Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 862




Sắc mặt Tô Huyền u ám.

Tống Vy ở bên cạnh nhìn thấy thì lại buồn cười.

Cuối cùng Tô Huyền đứng lên: “Cô Tống à, tôi đi vệ sinh một lát nhé.”

“Ừ.” Tống Vy gật đầu, nhìn bóng lưng cô ra tời đi mà nhếch môi cười.

Đi vệ sinh?

Rốt cuộc là đi vệ sinh hay đi xử lý Hàn Thư, chắc chỉ có bản thân Tô Huyền biết.

Tống Vy lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục quan sát màn catwalk phía sau.

Nửa tiếng sau, toàn bộ phần trình diễn catwalk kết thúc, tất cả người mẫu đều đứng trên sân khấu để hạ màn.

Mặc dù Hạ Bảo Châu không đứng phần phía trước nhưng lại đứng ở vị trí chính giữa.

Chiếc váy trên người cô ấy cùng màn thể hiện quyến rũ không vì vị trí đứng mà khiến cô ấy bị mất đi sự chú ý.

Ban giám khảo cầm sổ đi quanh người mẫu để chấm điểm.



Sau khi đi một vòng, giám khảo tụ lại một chỗ, bắt đầu thảo luận phân nhóm.

Các nhà thiết kế ở dưới trông rất lo lắng.

Tống Vy cũng bắt đầu lo lắng, cô rất muốn biết mình sẽ được phân vào nhóm nào.

Thời gian trôi qua từng phút, cuối cùng, ban giám khảo đã thảo luận xong và đưa kết quả cho người dẫn chương trình.

Sau khi người dẫn chương trình nhận lấy thì bắt đầu tuyên bố, bắt đầu từ nhóm F đến cho nhóm A.

Tống Vy không nghe thấy tên mình trong nhóm B thì chợt mỉm cười nhẹ nhõm.

Vì cô biết mình ở nhóm A.

Quả nhiên khi người dẫn chương trình công bố nhóm A đã đọc tên Tống Vy.

Tống Vy kích động nắm chặt hai tay.

“Chúc mừng cô Tống.” Tô Huyền đột nhiên chúc mừng.

Nhưng Tống Vy vẫn nghe ra sự ghen tỵ trong giọng điệu của cô ta, cười nhạt đáp: “Cảm ơn, cũng chúc mừng cô Tô nhé.”

Mặt Tô Huyền đanh lại.

Chúc mừng cô ta?

Cô ta được xếp vào nhóm B.

Vậy rốt cuộc Tống Vy đang chúc mừng cô ta hay là đang chê cô ta?

Tô Huyền nắm chặt hai tay, trong lòng cực kỳ hận nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười tươi: “Cảm ơn cô Tống, nhưng lần này tôi thể hiện không tốt nên bị phân vào nhóm B, không có cơ hội cạnh tranh cùng nhóm với cô Tống thật đáng tiếc.”

Tống Vy vén tóc: “Cô Tô đừng bi quan như thế, mỗi vòng thi, hai người kém hơn trong mỗi nhóm đều bị loại, hai người xuất sắc hơn có thể vào nhóm cao hơn phía trước, vậy nên cô Tô vẫn có cơ hội vào nhóm A.”

Có tổng cộng sáu nhóm, từ A đến F. Trong mỗi vòng đấu, hai người cuối cùng mỗi nhóm sẽ bị loại, do đó mỗi nhóm sẽ trống hai vị trí.

Tức là hai người đứng đầu nhóm B có thể vào nhóm A, hai người đứng đầu nhóm C có thể vào nhóm B, như vậy dần dần sẽ giảm bớt số nhóm, đây chính là cách thức cuổi cuộc thi hiện tại.

Vì vạy Tô Huyền thật sự có khả năng được vào nhóm A.

Tô Huyền cụp mắt cười: “Vậy tôi cảm ơn lời chúc của cô Tống nhé.”

“Không phải lời chúc của tôi mà là cô Tô thật sự có năng lực này. Trong phần thiết kế không có vấn đề, nhưng trong phần cắt may thì lại hơi kém một chút, nếu dùng thiết kế tốt để bù đắp thì cũng không phải không thể.” Tống Vy nói với cô ta.

Ánh mắt Tô Huyền loé lên: “Cô nói đúng lắm.”

“Được rồi cô Tô, tôi không nói chuyện với cô nữa, chúng tôi đi ăn đây.” Tống Vy thấy Hạ Bảo Châu bước ra thì nói lời từ biệt.

Tô Huyền gật đầu: “Được.”

Tống Vy rời đi.

Tô Huyền nhìn cô, trong lòng hơi chùng xuống.

Tống Vy nhắc đến khả năng cắt may của mình, lẽ nào đã nhìn ra điều gì?

Không thể nào, cô ta đã thay đổi phong cách, Tống Vy không thể nào nghi ngờ được.

Dù sao quá khó tin, người bình thường hoàn toàn không nghĩ tới.

Có thể là do cô ta nghĩ nhiều, Tống Vy chỉ đơn thuần cảm thấy khả năng cắt may của cô ta kém nên ngạc nhiên mà thôi.

Bên kia, Tống Vy và Hạ Bảo Châu gặp nhau.

Hạ Bảo Châu cầm xấp danh thiếp trên tay lên, cực kỳ hưng phấn: “Vy Vy cậu nhìn này, rất nhiều nhà thiết kế đưa cho tớ đó.”

