“Anh chỉ đánh sập công ty nhỏ của Đường Mãnh, đồng thời chặt đứt mọi cơ hội chuyển mình của ông ta thôi.” Đường Hạo Tuấn bình tĩnh nói.
Nhưng Tống Vy nghe xong lại cảm thấy lạnh cả người: “Chẳng trách tôi vừa nghe trợ lý Trình nói ông ta chó cùng rứt giậu, bôi đen thanh danh của anh.”
“Ông ta đã giết ba mẹ anh. Tất nhiên anh sẽ không bỏ qua.” Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay, đôi mắt đỏ ngầu đầy vẻ thù hận.
Tống Vy nhìn thấy anh như vậy, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu: “Tôi biết anh muốn báo thù, nhưng hiện tại còn chưa tìm được di chúc của ông nội, tôi hy vọng anh đừng làm càn.”
Điều cô lo lắng nhất là Đường Hạo Tuấn vì muốn trả thù nên cũng ra tay giết Đường Mãnh.
Mặc dù Đường Mãnh thực sự đáng chết, nhưng cô không muốn anh làm điều đó, bởi vì như vậy anh sẽ phạm pháp, phải vào tù.
Cho nên cách báo thù này không đáng, cô hy vọng anh có thể bình tĩnh tìm được di chúc của ông nội. Chỉ cần biết chắc bản di chúc đó đúng là vật chứng năm xưa thì anh hoàn toàn có thể tống Đường Mãnh vào tù. Nếu như cảm thấy tống ông ta vào tù còn chưa đủ, anh cũng có thể mua chuộc người bên trong, chăm sóc Đường Mãnh kỹ càng.
Tóm lại, cô không hy vọng anh khiến bản thân mình gặp phải chuyện không hay vì trả thù Đường Mãnh.
Nhìn thấy vẻ lo lắng của Tống Vy, Đường Hạo Tuấn biết trong lòng cô đang nghĩ gì, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng: “Em đừng lo lắng, còn em và hai đứa trẻ mà, anh sẽ không ngốc như vậy đâu.”
Hy sinh bản thân mình không gọi là trả thù, đấy gọi là ngu ngốc.
Cách trả thù đích thực là sau khi khiến đối phương phải trả giá đắt, bản thân mình có thể tự do thưởng thức vẻ đau khổ của người đó.
Cho nên đương nhiên anh sẽ không ăn miếng trả miếng rồi giết Đường Mãnh, nhưng một vài sự trả thù nho nhỏ thì anh vẫn phải làm.
“Vậy thì tốt.” Tống Vy hơi an tâm khi nghe được lời này của anh.
Đường Hạo Tuấn do dự vài giây, nhưng cuối cùng cũng thu hết can đảm bước tới ôm cô vào lòng.
Vốn tưởng rằng cô sẽ đẩy anh ra giống như mấy ngày trước.
Nhưng hóa ra anh đã nghĩ quá nhiều, tuy cô không ôm lại nhưng cũng không đẩy anh ra, như vậy đã tốt lắm rồi.
Đường Hạo Tuấn vùi đầu vào cổ Tống Vy, hít sâu một hơi rồi buông cô ra: “Anh quay về tập đoàn trước, buổi tối sẽ quay lại.”
Tống Vy giả bộ không nghe thấy anh nói gì, khoát tay: “Đi đi, tôi không tiễn anh.”
Đường Hạo Tuấn bật cười một tiếng, xoay người rời đi.
Đêm hôm đó, việc Đường Mãnh bôi xấu Đường Hạo Tuấn trên mạng đã bị Đường Hạo Tuấn hóa giải một cách dễ dàng.
Hơn nữa thứ mà Đường Hạo Tuấn đăng lên, đã ngay lập tức làm Đường Mãnh mất uy tín.
Chuyện chuốc thuốc cháu trai mình quả thật đã phá hủy tam quan của cư dân mạng.