Hơn nữa anh tin Tống Vy không phải loại người đó.
Nhưng đối với chuyện Đường Hạo Minh quan tâm tới Tống Vy, Đường Hạo Tuấn không thể không thừa nhận, bản thân rất để bụng.
Lâm Giai Nhi cúi đầu, không nói nữa.
Vốn dĩ cô ta nói những lời này cũng không có ý gì khác, chỉ muốn nói với anh, có lẽ Tống Vy và Đường Hạo Minh có gì đó.
Dù anh không tin thì trong lòng cũng sẽ để ý.
Tới lúc đó sẽ càng thêm có thành kiến với Tống Vy.
Nghĩ vậy, Lâm Giai Nhi nhếch miệng cười.
Đường Hạo Tuấn xoa huyệt thái dương: “Được rồi, cậu đi trước đi.”
“Được.” Lâm Giai Nhi gật đầu, cất bước rời đi.
Đường Hạo Tuấn khẽ ngẩng đầu dựa vào sô pha, mệt mỏi nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở ra, đứng dậy đi vào nhà tắm.
Ngày hôm sau, Tống Vy tới đồn cảnh sát.
Bà Trần đợi cô ở đồn cảnh sát, thấy cô tới thì vội vàng lướt xe lăn qua chỗ cô: “Mợ Đường.”
“Gọi Tống Vy là được rồi.” Tống Vy khẽ cười.
Bà Trần chỉ nghe vậy thôi, chứ không hề thay đổi cách xưng hô.
Dù sao thì hiện giờ có việc nhờ vả, người ta khách sáo, bà ấy cũng không thể thật sự thuận theo.
“Mợ Đường, phía đồn cảnh sát đã thông qua rồi, lát nữa sẽ sắp xếp chúng ta tới trại giam.” Bà Trần nói.
Tống Vy gật đầu tỏ ý đã biết.
Sau đó hai người vào đồn cảnh sát, ký một vài giấy tờ thăm tù rồi lên xe của đồn, đi tới trại giam.
Cùng lúc đó, Đường Hạo Tuấn cũng nhận được điện thoại phía đồn cảnh sát, khi biết Tống Vy tới thăm Trần Nhã Nhã, lông mày anh nhíu chặt.
Trần Nhã Nhã đã bị kết án.
Vì sao cô còn muốn gặp?
Hơn nữa còn đi cùng mẹ của Trần Nhã Nhã?
“Trình Hiệp.” Đường Hạo Tuấn buông bút máy, gọi Trình Hiệp vào.
Trình Hiệp đứng trước bàn làm việc của anh: “Tổng giám đốc có gì dặn dò ạ?”
“Chuẩn bị xe, tới trại giam.” Đường Hạo Tuấn ra lệnh.
Trình Hiệp có chút kinh ngạc, sau đó gật đầu: “Vâng.”
Anh ta ra ngoài, Đường Hạo Tuấn nhanh chóng ký xong số hợp đồng trên tay, đứng dậy mặc áo khoác ra khỏi văn phòng.
Nửa tiếng sau tới trại giam.
Khi Đường Hạo Tuấn vào, thấy Tống Vy và bà Trần đang ngồi nói gì đó với nhau.
Tống Vy vẫn chưa nhìn thấy anh, bà Trần thấy trước, kinh ngạc gọi: “Tổng giám đốc Đường.”
Đường Hạo Tuấn cũng quen bà Trần, dù sao trước khi nhà họ Trần phá sản, cũng có hợp tác với tập đoàn Đường Thị vài lần.
Nếu không có chuyện của Trần Nhã Nhã, Đường Hạo Tuấn cũng không ngại đáp lại đối phương một tiếng.
Nhưng hiện giờ, anh sẽ không.
Vì thế Đường Hạo Tuấn làm như không nghe thấy, di chuyển tầm mắt lên người Tống Vy.
Tống Vy đứng lên: “Hạo Tuấn, sao anh lại tới đây?”
Đường Hạo Tuấn không đáp lại mà hỏi: “Em tới trại giam thăm Trần Nhã Nhã à?”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu: “Nhưng vẫn chưa tới thời gian thăm.”
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Em gặp cô ta làm gì?”
Tống Vy cụp mí mắt, không trả lời.
Vốn dĩ hôm qua cô đã muốn nói với anh mục đích cô gặp Trần Nhã Nhã, nhưng nghĩ tới ngày hôm qua khi gõ cửa nhà anh, nhìn thấy Lâm Giai Nhi, cô bèn không nói nữa.
Hơn nữa, vốn dĩ là chuyện của cô, cũng không cần nói với anh.
Thấy Tống Vy không trả lời, sắc mặt Đường Hạo Tuấn càng lạnh lùng hơn.
Bà Trần ở bên cạnh nhìn anh, rồi lại nhìn Tống Vy, bỗng nhiên ý thức được, tình cảm hai vợ chồng này hình như không được tốt cho lắm.
Tổng giám đốc Đường cư xử với mợ Đường hơi lạnh nhạt.
Nhưng đây là chuyện giữa hai vợ chồng họ, bà ấy là người ngoài cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ giúp Tống Vy trả lời Đường Hạo Tuấn vấn đề vừa rồi: “Tổng giám đốc Đường, là thế này, hôm qua…”
Bà Trần kể lại ngọn ngành chuyện xảy ra ngày hôm qua khi Tống Vy đưa con trai mình về.