“Đừng nói nữa, không thể nào!” Tống Vy xốc chăn lên đứng dậy, lớn tiếng ngắt lời anh.
Kiều Phàm là một người tốt như vậy, ngoại trừ lần đó cưỡng hôn cô, khiến cô hoảng sợ ra thì từ trước tới giờ anh ta chưa từng làm bất cứ hành động gì khiến cô không thoải mái.
Thế nên người như Kiều Phàm, sao có thể là loại đê tiện như Đường Hạo Tuấn nói được.
“Tôi đã nói rõ ràng vậy rồi em còn không tin tôi. Được, vậy để tôi cho em xem, Kiều Phàm trong lòng em rốt cuộc là loại người như thế nào!” Đường Hạo Tuấn cười khẩy, kéo tay cô đi về phía cửa.
Anh vẫn luôn bảo Trình Hiệp điều tra quá khứ của Kiều Phàm, muốn để cô biết được bộ mặt thật của Kiều Phàm.
Nhưng con người Kiều Phàm quá bí ẩn, Trình Hiệp mãi vẫn không điều tra ra, giờ thì tốt rồi, Kiều Phàm tự để lộ bộ mặt thật của mình, vừa hay để cô xem xem.
“Tổng giám đốc Đường, anh buông tôi ra, anh làm tôi đau đấy!” Tống Vy nhìn bóng lưng người đàn ông, không muốn đi cùng anh.
Không biết vì sao, có một âm thanh nói với cô trong lòng.
Nếu cô đi xem cùng anh, sau này cô sẽ không thể nào chấp nhận được Kiều Phàm nữa.
Nghĩ vậy, Tống Vy cắn môi, muốn hất tay Đường Hạo Tuấn ra.
Nhưng khi cô đang chuẩn bị vung tay ra thì chợt thấy vết thương trên tay anh, cô sợ hãi, vội vàng hỏi: “Đường tổng, cánh tay anh sao thế?”
Đường Hạo Tuấn làm như không nghe thấy, không trả lời.
Tới cửa, anh buông tay cô ra, sau đó nhìn cô chăm chú, mở máy nhận diện nhà cô lên: “Máy nhận diện có camera, vừa hay chuyện này lại xảy ra ngay trước cửa, em tự mình xem đi.”
Nói rồi, Đường Hạo Tuấn lui sang một bên.
Khóe môi Tống Vy giật giật, ngơ ngác nhìn màn hình trước mắt.
Chỉ thấy màn hình vừa mở lên, Kiều Phàm đỡ cô vào nhà, sau khi vào nhà, Kiều Phàm đè cô lên tủ giày, sau đó vén tóc cô lên, hỏi cô có biết anh ta là ai không.
Tống Vy nghe được rõ ràng, bản thân mình trong video trả lời bốn chữ tổng giám đốc Đường.
“Chuyện này… chuyện này…” Sắc mắt Tống Vy thay đổi, cứng đờ nhìn về phía Đường Hạo Tuấn ở bên cạnh.
Không ngờ đúng như anh nói, cô đã xem Kiều Phàm thành anh.
Hơn nữa dáng vẻ cô trong video rất kỳ lạ, ngây ngốc, hoàn toàn không giống người bình thường, ngược lại như một cỗ máy. Vậy có nghĩa là, cô thật sự bị thôi miên, nếu không thì không còn cách giải thích nào khác vì sao cô lại như vậy.
Tống Vy như bị đả kích, cả người nghiêng ngả, lảo đảo vài bước mới đứng vững: “Không ngờ… Kiều Phàm thật sự biết thôi miên!”
“Giờ em tin những lời tôi nói chưa?” Đường Hạo Tuấn chỉ vào máy nhận diện.
Tống Vy mấp máy môi, không nói nên lời.
Đường Hạo Tuấn lại ấn vài cái lên màn hình: “Vẫn chưa xong đâu, xem tiếp đi, tin tôi, em sẽ thấy một Kiều Phàm hoàn toàn khác trước đây.”
Tống Vy siết chặt lòng bàn tay, vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt đã dừng trên màn hình.
Màn hình tiếp tục phát video.
Khi Tống Vy thấy Kiều Phàm cúi đầu hôn mình, cô mở to mắt, cả người đều căng lên.
Khi cô tưởng rằng Kiều Phàm thật sự hôn mình thì Đường Hạo Tuấn xuất hiện. Anh đá văng cửa, ngăn cản Kiều Phàm.
Thấy vậy, Tống Vy thở phào một hơi, cả người căng chặt cũng thả lỏng ra. . truyện tiên hiệp hay
“Cũng may…” Cô thở nhẹ một hơi cảm thán, khẽ nói một câu.
Nhưng Đường Hạo Tuấn vẫn nghe thấy, nhìn thoáng qua cô, thấy cô vui mừng vì sự xuất hiện của mình, tâm trạng trầm thấp trong nháy mắt đã tốt lên rất nhiều, khóe môi khẽ cong lên.
Tống Vy không biết hành động vừa rồi đã phần nào dỗ dành được người đàn ông đó.