Tống Vy cười nhét váy vào lòng cô ấy: “Được rồi, mau thay đi, còn mười lăm phút nữa là buổi biểu diễn bắt đầu đấy.”
Hạ Bảo Châu vội vàng ồ lên hai lần rồi ôm váy vào phòng thay đồ.
Dưới sự thúc giục của các nhà thiết kế, các người mẫu khác cũng lần lượt vào phòng thay đồ.
Thứ tự lên sân khấu của người mẫu được quyết định bằng cách rút thăm, Hạ Bảo Châu rút được thứ bốn mươi, xếp ở giữa, bị trí này không quá tốt nhưng cũng không tồi.
Tống Vy đã rất hài lòng rồi, chỉ cần không xếp ở hai mươi người cuối là được.
Vì mấy chục người mẫu ra sân đầu tiên, giám khảo đã nhìn thấy quá nhiều quần áo đẹp, nếu xếp ở hai mươi người cuối mà vẫn chưa thấy ‘hắc mã’ xuất hiện, các giám khảo rất dễ thấy mệt.
Vì vậy khi tính điểm rất dễ xảy ra một số vấn đề nho nhỏ.
Tô Huyền rút được thứ tám mươi tư, sắc mặt cô ta không tốt lắm.
“Đừng căng thẳng.” Tống Vy thấy Hạ Bảo Châu nhấc đuôi váy, đôi mắt kích động nhìn lối vào sân khấu thì biết cô ấy rất kích động, không kìm được động viên.
Hạ Bảo Châu liên tục gật đầu: “Yên tâm đi, tớ không căng thẳng, tớ hưng phấn có được không hả? Đi catwalk trên sân khấu quốc tế đó.”
Nói rồi cô ấy nắm chặt hai tay, đặt lên xương quai xanh, cực kỳ hưng phấn.
“Vậy thì tốt.” Tống Vy thấy cô ấy như vậy thì hoàn toàn yên tâm.
Sau đó Tống Vy lại vỗ vai cô ấy: “Lát nữa thể hiện cho tốt nhé, tớ về chỗ trước đây.”
Là nhà thiết kế, đương nhiên cô phải xem tác phẩm của từng nhà thiết kế, tìm hiểu thực lực của họ.
Không riêng gì cô, các nhà thiết kế khác cũng có ý định này, vì vậy dưới sân khấu đã có rất nhiều nhà thiết kế.
“Đi đi, đi đi.” Hạ Bảo Châu xua tay, tỏ ý không cần lo cho tớ đâu.
Thấy vậy, Tống Vy mỉm cười rời đi.
Tô Huyền thấy cô đi thì đảo mắt, sau đó cũng đi theo.
Tống Vy về lại sân khấu, chưa ngồi xuống bao lâu thì màn catwalk bắt đầu.
Người mẫu số một ra sân, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả các nhà thiết kế.
Trong mắt Tống Vy loé lên vẻ ngạc nhiên sau đó cô mở cuốn sổ trên đầu gối ra, bắt đầu ghi lại những chi tiết thiết kế của chiếc váy trên người mẫu.
Cô biết ai thiết kế chiếc váy này, là học trò của đại sư Laffen, tác phẩm của Catherine.
Cô và Catherine đã gặp nhau một lần trước đây, nhưng lúc đó cô dùng thân phận Mina.
Hôm trước cô cũng gặp Catherine ở nhà vệ sinh, nhưng hình như Catherine không nhận ra cô.
“Cô Tống đang ghi chép à?” Ngay khi Tống Vy đang nghiêm túc ghi chép thì một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai.
Tống Vy cau mày không vui nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn.
Cô thấy Tô Huyền đang mỉm cười bước đến, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Tống Vy ừ một tiếng: “Tìm hiểu đối thủ có ích cho vòng đấu tiếp theo.”
“Vậy sao, cô Tống nghiêm túc thật đó.” Tô Huyền vuốt tóc, lộ ra đôi khuyên tai màu đen.
Khuyên tai phản chiếu ánh sáng trong ánh đèn mờ ảo, Tống Vy nhận ra rồi nói: “Khuyên tai của cô Tô thật đặc biệt, rõ ràng mờ nhưng vẫn phản được ánh sáng.”
Nghe vậy, sắc mặt Tô Huyền hơi thay đổi, sau đó cô ta nhanh chóng buông tóc xuống che đi đôi khuyên tai, cười gượng bảo: “Cũng không hoàn toàn là mờ, bên trong là obsidian.”
“Ra là vậy.” Tống Vy nâng cằm, tuy cảm thấy đánh thêm một lớp mờ bên ngoài obsidian là không cần thiết nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.
Dù sao trên đời này chuyện lạ nào cũng có.
Thấy Tống Vy không nghiên cứu khuyên tai của mình nữa, Tô Huyền mới thầm thở phào, tim đập thình thịch dần bình tĩnh lại.
Nguy hiểm quá, suýt thì bị phát hiện rồi.
Xem ra sau này phải thay đổi thói quen động tí là vuốt tóc mới được.
Các người mẫu lần lượt xuất hiện trên sân khấu, chẳng mấy chốc đã đến lượt Hạ Bảo Châu.
Đây là lần đầu tiên Hạ Bảo Châu đứng trên sân khấu lớn thế này, nhưng cô ấy không hề lo lắng, mỉm cười bước đi trên sàn chữ T, bước đi như một cơn gió.
Khi đến điểm cố định ở sân khấu, cô ấy nháy mắt với Tống Vy rồi quay nười, hất đuôi váy dài rồi đi về.
