Lần trước Đường Mãnh bị trúng gió, bởi vì được chữa trị kịp thời cho nên không sao.
Lần này sẽ thật sự để Đường Mãnh bị trúng gió bị liệt nửa người để trả thù cho con mình.
Sau khi dặn dò xong, Trình Hiệp lập tức đi làm theo.
Trình Hiệp gửi ảnh chụp và video của bà Đường cùng với trai trẻ cho Đường Mãnh, sau khi Đường Mãnh xem xong liền tức giận ngất xỉu, sau khi tỉnh lại, quả nhiên là bị trúng gió.
Dù sao thì lần trước ông ta cũng đã bị một lần, bây giờ khả năng trúng gió một lần nữa vô cùng cao.
Lần trước Đường Mãnh được chữa trị kịp thời, rất nhanh liền khôi phục, lần này Trình Hiệp cố ý kéo dài thời gian không cho người đưa Đường Mãnh đi bệnh viện, dần dần, Đường Mãnh đã bỏ qua thời gian chữa trị tốt nhất, bị tê liệt nửa người, đứng lên không nổi, sau này chỉ có thể ngồi xe lăn.
Rõ ràng là ngày hôm qua vẫn là một người hoàn thiện, thời gian mới trôi qua một đêm lại bị liệt, không thể không nói, thế sự vô thường.
Trình Hiệp hoàn thành nhiệm vụ của mình, mỉm cười bước ra khỏi bệnh viện, lúc đi ra còn nghe thấy tiếng cãi vã của bà Đường và Đường Mãnh.
Nội dung cãi nhau chính là chuyện bê bối giữa bà Đường và trai trẻ.
Nói đến đây, lúc trước khi Trình Hiệp nhìn thấy cũng sợ đến ngây người, ai mà không biết người mà bà Đường yêu nhất chính là Đường Mãnh, thường xuyên xung đột với người tình của Đường Mãnh ở bên ngoài, ngày nào cũng được đưa lên tin tức.
Tất cả mọi người đều nói bà Đường si tình, thật sự không ngờ bà Đường si tình là một chuyện, ở bên ngoài có tình nhân sau lưng Đường Mãnh cũng là sự thật.
Chỉ có thể nói hào môn là một vũng nước sâu.
“Tổng giám đốc, tôi đã về rồi.” Trình Hiệp hoàn thành nhiệm vụ trở về tập đoàn Đường thị báo cáo tình huống của Đường Mãnh.
Sau khi Đường Hạo Tuấn nghe xong, đôi môi mỏng lạnh lùng kéo lên.
Thật ra thì đối với kết quả đó của Đường Mãnh, anh không hề hài lòng một chút nào.
Bởi vì con của anh sắp không còn nữa, mà Đường Mãnh vẫn còn sống.
Huống hồ gì trên người Đường Mãnh vẫn còn dính mạng của ba mẹ anh, cho nên Đường Mãnh chỉ bị liệt thì làm sao đủ.
Anh thậm chí đã quyết định nếu như cuối cùng thật sự không thể tìm thấy di chúc, anh sẽ không đi theo con đường pháp luật, để pháp luật phán xử Đường Mãnh tử hình, mà là tự mình âm thầm chấp hành.
Cùng lắm thì anh sẽ xử lý sạch sẽ một chút, để cho người khác không thể điều tra ra được là anh đã làm là được rồi, anh cũng không phải là không làm được.
Một khi suy nghĩ này đã tồn tại, nó giống như một cây đại thụ, càng đâm càng sâu, không thể rút ra.
Đường Hạo Tuấn đã quyết định chỉ cho mình nửa năm, nếu như trong vòng nửa năm không tìm thấy di chúc, anh sẽ thật sự chơi chết Đường Mãnh.
Anh đã không muốn để Đường Mãnh phải sống lâu như thế, cũng nên xuống dưới nhận tội với ba mẹ mình.
“Cậu đi xuống trước đi, đồng thời hẹn Mạnh Ngọc giúp tôi, chiều nay tôi sẽ đến bệnh viện tìm cậu ấy.” Đường Hạo Tuấn khoác tay.
