Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 361




Khoảng nửa tiếng sau, bác sĩ Vương đứng lên với vẻ mặt nghiêm túc.

“Thế nào?” Đường Hạo Tuấn máy môi hỏi.

Bác sĩ Vương lắc đầu: “Rất nghiêm trọng, vừa rồi tôi dùng thôi miên xâm nhập vào ý thức anh ta, phát hiện trạng thái tâm lý của anh ta đã xiêu vẹo tới mức nguy hiểm, toàn bộ đều u ám, thế nên anh ta buộc phải tiến hành điều trị tâm lý ngay lập tức. Nếu cứ tiếp tục thế này thì anh ta sẽ biến thành một người sống không thể kiểm soát.”

“Shh…” Nghe tới đây, Trình Hiệp không khỏi hít sâu một hơi: “Sống không thể kiểm soát, thế chẳng phải là kẻ điên sao?”

“Còn đáng sợ hơn cả kẻ điên, điên không hẳn sẽ gây nguy hại tới xã hội, nhưng anh ta thì chắc chắn có. Tôi vừa nói rồi, nội tâm anh ta hoàn toàn u ám, người như vậy, một khi giải phóng hoàn toàn nội tâm đen tối thì không ai dám chắc anh ta sẽ làm ra chuyện gì.”

“Trời ơi, đáng sợ quá.” Trình Hiệp rùng mình nói.

Đường Hạo Tuấn mím môi mỏng, tuy anh không nói gì nhưng trong lòng đã quyết định, phải đưa Kiều Phàm đi.

Người như vậy, không thể giữ lại bên cạnh Tống Vy được.

“Hai người đưa anh ta tới bệnh viện đi, bảo Mạnh Ngọc giam anh ta lại một mình. Còn về việc xử lý anh ta thế nào, đợi Tống Vy tỉnh lại rồi nói tiếp.” Đường Hạo Tuấn ngước mắt, nhìn Kiều Phàm với vẻ vô cảm, dặn dò nói.

“Rõ ạ.” Trình Hiệp gật đầu.

Sau đó đỡ Kiều Phàm từ dưới đất lên, rời đi cùng hai vị bác sĩ.

Sau khi họ đi, Đường Hạo Tuấn đóng cửa lại, trở về phòng ngủ.

Anh vừa vào đã thấy cô gái ban nãy đang nằm giờ đã ngồi dậy, vẻ mặt khó chịu, day day huyệt thái dương.

“Tỉnh rồi à?” Đường Hạo Tuấn dựa vào thành cửa.

Tống Vy nghe thấy giọng anh, động tác trên tay dừng lại, quay đầu lại nhìn: “Tổng giám đốc Đường.”

Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng, đi tới bên mép giường: “Đầu óc choáng váng à?”

Tống Vy yếu ớt gật đầu: “Đúng vậy, chắc là uống nhiều rượu quá, cảm ơn tổng giám đốc Đường đưa tôi về.”

Khuôn mặt tuấn tú của Đường Hạo Tuấn trở nên lạnh lùng: “Tôi không đưa em về.”

“Hả?” Tống Vy ngây người, chớp chớp mắt: “Không phải anh đưa tôi về sao?”

Đường Hạo Tuấn nâng cằm không đáp.

Tống Vy nghi hoặc nhíu mày: “Không đúng, sao có thể không phải anh được, lúc đó ở quán bar, rõ ràng là anh mà.”

“Em nhận nhầm người rồi, em xem Kiều Phàm thành tôi!” Đường Hạo Tuấn ngước mắt, nhìn cô chăm chú.

Tống Vy lắc đầu: “Không thể nào, dù tôi có uống nhiều đến đâu cũng không đến nỗi xem Kiều Phàm thành anh được.”

“Bản thân em không đến mức đó, nhưng Kiều Phàm thôi miên em thì sao?” Đường Hạo Tuấn đút tay vào túi quần, lạnh lùng nói.

“Ý… ý gì?” Tống Vy ngồi thẳng lưng, trực giác mách bảo lời anh sắp nói sẽ đả kích tới tam quan và nhận thức của cô.

Đường Hạo Tuấn nhìn thẳng vào mắt cô, môi mỏng khẽ mở: “Có lẽ là em bị Kiều Phàm thôi miên ở quán bar, khiến em xem anh ta thành anh, sau đấy em cứ một mực đi theo anh ta mà không có chút cảnh giác nào.”

Nghe xong, Tống Vy vẫn không muốn tin, lắc đầu rồi cười gượng nói: “Không đâu, không thể nào, đừng nói là anh ấy hoàn toàn không biết thôi miên, dù có biết thì sao anh ấy phải làm vậy chứ?”

Thấy cô bảo vệ Kiều Phàm như vậy, khuôn mặt tuấn tú của Đường Hạo Tuấn trầm xuống: “Xem ra từ trước tới nay em chưa từng hiểu anh ta, nếu không sao ngay cả việc anh ta biết thôi miên mà em cũng không biết chứ, còn vì sao anh ta lại làm vậy, đó là vì trước giờ anh ta chưa từng từ bỏ suy nghĩ có được em.”

Tống Vy trợn trừng mắt.

Đường Hạo Tuấn day trán nói: “Anh ta biết rõ, sau lần cưỡng hôn em trên du thuyền khiến em cảnh giác với anh ta. Thế nên anh ta giả mạo tôi tiếp cận em, vì người em yêu là tôi, chỉ có như vậy em mới không…”