Bước chân của cô ấy vẫn hiên ngang, đuôi váy phía sau theo nhịp bước của cô bay lên cao, uyển chuyển đung đưa trong không trung, quả thật rất đẹp mắt, giới truyền thông không biết đến người mẫu Hạ Bảo Châu nhưng cũng không ngăn được việc ghi nhớ người mẫu phương Đông xinh đẹp này.
Tống Vy theo dõi toàn bộ quá trình Hạ Bảo Châu đi catwalk, đương nhiên hiểu cô ấy xuất sắc cỡ nào.
Cô tin từ hôm nay Hạ Bảo Châu sẽ lọt vào mắt xanh của một số người trong giới thời trang.
“Cô Tống, người mẫu của cô thể hiện tốt lắm.” Tô Huyền mỉm cười với Tống Vy, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười mà chỉ có sự ghen tỵ.
Tống Vy nghe ra cô ta nghĩ một đằng nói một nẻo, hơi nhướng mày: “Cô Tô quá khen rồi, người mẫu của cô cũng rất tốt.”
Vẻ mặt Tô Huyền cứng ngắc, thầm cười khẩy trong lòng.
Tưởng cô ta không nghe ra Tống Vy đang mỉa mai cô ta sao?
“Cô Tống nói đùa, người mẫu của tôi bình thường thôi, kém người mẫu của cô xa lắm.” Tô Huyền ngoài cười nhưng trong không cười.
Tống Vy cụp mắt xuống, mím môi nhịn cười: “Khụ khụ, đâu có, người mẫu của cô Tô khẳng định không kém, nếu không sao có thể được cô chọn rồi dẫn tới sân khấu quốc tế trọng đại thế này, vậy nên tôi tin cô ấy chắc chắn có chỗ nổi bật.”
“Ha ha…” Tô Huyền miễn cưỡng giật giật khoé miệng, không nói ra được.
Nổi bật?
Nếu cố tìm ra điểm để nói thì đúng là có chỗ nổi bật, cô ta thật sự không có lời nào để phản bác.
Chẳng mấy chốc, lại có mấy chục người mẫu đi lên trình diễn, cuối cùng cũng tới người mẫu Hàn Thư của Tô Huyền ra sân.
Hàn Thư mặc một chiếc váy đen cổ chữ V khoét sâu, màu sắc rất hợp với cô ta, cũng tôn lên dáng người cao gầy của cô ta.
Nhưng Hàn Thư lại làm cho chiếc váy trở nên xấu đi rất nhiều.
Cô ta có vẻ hơi căng thẳng, đi catwalk rất cứng ngắc, biểu cảm và ánh mắt đầu có sự rụt rè, giám khảo phía dưới đều nhíu mày, thậm chí còn có nhà thiết kế che miệng cười.
Tô Huyền nghe thấy tiếng cười giễu cợt thì mặt đỏ bừng.
Cô ta không dám có ý kiến gì với những nhà thiết kế chế giễu này, chỉ có thể nổi giận với Hàn Thư trên sân khấu.
Cô ta nheo mắt, nhìn chằm chằm Hàn Thư như thể sau khi Hàn Thư đi catwalk xong sẽ xử lý cô ta vậy.
Tất nhiên Tống Vy khẳng định Tô Huyền sẽ thật sự làm như vậy.
Cuối cùng Hàn Thư cũng đi xong.
Tống Vy cúi đầu ho khan, không giấu được ý cười trong mắt: “Cô Tô, người mẫu của cô thật độc đáo, quả là khiến mọi người cảm thán không ngớt.”
“…” Tô Huyền không nói gì chỉ gượng cười.
Tống Vy không định bỏ qua cho cô ta, lại nói: “Cô Tô, thật ra tôi có vấn đề này muốn hỏi cô rất lâu rồi, tại sao cô lại chọn Hàn Thư làm người mẫu cho mình? Thật sự là do vừa mắt thôi sao?”
Tống Vy nhìn cô ta.
Ánh mắt Tô Huyền loé lên: “Thật ra lúc trước Hàn Thư từng giúp tôi, tôi làm thế này coi như trả nợ ân tình cho cô ấy.”
“Ra là vậy.” Tống Vy chợt nâng cằm: “Cô Tô đúng là trọng tình trọng nghĩa, dám dùng cách này để báo ơn, cô không sợ báo ơn xong thì phần thi của mình cũng bị huỷ luôn sao?”
Tô Huyền cúi đầu: “Không đâu, tôi sẽ dạy cô ấy, tin rằng vòng thi tiếp theo cô ấy sẽ không thế này nữa.”
“Vây sao, cô Tô cố lên nhé.” Tống Vy lại cười, không nói gì nữa.
Hai tay Tô Huyền đan chặt vào nhau, phải một lúc sau mới kìm được ý nghĩ muốn giết Hàn Thư.
Bây giờ cô ta thật sự hối hận vì đã tìm Hàn Thư làm người mẫu cho mình.
Thật ra Tô Huyền không vì Hàn Thư từng giúp mình mới tìm Hàn Thư, mà vì tình cờ biết được cô ta có hiềm khích với Tống Vy nên mới đi tìm cô ta.
Cô ta tưởng tìm Hàn Thư tới có thể chọc tức Tống Vy, tốt nhất là ảnh hưởng đến phần thi của Tống Kim.
Nhưng không ngờ cuối cùng không ảnh hưởng được đến Tống Vy mà ngược lại ảnh hưởng đến chính mình.
Cô ta sắp tức chết rồi.