Hai ngày trước, Kiều Phàm với vẻ mặt điên cuồng, cầm con dao phẫu thuật đòi đâm Đường Hạo Tuấn, có khi nào Tống Huyền cũng như vậy không?
Ngẫm thấy cũng không phải chuyện không có khả năng, nhỡ đâu vì chuyện tổng giám đốc Đường hủy hôn mà Tống Huyền yêu càng nhiều hận càng sâu, muốn ra tay với tổng giám đốc Đường thì sao.
Nghĩ tới đây, mặt Tống Vy biến sắc, không dám nghĩ tiếp nữa. Sau khi hỏi hai nhân viên phục vụ vị trí phòng nghỉ của Đường Hạo Tuấn rõ ràng, cô túm lấy túi nhanh chóng chạy ra khỏi nhà vệ sinh.
Mấy phút sau, Tống Vy thở hồng hộc tới bên ngoài cửa phòng nghỉ, giơ tay lên định gõ cửa thì chợt nghe thấy bên trong vang lên tiếng thứ gì đó vỡ vụn.
Ngay sau đó lại có tiếng thét chói tai vang lên.
Tống Vy nghe thấy rõ ràng, là giọng của Tống Huyền.
Rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì?
Vì sao Tống Huyền lại hét lên?
Tống Vy không đợi được nữa, tay đặt lên nắm cửa định xông thẳng vào.
Sau đó lúc xô xoay tay, lại phát hiện tay nắm cửa đã bị cố định rồi, không thể nào xoay được.
Cũng có nghĩa là cửa đã bị khóa từ bên trong.
Tống Vy không còn cánh nào, chỉ đành giơ tay lên gõ cửa, vừa gõ vừa nôn nóng hỏi: “Tổng giám đốc Đường, anh không sao chứ?”
Trong cửa không đáp lại, chỉ có tiếng hét đau đớn của Tống Huyền.
Tống Vy càng nôn nóng hơn, rất muốn biết tình hình bên trong.
Cô nôn nóng dậm chân, lấy điện thoại ra định gọi người của khách sạn tới mở cửa.
Cô vừa lấy được số điện thoại thì có mấy tiếng bước chân vang lên.
Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn, thấy người dẫn đầu là Trình Hiệp, đôi mắt lập tức sáng lên: “Trợ lý đặc biệt Trình, ở bên này!”
Trình Hiệp cũng nhìn thấy cô, nhanh chân chạy tới, mấy bảo vệ đằng sau anh ta cũng vậy.
“Nhà thiết kế Tống, tổng giám đốc ở bên trong sao?” Trình Hiệp dừng lại thở hồng hộc hỏi.
Tống Vy “ừ” một tiếng, nhìn cửa phòng bị đóng chặt trước mắt: “Ở bên trong, nhưng cửa bị khóa trái rồi, tôi không vào được, cũng không biết tình hình bên trong.”
“Cái này thì dễ thôi!” Trình Hiệp nói, vẫy tay với mấy bảo vệ đằng sau.
Mấy bảo vệ gật đầu đi lên, sau đó dùng cơ thể tông vào cửa.
Sau mấy lần cuối cùng cửa cũng bị tông mở ra.
Tống Vy là người đi vào trước, lúc đi vào nhìn thấy Tống Huyền quần áo xốc xếch rách đầu chảy máu nằm trên đất. Cùng với Đường Hạo Tuấn cũng quần áo tán loạn đang ngồi trên sofa.
Nhìn thấy cảnh này, nào có người ở đây còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Rất rõ ràng Tống Huyền cố ý mặc như vậy, muốn câu dẫn Đường Hạo Tuấn nhưng lại không thành công, bị Đường Hạo Tuấn đập cho ngã ra đất.
Tống Vy không ngờ rằng Tống Huyền lại to gan tới như vậy, trốn khỏi bệnh viện tâm thần lại là để làm chuyện này, đúng là khiến tam quan người ta vỡ nát.
Nghĩ vậy, Tống Vy chán ghét nhìn Tống Huyền đang ôm đầu nằm trên đất, đau tới nỗi cả người phát run. Cô chuyển ánh mắt sang Đường Hạo Tuấn đang cúi thấp đầu không thấy rõ vẻ mặt: “Tổng giám đốc Đường, anh không sao chứ?”
Cô lại hỏi thêm một lần nữa.
Trình Hiệp cũng nhìn Đường Hạo Tuấn: “Đúng đó, tổng giám đốc, anh thế nào rồi?”
Lúc nghe máy, anh ta đã nhận ra giọng nói của tổng giám đốc rất không bình thường rồi, dường như đang kìm nén điều gì đó.