Trình Hiệp đáp lời quay người đi ra ngoài.
Sau khi anh ta đi khỏi, Đường Hạo Tuấn kéo ngăn kéo lấy một bức thư cổ xưa từ bên trong, đó chính là bức thư viết rằng ông nội xin lỗi cùng với vị trí của di chúc mà lần trước anh đã lấy từ trong phòng của ông nội.
Trong thư nói rằng di chúc ở bên cạnh ba mẹ anh.
Bên cạnh ba mẹ anh, rốt cuộc là có ý gì?
Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm vào câu nói đó, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Buổi chiều, anh đến bệnh viện gặp Mạnh Ngọc.
Gần đây, Mạnh Ngọc bởi vì chuyện của Lâm Giai Nhi mà trạng thái tinh thần luôn không tốt, bệnh viện cũng không dám để anh ta phẫu thuật, cho nên anh ta mới có thời gian gặp Đường Hạo Tuấn.
“Sao cậu lại đến đây?” Tinh thần Mạnh Ngọc không tốt cho lắm.
Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta: “Tống Vy mang thai rồi.”
Mạnh Ngọc sững sờ: “Cô ấy mang thai?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Mạnh Ngọc cười: “Vậy thì chúc mừng cậu nha, bệnh của cậu vừa mới khỏi thì cô ấy đã mang thai, có thể thấy được năng lực khiến người khác mang thai của cậu đúng là mạnh lắm.”
Khuôn mặt tuấn tú của Đường Hạo Tuấn tối sầm: “Được rồi, tôi đến đây tìm cậu là muốn hỏi cậu loại thuốc trước kia tôi uống có sinh ra ảnh hưởng gì với đứa nhỏ trong bụng cô ấy không?”
Bởi vì đứa bé kia được tạo thành trong khoảng thời gian anh dùng thuốc.
Cho nên nguyên nhân xuất hiện dị dạng rất có thể là bởi vì cái này.
Anh đến đây là muốn xác nhận một chú.
Nhưng mà Mạnh Ngọc lại lắc đầu: “Không có ảnh hưởng, loại thuốc đó vốn dĩ là để chữa trị năng lực sinh dục của cậu, đề cao hoạt tính tinh trùng, sẽ không ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng Tống Vy.”
“Thật à?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt hỏi.
“Đương nhiên là thật rồi, tôi lừa cậu làm gì.” Mạnh Ngọc chỉ cảm thấy anh rất kỳ quái.
Nghe thấy như vậy, chẳng lẽ không nên yên tâm vui mừng hả, sao lông mày lại nhíu chặt hơn rồi.
Đường Hạo Tuấn nghiến chặt răng, sắc mặt rất khó coi.
Mạnh Ngọc chẳng hiểu ra làm sao: “Cậu sao vậy?”
Đường Hạo Tuấn siết chặt nắm đắm: “Đứa nhỏ trong bụng Tống Vy xuất hiện dị dạng, tôi nghi ngờ là do thuốc tôi uống tạo thành, nhưng mà cậu nói sẽ không gây ra tình huống đó, cho nên tôi đang suy nghĩ nguyên nhân đứa bé bị dị dạng.”
“Cậu nói là đứa nhỏ trong bộ Tống Vy bị dị dạng?” Giọng nói Mạnh Ngọc liền cất cao.
Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Mạnh Ngọc vò tóc: “Chuyện này không có khả năng, dù sao thì chắc chắn cũng không thể nào là nguyên nhân do thuốc, cái đó hẳn là do Tống Vy.”
“Sẽ không phải là do cô ấy.” Đường Hạo Tuấn phủ định chắc nịch: “Cô ấy đã từng sinh con, không thể nào không biết trong lúc mang thai cần phải chú ý cái gì, cho nên không thể nào là do cô ấy.”
“Vậy thì thật là kỳ quái, thế tại sao đứa nhỏ trong bụng của cô ấy lại có vấn đề?” Mạnh Ngọc cũng không lý giải được.
Đường Hạo Tuấn im lặng mấy giây: “Cuối tuần tôi sẽ ra nước ngoài để hiểu rõ tình huống cụ thể.”
