Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 376




Đường Hạo Tuấn sửa sang lại tay áo vừa bị cô túm nhăn nhúm: “Không đâu, thầy Dylan không phải kiểu người giận cá chém thớt.”

“Vậy sao?” Tống Vy gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có hơi lo lắng.

Bờ môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy, đang định nói gì đó thì một nhân viên phục vụ đi tới: “Tổng giám đốc Đường.”

“Có chuyện gì vậy?” Đường Hạo Tuấn trả lời với vẻ mặt lạnh nhạt.

Nhân viên phục vụ cung kính trả lời: “Có một cô gái họ Lâm tìm anh, mời anh đi tới phòng nghỉ ngơi một chuyến.”

“Họ Lâm? Đó không phải là cô Lâm Giai Nhi sao?” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn rồi nói.

Đường Hạo Tuấn nhíu chặt mày: “Tôi biết rồi, cô đi trước đi.” .

||||| Truyện đề cử: Bảo Bối! Anh Xin Lỗi |||||

Nhân viên phục vụ khom lưng chào, rồi quay người rời đi.

Đường Hạo Tuấn đút tay vào túi quần: “Tôi qua đó một lúc đã.”

“Được.” Tống Vy miễn cưỡng nhếch khóe miệng, đáp lời.

Đường Hạo Tuấn cất bước đi về phía phòng nghỉ ngơi.

Tống Vy nhìn bóng lưng anh rời đi, ánh mắt ảm đạm rũ xuống, sau đó cũng xoay người đi về phía nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh, Tống Vy vừa đi ra khỏi phòng, tới trước bồn rửa dặm lại lớp trang điểm thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài cửa.

“Tiểu Lệ, ban nãy cô thực sự nhìn thấy người mới tới đó vào phòng nghỉ của tổng giám đốc Đường sao?”

“Đúng mà, tôi nhìn rõ ràng luôn đấy. Kể ra thì cái người mới tới trông cũng hơi quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi... À, tôi nhớ ra rồi, chính là cái cô Tống Huyền đợt trước từng đạo nhái đó!”

Nghe thấy cái tên này, tay Tống Vy run lên, cây son bị cô làm gãy.

Nhưng cô không để ý, nhặt đoạn son bị gãy lên gói vào giấy, vứt vào thùng rác bên cạnh, sau đấy lại rút một tờ giấy ướt lau vết son trên mặt. Lúc này mới chặn hai nhân viên phục vụ lại: “Hai người vừa mới nói, Tống Huyền ở đây à?”

Hai nhân viên phục vụ sững sờ, cũng nhận ra Tống Vy, biết được ân oán giữa Tống Vy và Tống Huyền, không do dự mà đồng loạt gật đầu.

“Đúng vậy, buổi tối cô ta tới ứng tuyển làm nhân viên phục vụ, rồi ban nãy lẻn vào phòng nghỉ của tổng giám đốc Đường rồi, còn bảo Tiểu Trần nói với tổng giám đốc Đường rằng muốn tổng giám đốc Đường quay lại phòng nghỉ đấy ạ.”

“Tiểu Trần mà cô nói, có phải là có nốt ruồi ở đây không?” Tống Vy chỉ vào dưới khóe miệng.

Hai nhân viên phục vụ gật đầu: “Đúng rồi!”

Khuôn mặt Tống Vy trầm xuống: “Hóa ra người tìm tổng giám đốc Đường không phải là cô Lâm, mà là Tống Huyền!”

Cũng phải, nếu như Đường Hạo Tuấn nghe nói Tống Huyền tìm anh thì chắc chắn sẽ không tới.

Nhưng Lâm Giai Nhi thì khác.

“Các cô có biết cô ta vào phòng nghỉ của tổng giám đốc Đường là định làm gì không?” Tống Vy híp mắt hỏi.

Hai nhân viên phục vụ nhìn nhau, lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Nhưng rất nhanh, một người trong đó đã nói thêm một câu: “Nhưng tôi nhìn thấy lúc cô ta đi vào, trong tay có cầm thứ gì đó, biểu cảm trên mặt còn rất điên cuồng nữa.”

Nghe thấy lời này, tim Tống Vy giật thót, không khỏi nhớ tới Kiều Phàm.