Hai mắt Lâm Giai Nhi tối sầm, nhưng ngay sau đó lại bật cười, nói: “Cô Tống, tôi không có ý này. Tôi chĩ nghĩ là, chẳng phải cô đang định ly hôn với anh ấy sao? Sao lại...”
“Tôi không ly hôn nữa, được chưa?” Tống Vy khoanh tay, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Còn nữa, tôi muốn ly hôn hay không thì có liên quan gì tới cô? Ai mượn cô lo chuyện bao đồng? À, tôi hiểu rồi, cô đang ước tôi sớm ly hôn sau đó sẽ nhân cơ hội thế chỗ đúng không?”
Lâm Giai Nhi như thể bị tổn thương rất nặng, cắn môi dưới: “Cô Tống, cô nghĩ tôi như vậy có phải quá đáng quá không?”
“Là tôi nghĩ như vậy chứ không phải trong lòng cô vốn muốn thế à?” Tống Vy chỉ vào tim cô ta: “Chỗ này chỉ có hai ta thôi, người đường hoàng không nói chuyện mờ ám. Tôi biết tại sao cô và Mạnh Ngọc lại yêu nhau, vì để khiến tôi và Hạo Tuấn giảm bớt sự đề phòng, cô có thể tiếp tục ẩn núp trong bóng tối, sau đó tìm cơ hội bỏ Mạnh Ngọc để thế chỗ tôi đúng không?”
Con ngươi của Lâm Giai Nhi co rút lại, cả người vô thức run rẩy, không dám tin nhìn Tống Vy.
Không ngờ cô lại đoán trúng phóc như thế!
Tống Vy nhìn phản ứng của Lâm Giai Nhi là biết mình đã nói đúng, nhếch môi giễu cợt: “Quả đúng là vậy. Nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, cho dù cô có che giấu giỏi đến mấy, cần phải biết thì rồi người ta cũng sẽ biết thôi. Cô muốn thay thế vị trí của tôi hả? Nói cho cô biết, không có cửa đâu, còn nữa!”
Khóe miệng cô càng lúc càng cong lên: “Cô muốn tôi ly hôn với Đường Hạo Tuấn, tôi sẽ không ly hôn, thậm chí còn ngồi vững trên vị trí mà cô muốn giành lấy nhất, khiến cô chỉ có thể nhìn nhưng chẳng thể làm gì được. Chậc, nghĩ đến cảm giác đó chắc là chua xót lắm nhỉ?”
Nói xong, Tống Vy che môi cười.
Cô đột nhiên cảm thấy lời nói của mình rất hợp đóng vai phản diện.
Nhưng đối phó với loại người mặt dày, bụng dạ xấu xa như Lâm Giai Nhi thì không thể hiền lành giống như trước đây được.
Nên phản pháo thế nào thì cứ phản pháo thế ấy!
Nghe thấy tiếng cười châm biếm của Tống Vy, Lâm Giai Nhi tức giận đến run cả người, nét mặt cũng trở nên vặn vẹo.
Cô ta không ngờ Tống Vy của bây giờ lại trở thành kẻ khó chơi như vậy.
Chẳng lẽ khoảng thời gian Hạo Tuấn bạo lực lạnh nên mới khiến Tống Vy thay đổi tính tình?
Nghĩ vậy, Lâm Giai Nhi híp mắt: “Cô Tống à, có những lời đừng nói cạn quá, cũng đừng nói sớm quá. Sự đời đâu ai ngờ, ai biết một giây sau sẽ có chuyện gì chứ.”
Không ly dị thì còn có thể mất vợ cơ mà.
Chỉ cần vị trí mợ Đường còn trống.
Cô ta lập tức có cơ hội ngay.
Tống Vy nghe được ẩn ý trong lời nói của Lâm Giai Nhi, đôi môi đỏ mấp máy: “Cô Lâm à, cô nói những lời này là muốn làm gì thế, muốn giết tôi à?”
Hai mắt Lâm Giai Nhi thoáng động, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không đổi: “Cô Tống cứ nói đùa, sao tôi dám làm loại chuyện này chứ.”
“Không, tôi cảm thấy cô dám đấy. Hơn nữa, tôi cũng cảm thấy cô đã làm rồi.” Tống Vy nhìn cô ta.
Tim Lâm Giai Nhi bỗng co thắt lại.
Tống Vy có ý gì?
Chẳng lẽ cô biết hai lần đó là do cô ta làm ư?
Hay là Tống Vy đã biết chuyện ba mẹ Hạo Tuấn...
Lâm Giai Nhi siết chặt nắm tay, trong lòng hoảng loạn.