Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 830




Tống Vy vỗ trán: “Vậy mà tôi lại quên mất cô ấy. Cô ấy là người mẫu trời sinh mà. Nếu cô ấy đến làm đối tác của tôi thì đương nhiên không còn gì bằng.”

“Ngày mai anh sẽ bảo cô ấy đến công ty em.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.

Tống Vy ừ một tiếng: “Được, cám ơn anh.”



“Chúng ta là vợ chồng, phải giúp đối phương giải quyết khó khăn. Em không cần nói cám ơn với anh đâu.” Đường Hạo Tuấn mím đôi môi mỏng, trầm giọng đáp lại.

Khóe miệng Tống Vy run lên, không đáp lại anh.

Đột nhiên di động của Đường Hạo Tuấn vang lên.

Anh lấy ra xem thử, là Trình Hiệp gọi tới.

“Có chuyện gì vậy?” Đường Hạo Tuấn đưa điện thoại lên tai nghe.

Giọng nói lo lắng của Trình Hiệp truyền đến: “Tổng giám đốc, cả nhà Đường Mãnh đang bôi nhọ thanh danh của anh trên mạng, nói anh không bao dung được với cả bác ruột của mình. Hơn nữa bọn họ còn đang phối hợp với đám thủy quân nghi ngờ anh không thèm nhận cả người thân. Bây giờ một số cổ đông nhỏ của tập đoàn đang bắt đầu náo động, nghi ngờ rằng họ ủng hộ anh là không đúng.”

Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại, mỉa mai khịt mũi một tiếng: “Có vẻ Đường Mãnh chó cùng rứt giậu rồi. Ông ta nghĩ chuyện này sẽ làm tôi bị ảnh hưởng sao?”

Tống Vy nhướng mày.

Xem ra anh đang ra tay với Đường Mãnh.

“Tổng giám đốc, anh tính làm thế nào?” Trình Hiệp hỏi.

Giọng nói của Đường Hạo Tuấn lạnh lùng vô cùng: “Không phải Đường Mãnh đã nói tôi không thèm nhận người thân, cả bác ruột cũng không bao dung được sao? Vậy thì tôi sẽ cho tất cả biết rốt cuộc ai không thể bao dung cháu trai mình trước. Cậu hãy công bố bằng chứng năm đó Đường Mãnh chuốc thuốc cho tôi ra đi.”

Một người có thể đánh thuốc cháu trai mình trước, e rằng sẽ càng khiến cho người ta kinh sợ hơn.

Vậy thì chuyện anh không bao dung cho Đường Mãnh ở trong mắt người ngoài cũng chỉ là trả thù, cuối cùng danh tiếng xấu vẫn đổ lên người ông ta.

“Tôi hiểu rồi, nhưng mà...” Trình Hiệp do dự một lúc: “Lý do và mục đích chuốc thuốc cũng công bố hết sao?”

Đường Hạo Tuấn tỏa ra sát khí đầy người: “Cậu nghĩ thế nào?”

Trình Hiệp cười khì: “Anh yên tâm đi tổng giám đốc. Tôi đảm bảo sẽ không tiết lộ, sẽ không để bất cứ ai biết về...”

“Tôi đã khỏe rồi!” Đường Hạo Tuấn lạnh giọng sửa lại.

Chỉ cần dùng thuốc để củng cố hơn thôi.

Tống Vy hoài nghi nhìn anh.

Khỏe rồi?

Anh bị ốm sao?

“Vâng, vâng, vâng. Anh đã khỏe rồi.” Trình Hiệp vội vàng gật đầu, sau đó lại hỏi: “Còn những cổ đông nhỏ kia thì sao?”

Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại, dáng vẻ lạnh lùng: “Những cổ đông nhỏ đó không cần phải để ý nhiều. Nếu cảm thấy đi theo tôi không yên lòng thì mua lại cổ phần của họ với giá gấp đôi thị trường đi.”

Anh không cần những cổ đông tâm trí không kiên định, không có niềm tin vào anh.

Bởi vì một người như vậy bất cứ lúc nào cũng sẽ vì lợi ích của bản thân mình mà phản bội tập đoàn.

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm ngay.” Trình Hiệp gật đầu.

Cuộc gọi kết thúc, Đường Hạo Tuấn bỏ điện thoại xuống.

Tống Vy nhìn anh: “Anh làm gì Đường Mãnh vậy?”

Hai ngày trước cô cũng đã được anh cho biết, chính Đường Mãnh mới là người thực sự giết ba mẹ anh.

Lúc đó cô còn vẫn bàng hoàng một hồi lâu, vì cô chỉ đoán có thể kẻ giết người có quan hệ đặc biệt với nhà họ Đường nên ông cụ Đường mới bao che cho thôi.

Không ngờ hung thủ lại chính là con trai cả của ông Đường, bác ruột của Đường Hạo Tuấn.