Tống Vy cũng không từ chối, gật đầu đồng ý.
Sau khi ăn xong, Hạ Bảo Châu cũng cầm theo tài liệu quy tắc cuộc thi ra về.
Tống Vy cũng nghỉ làm sớm, chuẩn bị về nhà tổ chức sinh nhật cho Đường Hạo Tuấn.
Dì Vương thấy cô quay về, đương nhiên là rất vui mừng: “Mợ chủ.”
“Dì Vương.” Tống Vy đặt quà và bánh mua cho Đường Hạo Tuấn trên ghế sô pha.
Dì Vương đi theo hỏi: “Mợ chủ, khi nào thì cô quay về?”
Tống Vy mỉm cười: “Ngày mai ạ.”
Cô đã quyết định đêm nay sẽ chính thức tha thứ cho Đường Hạo Tuấn.
Đương nhiên cũng không cần phải giả bộ rồi sống bên ngoài.
“Hay quá rồi!” Dì Vương vỗ tay, vui mừng không thôi.
Bà cũng biết hiểu lầm giữa cậu chủ và mợ chủ sẽ được hóa giải, muốn hai người họ làm hòa lại từ lâu.
Bây giờ thấy hai người thực sự có dấu hiệu làm lành, bà đương nhiên cảm thấy rất vui vẻ.
“Mợ chủ, vậy tôi xuống bếp chuẩn bị bữa tối đây.” Dì Vương nói.
Tống Vy gật đầu: “Được.”
Sau khi dì Vương đi rồi, cô đặt bánh kem vào tủ lạnh, sau đấy điện thoại ra gọi cho Đường Hạo Tuấn.
Đây là lần đầu tiên cô gọi cho anh kể từ khi chiến tranh lạnh đến nay.
Lúc bắt máy, Đường Hạo Tuấn vừa mừng vừa lo.
“A lô.” Giọng nói trầm ấm truyền cảm của Đường Hạo Tuấn truyền đến.
Tống Vy ho nhẹ một tiếng: “Sinh nhật vui vẻ.”
Đường Hạo Tuấn sửng sốt rồi sau đó cười đáp lại một tiếng “ừ”.
Tống Vy im lặng một thoáng rồi mới hỏi: “Tối khi nào anh về, dì Vương đã chuẩn bị xong bữa tối đợi anh rồi đấy.”
“Vậy còn em, em không đợi anh à?” Đường Hạo Tuấn không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tống Vy đỏ mặt, cô cúi đầu: “Chờ anh làm gì, anh thích về hay không thì tùy.”
Nói xong, cô cúp máy.
Nhìn điện thoại trở lại màn hình chính, Đường Hạo Tuấn cười khẽ, sau đó đặt điện thoại xuống rồi gọi Trình Hiệp vào.
“Thưa tổng giám đốc.” Trình Hiệp đứng trước bàn làm việc của anh.
Đường Hạo Tuấn đưa xấp hồ sơ trên bàn cho anh ta: “Cậu xử lý những việc này đi. Chiều nay tôi muốn về sớm một chút.”
Khóe miệng Trình Hiệp co giật: “Vâng.”
Đây là lần đầu tiên tổng giám đốc lười biếng, giao công việc lại cho anh ta.
Trước đây, dù cho sinh nhật hay là tết nhất thì anh cũng làm việc một cách miệt mài.
Quả nhiên kết hôn rồi, có người tổ chức sinh nhật nên cũng khác xưa.
Trình Hiệp cúi đầu nhìn chồng hồ sơ trong tay mình, lần đầu tiên ngẫm nghĩ mình có nên đi tìm một cô bạn gái hay không.
Phía bên kia, Tống Vy nói chuyện xong thì đặt chiếc di động xuống.
Bỗng nhiên, giọng nói của Lâm Giai Nhi từ trên lầu vang lên: “Cô Tống, cô định tổ chức sinh nhật cho Hạo Tuấn sao?”
Tống Vy nhíu mày, ngẩng đầu lên thản nhiên đối mặt với cô ta: “Tôi là vợ anh ấy, tôi không tổ chức thì ai tổ chức đây?”