“Tớ biết, màn trình diễn catwalk của cậu rất tốt nên lọt vào mất họ, họ rất thích người mẫu đến từ phương Đông là cậu, tin rằng sau khi công bố kết quả cuộc thi quốc tế, cậu sẽ ở lại nước ngoài để phát triển trở thành siêu mẫu chú không phải về nước bắt đầu từ người mẫu nhỏ.” Tống Vy vỗ vai Hạ Bảo Châu, cảm thấy vui mừng thay cô ấy.

Hai mắt Hạ Bảo Châu đỏ lên: “Tốt quá, cảm ơn Vy Vy, nếu cậu không cho tớ cơ hội này, tớ…”

“Người cậu nên cảm ơn nhất là chồng tớ, ông chủ của cậu, nếu anh ấy không đề cử cậu với tớ thì tớ cũng không nghĩ đến cậu.” Tống Vy cười.

Hạ Bảo Châu gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, cậu nói đúng, lần sau khi cậu và tổng giám đốc Đường liên lạc thì nói lời cảm ơn anh ấy giúp tớ nhé.”

“Bây giờ luôn cũng được.” Nói xong Tống Vy lấy điện thoại ra gọi cho Đường Hạo Tuấn.

Lúc này trong nước đang là buổi chiều, Đường Hạo Tuấn vừa ra khỏi phòng họp thì điện thoại đổ chuông.

Nhìn thấy người gọi, vẻ mệt mỏi trên mặt anh biến mất, ánh mắt dịu dàng: “Bà xã.”

Nghe thấy tiếng “bà xã”, mặt Tống Vy đỏ lên: “Không quấy rầy anh làm việc chứ?”

“Không.” Đường Hạo Tuấn giơ tay ngăn Trình Hiệp đưa tài liệu tới.

Tống Vy gật đầu: “Vậy thì tốt.”

“Thi xong rồi à?” Đường Hạo Tuấn đẩy cửa phòng làm việc đi vào.

Trình Hiệp cười khổ theo sau.

Tống Vy ‘ừm’ một tiếng: “Xong rồi, em được vào nhóm A.”

Đường Hạo Tuấn biết quy chế cuộc thi nên hiêu nhóm A có ý nghĩa thế nào, trong mắt anh thoáng qua một tia khen ngợi: “Tốt lắm, chúc mừng em.”

“Cảm ơn anh.” Tống Vy cười đáp lại: “Ồ đúng rồi, còn có Hạ Bảo Châu cũng nhờ em cảm ơn anh đấy, lần này cô ấy sắp phất rồi.”

“Anh chỉ cho cô ấy cơ hội thôi, còn phất lên được là do cô ấy có năng lực.” Đường Hạo Tuấn nhẹ giọng nói.

Tống Vy liếc nhìn Hạ Bảo Châu đang cảm động, dở khóc dở cười: “Anh nói cũng đúng.”

Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy, anh đang định đáp lời thì chợt có tiếng điện thoại vang lên.

Anh liếc Trình Hiệp.

Trình Hiệp ngượng ngùng cười rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại trên đó, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

“Tổng giám đốc, là bảo vệ trông chừng cô Lâm gọi tới, tôi ra ngoài nghe trước.” Trình Hiệp chỉ vào điện thoại.

Đường Hạo Tuấn khẽ nâng cằm, đồng ý.

Trình Hiệp quay người đi tới nơi cách đó không xa.

Tống Vy nghe thấy tiếng động thì hỏi: “Sao thế anh?”

“Không sao, là điện thoại của Trình Hiệp.” Đường Hạo Tuấn đơn giản đáp.

Tống Vy gật đầu hiểu ra: “Thế à.”

Sau đó cô lại chuyển chủ đề, nói đến những chuyện thú vị trong lúc thi.

Cô nhắc đến rất nhiều thuật ngữ chuyên môn về thiết kế.

Mặc dù Đường Hạo Tuấn không hiểu lắm nhưng cũng không ngắt lời cô, nghiêm túc lắng nghe, làm một người nghe đạt chuẩn.

Lúc này Trình Hiệp nghe điện thoại xong trở lại, sắc mặt không tốt lắm: “Tổng giám đốc.”

“Sao vậy?” Đường Hạo Tuấn cau mày.

Trình Hiệp hít sâu một hơi: “Cô Lâm tự sát rồi ạ.”

Ngay lập tức, bầu không khí trở nên yên lặng.

Sắc mặt Đường Hạo Tuấn u ám, một lúc sau mới trầm giọng bảo: “Cậu nói gì?”

“Cô Lâm cắt cổ tay tự sát.” Trình Hiệp nói lại.

Đường Hạo Tuấn đột nhiên đứng lên: “Tự sát?”

“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu: “Nửa tiếng trước bảo vệ đúng giờ đi lấy bộ đồ ăn cho cô Lâm, kết quả sau khi vào phòng thì thấy không có ai, bảo vệ bắt đầu đi tìm, cuối cùng tìm thấy cô Lâm đã cắt cổ tay trong nhà vệ sinh.”

Đường Hạo Tuấn nắm chặt điện thoại, không nói gì, không khí xung quanh giảm mạnh.

Tống Vy cảm nhận được, cũng nghe thấy lời vừa nãy của anh, cau mày hỏi: “Hạo Tuấn, sao vậy? Ai tự sát thế?”

“Lâm Giai Nhi.” Đường Hạo Tuấn trả lời.

Đồng tử Tống Vy co rút: “Cái gì? Cô ấy tự sát rồi?”

“Ừm.”

Tống Vy sững sờ, mấy giây sau mới hoàn hồn: “Vậy bây giờ cô ấy… không sao chứ?”