Sau đó, Mạnh Ngọc nhận một cuộc điện thoại, phải làm phẫu thuật nên rời đi.
Trước khi đi vốn muốn đưa Lâm Giai Nhi về, nhưng Lâm Giai Nhi lại lấy cớ muốn ra ngoài mua đồ nên từ chối.
Mạnh Ngọc không biết rốt cuộc cô ta muốn mua đồ hay là không muốn rời xa Đường Hạo Tuấn, lúc đi sắc mặt có chút không tốt.
Nhưng Lâm Giai Nhi không yêu anh ta, đương nhiên cũng không chú ý tới anh ta.
“Hạo Tuấn, lát nữa cậu ra ngoài đi dạo với tôi một lát được không?” Lâm Giai Nhi nhìn Đường Hạo Tuấn với ánh mắt chờ mong.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Lát nữa tôi có hai cuộc họp online, tôi sẽ bảo tài xế đưa cậu đi.”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Giai Nhi ảm đạm cúi đầu: “Thôi vậy, tôi tự đi.”
Dứt lời, cô ta đứng lên.
Đường Hạo Tuấn đột nhiên nghĩ tới điều gì, gọi cô ta lại: “Đợi chút.”
Trong lòng Lâm Giai Nhi vui vẻ, tưởng anh đổi ý muốn đi cùng cô ta, vội vàng xoay người.
Vẻ mặt Đường Hạo Tuấn hờ hững: “Thời gian này, có phải cậu liên lạc với Đường Hạo Minh không?”
Anh đã định hỏi từ lâu rồi, nhưng vì luôn suy nghĩ xem nên cư xử với Tống Vy thế nào, nên cứ quên tới tận bây giờ.
Lâm Giai Nhi nghe được lời Đường Hạo Tuấn nói, đôi mắt hơi nheo lại, trong lòng cũng có chút hốt hoảng, nhưng vẻ mặt vẫn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “Đúng vậy, sao cậu biết?”
Đường Hạo Tuấn không nói cho cô ta sao bản thân lại biết, mím môi hỏi: “Vì sao cậu lại liên lạc với anh ta?”
Anh và cô ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng Đường Hạo Minh thì không.
Vì từ nhỏ tới lớn, cô ta đều khá sợ Đường Hạo Minh, thế nên anh không biết vì sao cô ta sợ Đường Hạo Minh như vậy còn liên lạc với anh ta.
Lâm Giai Nhi xua tay, vẻ mặt vô tội trả lời: “Là anh ta chủ động tìm tôi, không phải tôi tìm anh ta.”
Lời này cô ta không nói dối.
Đúng là mấy hôm trước Đường Hạo Minh chủ động gọi điện cho cô ta, lúc ấy cô ta còn rất ngạc nhiên.
“Anh ta nói gì với cậu?” Đường Hạo Tuấn nhìn Lâm Giai Nhi chăm chú.
Lâm Giai Nhi vuốt mái tóc giả: “Cũng không có gì, chỉ là tìm tôi hỏi chút chuyện của cô Tống thôi.”
“Tống Vy?” Sắc mặt Đường Hạo Tuấn âm trầm.
Lâm Giai Nhi ừ một tiếng: “Hình như cô Tống không để ý tới anh ta, thế nên anh ta mới tìm tôi, hỏi cô Tống có ổn không, không phải họ cùng ngã từ vách núi xuống sao? Thế nên tôi mới nói vài câu với anh ta, hơn nữa…”
Cô ta nhìn về phía anh.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày thật chặt: “Chuyện gì?”
“Hạo Tuấn, cậu có cảm thấy anh Hạo Minh để ý tới cô Tống quá mức không? Hơn nữa giọng điệu lúc đó còn rất lo lắng, có khi nào anh Hạo Minh thích cô Tống?” Trong mắt Lâm Giai Nhi ánh lên vẻ gian xảo.
Đường Hạo Tuấn không thấy, sắc mặt rất khó coi, nhưng không thể phản bác lời cô ta.
Ban đầu, Đường Hạo Minh bắt cóc Tống Vy, còn muốn đồng quy vu tận với Tống Vy, lúc ấy sát ý của Đường Hạo Minh là thật.
Nhưng sau đó, Đường Hạo Minh luôn tha cho Tống Vy, còn đặc biệt báo cho anh đi tìm Tống Vy, rõ ràng chứng tỏ Đường Hạo Minh để ý Tống Vy, không muốn Tống Vy chết.
Lâm Giai Nhi thấy anh như vậy, khóe miệng cong lên, cụp mắt xuống nói: “Không biết họ đã xảy ra chuyện gì ở dưới vách núi. Rõ ràng trước đây anh Hạo Minh chưa bao giờ như vậy, nhưng từ khi ra khỏi vách núi thì bắt đầu quan tâm cô Tống, thế nên giữa họ chắc chắn có chuyện gì mà chúng ta không biết.”
“Đủ rồi!” Đường Hạo Tuấn siết chặt tay, trầm giọng ngắt lời cô ta: “Không cần nói nữa, giữa họ không có gì hết!”
Đường Hạo Minh ở dưới vực sâu đã gãy hết chân tay, có thể làm được gì?