Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 336




Sáng sớm, Tống Vy đang ăn bữa sáng thì đột nhiên có điện thoại gọi tới. 

Cô buông đũa xuống, cầm điện thoại xem, thấy là phân hội trưởng gọi tới thì vội vàng nghe máy.

“Tiểu Tống à, đã chuẩn bị tài liệu xong chưa, chiều nay mấy giờ tới toà án?” Phân hội trưởng dò hỏi ở đầu bên kia điện thoại. Tống Vy nhìn thoáng qua tài liệu trên bàn, cười đáp: “Đã chuẩn bị xong cả rồi ạ, một giờ chiều nay tôi lái xe tới đó 

“Thế thì tốt, tới lúc đó gọi điện thoại cho tôi, tôi cho người tới đón cô, chúng ta tụ họp một lát, mấy nhà thiết kế bên tôi bị Tổng Huyền sao chép cũng tới, muốn tìm cô để hiểu chút tình hình” Phân hội trưởng nói. 

Tống Vy đáp lại một tiếng: “Tôi biết rồi”

Nói chuyện xong, cô đặt điện thoại xuống, Đường Hạo Tuấn ở phía đối diện lần lượt gắp bánh bao cho Tống Dĩnh Nhi và Tống Hải Dương, anh hỏi: “Ai gọi thế?”

“Là phân hội trưởng.” Tống Vy nói đại khái nội dung cuộc trò chuyện, sau đó lại cầm đũa định gắp thức ăn. Đột nhiên một đôi đũa vươn tới, sau đó cô thấy trong đĩa của mình có thêm một chiếc bánh bao.

“Cảm ơn anh” Tống Vy hơi sững sờ, sau đó mỉm cười với Đường Hạo Tuấn, nói cảm ơn 

Bắt đầu từ hôm kia, ngày nào hai đứa trẻ cũng đúng giờ là gọi anh tới ăn sáng, cô muốn ngăn cũng không thể ngăn nổi. 

Ai bảo ba ngày nay đều là anh đưa bọn trẻ tới trường chứ. “Không cần cảm ơn, mau ăn đi” Đường Hạo Tuấn không biết trong lòng Tổng Vy đang nghĩ gì, thản nhiên thu đũa về. 

Tống Vy gật đầu, gắp bánh bao lên cắn một miếng, chậm rãi ăn. 

Đường Hạo Tuấn thấy vậy, ánh mắt trở nên dịu dàng, sau đó cũng gắp cho mình một chiếc. 

Ăn sáng xong. 

Tống Vy đeo ba lô lên lưng cho hai đứa trẻ xong, đây chúng tới trước mặt Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường, hôm nay bạn trẻ lại phải nhờ anh rồi” 

“Không sao đâu, vậy chúng tôi đi đây” Đường Hạo Tuấn dắt hai đứa trẻ ra cửa. Tống Vy cũng đi ra ngoài tiễn họ. 

Tới trước thang máy, đột nhiên Đường Hạo Tuấn nhớ tới gì đó, bước chân dừng lại, hơi nghiêng mặt nhìn cô: “Hôm nay là ngày bắt đầu phiên xử Tổng Huyền sao chép, chắc chắn Tống Huy Khanh sẽ tới đó. Em phải cẩn thận ông ta. Tôi lo sau khi phiên tòa kết thúc ông ta sẽ giống Tô Thu lúc trước, trút giận lên người em” 

Nghe anh nghiêm túc dặn dò, trong lòng Tống Vy ấm áp, vuốt tóc trả lời: “Tổng giám đốc Đường yên tâm đi, tôi sẽ chú ý 

Đường Hạo Tuấn thấy cô chịu nghe lời mình, “ừ một tiếng, cũng không nói nhiều nữa, thu hồi tầm mắt rồi dắt hai đứa trẻ vào thang máy. 

Sau khi họ đi, Tống Vy cũng không đứng đó nữa mà quay trở về căn chung cư, làm việc của mình. 

Bận rộn tới mười hai giờ trưa, cô buông dụng cụ may vá trong tay, tới nhà bếp tùy ý nấu một tô mì rồi thay quần áo, ra ngoài đi tới tòa án. “Hửm?” Nhưng Tống Vy vừa xách túi đi ra khỏi chung cư thì đột nhiên cảm giác có người đang nhìn mình, hơn nữa, ánh mắt còn đầy ác ý. 

Tổng Vy theo bản năng dừng chân lại, nhìn về hướng ánh mắt đó, thấy ở bồn hoa cách đó không xa có mấy người đàn ông ăn mặc xuề xòa, đầu tóc lộn xộn ngồi đó. 

Mấy người đàn ông đó dường như nhận ra Tống Vy đã phát hiện ra họ, liếc mắt nhìn, sau đó vớt tàn thuốc xuống đứng lên, xoa xoa tay hầm hè đi về phía Tống Vy. 

Ý thức được sự nguy hiểm, Tống Vy nheo mắt lại, lùi về sau vài bước, sau đó lập tức quay người chạy. 

Mấy người đàn ông đó không ngờ cô lại dứt khoát như vậy, nói chạy là chạy, tất cả đều thoáng sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì vội vàng đuổi theo: “Mau đuổi theo! Đừng để cô ta chạy mất!” 

Tống Vy nghe thấy tiếng động phía sau, biết họ đang đuổi theo mình. Cô không dám quay đầu, chỉ có thể vùi đầu chạy nhanh về phía trước. Cô vừa sợ hãi chạy vừa lớn tiếng kêu cứu: “Cứu với! Có ai không? Có người đuổi theo tôi. Cứu với!” Một vài người qua đường thấy Tống Vy kêu cứu, tò mò dừng lại nhìn theo.