“Vậy cũng được.” Mạnh Ngọc gật đầu.
Đường Hạo Tuấn quay người chuẩn bị đi.
Anh đến đây chính là để hỏi kết quả.
Kết quả đã có rồi, đương nhiên không cần thiết phải ở lại.
Nhưng mà Mạnh Ngọc lại giữ chân anh lại: “Hạo Tuấn, chờ một chút, tôi có thể gặp Giai Nhi được không?”
Sau khi Lâm Giai Nhi truyền dịch dinh dưỡng xong lại bị đưa về biệt thự nhà họ Lâm.
Có lẽ là cô ta đã cảm nhận được cảm giác chóng mặt khó chịu vì đói, lạ là không còn tuyệt thực nữa.
Đường Hạo Tuấn nhìn Mạnh Ngọc một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý: “Mỗi ngày nữa tiếng.”
“Được, cảm ơn cậu, Hạo Tuấn.” Mạnh Ngọc vui vẻ nói cảm ơn.
Mặc dù nửa tiếng đồng hồ khá ngắn, nhưng mà có thể nhìn thấy Giai Nhi đã khiến anh ta cảm thấy thỏa mãn.
Chung quy vẫn là người phụ nữ anh ta yêu, cô ta đang bị nhốt, anh không thể nào không đến thăm cô ta.
Sau khi Đường Hạo Tuấn đi rồi, Mạnh Ngọc xin bệnh viện cho nghỉ phép rồi lái xe đi gặp Lâm Giai Nhi.
Mấy ngày sau, mỗi ngày anh ta đều đến đúng giờ.
Sau khi đi được ba lần, Mạnh Ngọc trông có vẻ không giống như bình thường, dường như là đang xoắn xuýt cái gì đó.
Đường Hạo Tuấn không biết, lúc này anh đang dẫn theo hai đứa nhỏ đi gặp Tống Vy.
Sau khi Tống Vy thi xong liền đi đến sân bay đón ba ba con.
Hạ Bảo Châu không làm bóng đèn, cho nên không đến.
Tống Vy đứng ở sân bay đợi khoảng mười mấy phút liền nhìn thấy ba ba con bước ra từ lối đi vip.
“Mẹ ơi.” Hai đứa bé nhìn thấy Tống Vy thì lập tức buông tay Đường Hạo Tuấn ra, chạy về phía Tống Vy.
Tống Vy ngồi xổm xuống ôm hai đứa nhỏ vào trong ngực: “Bé cưng, mẹ nhớ bọn con quá đi thôi.”
“Bọn con cũng rất nhớ mẹ.” Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đáp lời.
Tống Vy hôn bọn nó một hồi rồi đứng dậy, lúc này mới nhìn người đàn ông đối diện.
Người đàn ông bước tới, buông lỏng vali ở trong tay, nắm chặt cổ tay của cô, một tay kéo cô vào trong ngực, ôm chặt lấy cô.
Hai đứa nhỏ ở bên cạnh cười hì hì mà nhìn.
“Anh ơi, có phải là một lát nữa ba và mẹ sẽ hôn nhau không?” Tống Dĩnh Nhi đột nhiên hỏi Tống Hải Dương ở bên cạnh.
Khóe miệng Tống Hải Dương co giật: “Chắc là vậy.”
Vừa mới dứt lời, hai đứa bé liền nhìn thấy hai người lớn hôn nhau.
Tống Hải Dương vội vàng che mắt của cô nhóc lại, đồng thời còn dùng một cái tay khác che mắt mình.
“Đừng có nhìn, sẽ bị đau mắt hột đó.” Cô nhóc vốn dĩ có chút không vui, muốn lấy tay Tống Hải Dương ra, nhưng mà khi nghe thấy Tống Hải Dương nói như vậy thì lập tức không dám lộn xộn nữa.
Đường Hạo Tuấn và Tống Vy hôn nhau mấy phút mới ngừng lại.
Tống Vy dựa vào lồng ngực anh mà thở không ra hơi.
Đường Hạo Tuấn thì sờ sờ bụng cô: “Mấy ngày nay bụng em có khó chịu không?”