vài vấn đề.
Bây giờ điều anh lo lắng nhất chính là cơ thể của cô, bị ảnh hưởng bởi đứa bé.
“Không có, rất tốt.” Tống Vy lắc đầu trả lời.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô có vẻ như không phải cố làm ra vẻ không sao, mới yên tâm gật đầu: “Vậy thì tốt, đi thôi, về biệt thự trước.”
Nói xong, một tay anh kéo hành lý, một tay nắm tay cô, còn cô dắt hai đứa bé, một nhà bốn người đi về phía bãi đỗ xe của sân bay.
Rất nhanh, đã về đến biệt thự.
Tống Vy bảo hai đứa bé đi ngủ, để hết lệch múi giờ.
Đường Hạo Tuấn không ngủ, đưa Tống Vy đến bệnh viện.
Kết quả kiếm tra của bác sĩ vẫn như vậy, thai nhi bị dị dạng, nên bỏ.
Đường Hạo Tuấn vân vê lòng bàn tay Tống Vy, cuối cùng cũng ký tên lên giấy đồng ý phẫu thuật.
Một tiếng sau sẽ bắt đầu phẫu thuật.
Bên phía bệnh viện đã đi chuẩn bị.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn ngồi ở hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật, yên lặng chờ đợi.
“Làm phẫu thuật xong, anh sẽ nói với bên tổ chức cuộc thi, tạm dừng cuộc thi nửa tháng, đợi sức khỏe của em tốt hơn mới tiếp tục.” Đường Hạo Tuấn cầm tay cô, dịu dàng nói.
Tống Vy lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, vì chuyện lần trước, anh đã dùng quyền lợi của người đầu tư một lần rồi, nếu vì em mà dùng một lần nữa sẽ không được hay, hơn nữa thời gian của cuộc thi đã được quyết định từ lâu rồi, tạm thời thay đổi cũng không thỏa đáng, sẽ làm mất uy tín của anh.”
“Nhưng sức khỏe của em.” Đường Hạo Tuấn cau mày.
Tống Vy dựa đầu lên vai anh, cười: “Không sao đâu, đứa bé còn ít tháng, hai ba ngày là có thể xuống giường được, yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cô cố chấp như vậy, Đường Hạo Tuấn cũng chỉ từ bỏ, nhưng trong lòng lại nghĩ, sau khi trở về, sẽ bảo người làm phải thường xuyên ở bên cạnh chăm sóc cô trong nửa tháng tới.
Nếu không, anh không thể yên tâm được.
Rất nhanh, một tiếng đã trôi qua, y tá thông báo Tống Vy có thể đi vào phòng phẫu thuật.
Mặc dù trong lòng Tống Vy đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng lúc thật sự đi vào phòng phẫu thuật, lấy đứa con trong bụng ra, trong lòng cô vẫn dâng lên một sự không nỡ vô cùng lớn.
Thậm chí cô còn muốn trực tiếp bỏ trốn, hối hận, không làm phẫu thuật nữa.
Nhưng không thể, đứa bé này không thể giữ lại.
Suy nghĩ một lúc, Tống Vy hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng, sau khi liếc nhìn Đường Hạo Tuấn, đi theo y tá vào phòng phẫu thuật.
Y tá bảo cô nằm lên giường phẫu thuật, chuẩn bị gây mê.
Tống Vy nhìn chiếc giường phẫu thuật lạnh lẽo, bóp chặt lòng bàn tay, nằm lên.
Y tá bắt đầu gây mê, bác sĩ ở bên cạnh cũng chuẩn bị dụng cụ để làm phẫu thuật.
“Cô Tống, thả lỏng một chút, cơ thể cô quá cứng, tôi không tiêm được.” Y tá nắm lấy cánh tay cứng đờ của Tống Vy, nhắc nhở Tống Vy.
Tống Vy cười một cách gượng gạo: “Ngại quá, tôi quá căng thẳng, tôi sẽ cố gắng thả lỏng.”
Vừa nói, cô vừa điều chỉnh lại hơi thở, ổn định lại trái tim đang đập rất nhanh của mình.
Hai phút sau, cơ thể cô mới thả lỏng.
Y tá cũng cảm thấy bắp thịt ở cánh tay cô không còn cứng nữa, đưa kim tiêm vào.
Rất nhanh Tống Vy đã cảm thấy choáng váng, mệt mỏi.
Cô biết, thuốc mê đã bắt đầu có tác dụng.
Trong lúc Tống Vy mơ mơ màng màng, sắp mất đi ý thức, cô đột nhiên nghe thấy cuộc nói chuyện của bác sĩ và y tá.
“Thật kỳ lạ, người đàn ông bên ngoài mới là chồng của cô Tống, vậy người đàn ông tên Đường Hạo Minh lúc trước là ai?”
“Quan tâm anh ta là ai làm gì, đã cầm tiền của anh ta, thì phải làm việc cho anh ta, đứa bé trong bụng cô Tống nhất định phải phá bỏ, nếu không sẽ không ăn nói được với bên phía anh Đường, cô kiểm tra xem mức độ gây mê thế nào rồi?”
“Ồ.”
Y tá trả lời một tiếng, đi lên kiểm tra mức độ gây mê của Tống Vy, nếu như Tống Vy đã hoàn toàn bị gây mê, vậy thì phải bắt đầu phẫu thuật.
Nhưng lúc y tá đưa tay ra kiểm tra, Tống Vy đột nhiên mở mắt.
Y tá giật mình: “Cô Tống, cô….”
Vậy mà vẫn chưa mất đi ý thức, còn có thể mở mắt?
Cái này phải có ý chí mạnh đến mức nào!
“Lúc nãy mấy người nói, mấy người cầm tiền của Đường Hạo Minh, tạo kế hoạch phá bỏ đứa bé trong bụng tôi?” Giọng nói của Tống Vy yếu ớt, nhưng không hề che giấu sự phẫn nộ, chất vất.
Y tá và bác sĩ đều không ngờ đến cuộc nói chuyện của mình đã bị đương sự nghe thấy, nhất thời đều rất ngại ngùng.
“Ưm….cô Tống, thực ra chúng tôi….”
“Nhìn dáng vẻ chột dạ của mấy người, có thể thấy những điều này đều là thật, sợ là ngay cả chuyện đứa bé trong bụng tôi bị dị dạng cũng là lời nói dối của mấy người, chỉ vì muốn để tôi cam tâm tình nguyện bỏ đứa bé, mấy người là bác sĩ, lại lấy tiền mưu hại người bệnh, đúng là táng tận lương tâm!” Tống Vy ra sức chống lên chiếc giường phẫu thuật để ngồi dậy.
Bác sĩ thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Không hay rồi, cô ấy muốn bỏ chạy, kéo cô ấy lại, tiêm thêm thuốc mê.”
Y tá có chút do dự: “Nhưng thuốc gây mê có định lượng, nếu như tiêm thêm sẽ vượt quá định lượng, rất có thể xuất hiện di chứng.”
“Vậy thì sao, từ lúc chúng ta nhận được lợi ích, đã mất đi y đức rồi, nếu như cô ấy không nghe được thì tốt, đương nhiên chúng ta sẽ phẫu thuật cho cô ấy thật tốt, nhưng bây giờ cô ấy đã nghe thấy rồi, còn muốn bỏ chạy, một khi cô ấy chạy trốn thì chúng ta sẽ xong đời, vì vậy chúng ta tuyệt đối không thể mềm lòng!” Đôi mắt của bác sĩ lạnh lùng nhìn Tống Vy nói.
Mỗi một câu nói, đều khiến cả người Tống Vy lạnh toát, cảm thấy thật đáng sợ.
Y tá cũng bị lời nói của bác sĩ đả động, nghiến răng, lại lấy thuốc mê, nhìn về phía Tống Vy: “Xin lỗi, cô Tống, đừng trách tôi, muốn trách thì hãy trách người đàn ông tên Đường Hạo Minh kia.”
Nói xong, kim tiêm trong tay y tá chuẩn bị đâm vào Tống Vy.
Đồng tử của Tống Vy co rút lại, trong lòng rất hoảng loạn.
Không được, cô tuyệt đối không thể bị gây mê nữa.
Bây giờ cô đã sắp hôn mê rồi, chỉ dựa vào ý chí đau khổ chống đỡ.
Bởi vì cô biết, nếu như mình không chống đỡ, đứa bé trong bụng sẽ không giữ được.
Vì vậy cho dù thế nào, cô cũng không thể ngất đi, càng không thể bị gây mê nữa.
Suy nghĩ một lúc, Tống Vy hung hăng cắn đầu lưỡi, cơn đau to lớn khiến sắc mặt cô tái nhợt, mồ hôi trên trán túa ra, trong miệng toàn mà mùi tanh.
Nhưng cô không quan tâm những điều này, cô chỉ muốn giữ lại đứa bé.
Nhìn thấy kim tiêm sắm chạm vào da thịt mình, Tống Vy hít thở, lật người, lăn từ trên giường phẫu thuật xuống, nằm trên đất, tránh được kim tiêm của y tá.
Y tá sững sờ, rõ ràng không ngờ cô còn sức để vùng vẫy.
Ngay cả bác sĩ cũng rất bái phục Tống Vy.
Dù sao thuốc để gây mê cho Tống Vy là do đích thân anh ta điều chế, theo tình hình thông thường, cô đã sớm mất đi ý thức, đang trong quá trình phẫu thuật.
Nhưng cô vì muốn giữ lại đứa bé, cô lại cứng rắn gắng gượng.
Ý chí mạnh như vậy, ngay cả đàn ông cũng chưa chắc có được, chứ đừng nói đến một người phụ nữ phương đông với dáng người nhỏ nhắn.
Nhưng tiếc là, có khiến người khác bái phục như thế nào, anh ta cũng sẽ không vì thế mà mềm lòng.
“Kéo cô ấy trở lại bàn phẫu thuật đi.” Bác sĩ ra lệnh.
Y tá trả lời một tiếng, đi về phía Tống Vy.
Tống Vy nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, sau khi trong mắt lóe lên một tia tuyệt vọng, cố gắng hét lớn: “Đường Hạo Tuấn, cứu em, Đường Hạo Tuấn cứu em!”
“Che miệng cô ta lại!” Sắc mặt bác sĩ thay đổi, lớn tiếng hét lên.
Y tá che miệng Tống Vy lại.
Tống Vy cắn mạnh cô ta một cái, nhân lúc cô ta đau đớn rút tay lại, tiếp tục hét lớn: “Đường Hạo Tuấn!”
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Đường Hạo Tuấn nghe thấy tiếng hét của Tống Vy, lông mày nhíu chặt.
Chuyện gì vậy, không phải cô đang phẫu thuật sao.
Sao lại đột nhiên hét lên.
Hơn nữa trong tiếng hét còn tràn đầy sự khẩn thiết.
Đường Hạo Tuấn mím môi đứng dậy, không hiểu sao trong lòng lại có cám giác bất an.
Mặc dù bây giờ tiếng hét của Tống Vy đã biến mất, nhưng tiếng hét lúc nãy, vẫn văng vẳng bên tai anh, khiến anh không thể nào an tâm.
Suy nghĩ một lúc, Đường Hạo Tuấn đi về phía phòng phẫu thuật, trực tiếp đẩy cửa đi vào.